


ĐẾN VỚI EM *
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Ảnh: Internet
Vườn xuân em đâu có gì đặc biệt,
Mà giờ đây, anh biết, vẫn tình không?
Có nhiều đêm em cứ tự hỏi lòng,
Sao lời yêu, chưa một lần anh nói?!
Bởi em cũng như bao người con gái,
Muốn được thương, được nhớ, được yêu,
Được tựa vai anh sau mỗi buổi chiều,
Để si mê cuốn ta vào tha thiết!
Có lẽ nào tình em anh không biết,
Để bây giờ, nhớ da diết, người ơi!
Thành người dưng, cứ thế, ở bên đời,
Đêm trăng buồn, con tim côi nhỏ lệ!
Có gì đâu mà sao anh không thể,
ĐẾN VỚI EM, dù tàu trễ anh ơi!
ĐẾN VỚI EM ta xây lại cuộc đời!
ĐẾN VỚI EM từ nay thôi lẻ bóng!
Hà nội, 9/7/2018
———————
* Bài thơ trên hồi đáp lại bài thơ của tác giả Nguyễn Thị Nguyệt Anh (Moon Anh) sau đây:
ĐÊM CÔ ĐƠN
Thơ : Nguyễn Thị Nguyệt Anh
Sợi tương tư theo bóng chiều buông xuống
Để lòng ai luống cuống nhặt khát khao
Người thương ơi em ở tận nơi nào
Vườn xuân ấy tường cao rào cửa đóng
Ta tìm em trong chốn buồn vô vọng
Nỗi niềm riêng tựa cánh võng đu đưa
Phút si mê lạc sương lạnh gió lùa
Dạ trống trải mấy mùa đông tơ rối
Có lẽ nào yêu thương là mắc tội
Để cuộc tình giận dỗi mãi chẳng thôi
Để ta buồn lại ngắm ánh trăng côi
Và mắt bỗng chảy đôi dòng ngọc lệ
Chuyến tàu đi vào sân ga đã trễ
Tìm người xưa không thể được mà mơ
Đêm tương tư ngồi đếm những canh giờ
Lòng hoang hoải ý thơ sầu khép lại
MC : 8/7/2018
——————
Hoàng Minh Tuấn - CLB VHNT
Nguyễn Nguyệt Anh - CLB VHMT