Đêm Tối Tác giả: hồng trà phô mai Thể loại: Truyện ngắn Tối. Bầu trời tối đen, vô cùng tĩnh mịch. Nó co một chân lên, tay cầm điếu thuốc đang cháy quá nửa. "Mày, cái đồ rác rưởi này, nhìn xem mày đang làm cái gì đây" giọng người đàn ông quát tháo. "Tao đã làm gì?" giọng nói the thé đáp lại, đi kèm đó là tiếng loảng xoảng như bể một món sành sứ "Mày nói xem tao đã làm gì?". Nó không muốn nghe câu chuyện dưới lầu lắm, nhưng thỉnh thoảng vài câu tục tĩu vẫn lọt vào tai nó, đầy ô uế, như cái cách cuộc đời này đang vận hành vậy. Ngậm điếu thuốc vào đôi môi tái nhợt vì đêm lạnh, nó rít dài một hơi, nhả vào màn đêm mảng khói mỏng mỏng, thơm mùi dâu tây. Nó nghiêng đầu sang một bên, ngân nga câu hát không rõ nghĩa. Ting Ting. Điện thoại đặt kế chân nó vang lên, nó thuận tay cầm lên xem. "Con an com chua?" dòng tin nhắn ngắn gọn, không viết dấu, nhưng nó đọc hiểu được. Nó miết miết màn hình điện thoại. Nó đã rời bỏ quê hương - nơi hẻo lánh xa xôi, ngày có ba bữa cơm đạm bạc cùng cái mùi hương đồng cỏ, sông suối. Ngót nghét nó cũng đã mưu sinh trên mảnh đất xa lạ này được vài năm. Thỉnh thoảng nó vẫn đủ dư dả, sau khi trừ đi hết các chi phí của bản thân, nó gửi về được cho gia đình dăm ba đồng tiền. Nói vài năm nghe thì đơn giản, chỉ có nó thấu được cảm giác cô đơn, vật vã trong suốt những tháng ngày dài đằng đẵng đó. Nó nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ các em, nhớ canh rau muống dưa cà, đạm bạc, tẻ nhạt nhưng ấm cúng. Nó bấm máy, áp điện thoại lên tai, chờ đợi. "Con à, cái thằng này.." giọng nói quen thuộc vang lên, cách màn hình điện thoại, giọng nói vẫn chân thực như lời thì thầm của mẹ ở cạnh bên nó. "Mẹ à, tối rồi sao còn chưa ngủ?". "Mẹ già rồi, ngủ được bao nhiêu, con đó dạo này ít gọi về cho gia đình quá.. ba mày cứ hỏi mày suốt đó". Nó cúi đầu nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại lời mẹ nói. "Mẹ ơi". "Ừm, mẹ nghe" giọng mẹ êm dịu như dòng suối chảy. "Con nhớ nhà". "Nhà cũng nhớ con, mệt quá thì về với mẹ, với ba" nhưng dòng suối này vô cùng êm ả, kiên định, là tấm lưng vững chãi nhất để nó có thể dựa vào. "Dạ, con sẽ về.. con sẽ sớm về" đôi mắt đen lay láy của nó nhìn vào màn đêm, âm thanh hỗn tạp dưới lầu hình như đã im bặt "Ba mẹ đợi con nhé!". Nó cúp máy, cổ họng khô khốc làm nó muốn hút thêm một điếu thuốc. Thật ra nói ngắn nói dài, thì đêm nay cũng chỉ là một đêm như bao ngày vô định khác. Nó chênh vênh, lạc lõng, rồi lại tìm thấy động lực để chiến đấu với cuộc đời vào sáng hôm sau. Và nó biết, động lực to lớn nhất là cú điện thoại vừa rồi, đủ để nó phấn chấn tinh thần. Nó vỗ vỗ gương mặt gầy gò, duỗi chân, đôi chân bắt đầu mang đến cảm giác tê rần, châm chích. Nó đứng dậy, vươn vai thật cao. Đối với nó, ngồi yên lặng một góc vào đêm đen như một cách thức tỉnh nhanh nhất, nhắc nhở cho nó biết, ẩn sau sự u tối sẽ le lói ánh sáng của tương lai. Nơi thành phố xa lạ này gieo cho nó một mầm hy vọng. Nó lê bước về phòng trọ, đóng kịt cửa lại, nằm lên giường yên lặng chìm vào giấc ngủ. Khi thỉnh thoảng phần cô đơn trong chúng ta trỗi dậy, ai cũng muốn chìm vào một góc nhỏ, thu mình lại, nạp nguồn năng lượng to lớn nhất. Đợi đến bình minh ngày mai, trời sáng, mọi thứ lại rực rỡ và đầy hy vọng. Hình ảnh tất cả mọi người tần tảo, hối hả bôn ba vì cuộc sống, đều sống động và đẹp đẽ theo cách rất riêng. Hết.