Bài viết: 18 



Đêm sân trường
- Sưu tầm-
Một đêm sân trường xao xác lá me bay
Yên tĩnh quá mái trường thiu thiu ngủ
Chỉ có gió cứ giật mình trăn trở
Khe khẽ hoa bàng rơi trên mái tóc em.
Một đêm sân trường lẳng lặng tiếng lá quen
Hàng cây tròn bóng che sương lạnh rơi trên cỏ
Em thấy sao cháy lên trong mắt anh rực rỡ
Mà anh cứ ngập ngừng nhìn mãi nơi đâu.
Một đêm sân trường ta chia tay nhau
Anh chỉ dám nói cùng em một lời từ biệt
Anh chẳng dám nói cùng em tới hết
Con đường về rất gần ta cũng thấy xa xôi.
Sao vẫn nói với em tất cả đấy thôi
Sao trong mắt anh có bao giờ nói dối
Và chú dế con đêm nay thầm hát gọi
Em tỉnh giấc giật mình nghe gió lạnh xôn xao.
Gió hay anh tiếng của một ngày nào
Mà sao cứ thầm thì ngoài cửa sổ
Một đêm trên sân trường lá đổ
Em dừng chân bên lối phố nghe mưa.
Một mình em thôi tìm hàng ghế ngày xưa
Và gặp lại một vùng lá rụng
Sao trời ngoài kia cháy lên niềm khát vọng
Gió trở mùa tha thiết gọi tên anh.
Bài thơ được chúng mình truyền tay nhau suốt thời sinh viên dù chúng mình thực sự không biết tác giả là ai. Có lẽ là của một nữ sinh viên đã ra trường. Ngay chia tay giảng đường hai người bạn ấy muốn nói thật nhiều nhưng lại không nói được gì. Cô gái đọc được mọi khát khao trong mắt chàng trai. Nhưng lại không được thổ lộ. Lí do ư? Chúng ta cần gì biết lí do. Chỉ biết tình yêu âm thầm mà cháy bỏng ấy để lại vấn vương mãi. Để bây giờ gió gọi tên anh hay em gọi tên anh, gọi tên khát vọng. Có chút buồn, tiếc nuối, hoài niệm.
Với mình bài thơ rất hay, rất xúc động và đọng nhiều dư âm.
Mình chia sẻ bài viết lên đây với hi vọng chúng ta sẽ tìm được tác giả bài thơ.
- Sưu tầm-
Một đêm sân trường xao xác lá me bay
Yên tĩnh quá mái trường thiu thiu ngủ
Chỉ có gió cứ giật mình trăn trở
Khe khẽ hoa bàng rơi trên mái tóc em.
Một đêm sân trường lẳng lặng tiếng lá quen
Hàng cây tròn bóng che sương lạnh rơi trên cỏ
Em thấy sao cháy lên trong mắt anh rực rỡ
Mà anh cứ ngập ngừng nhìn mãi nơi đâu.
Một đêm sân trường ta chia tay nhau
Anh chỉ dám nói cùng em một lời từ biệt
Anh chẳng dám nói cùng em tới hết
Con đường về rất gần ta cũng thấy xa xôi.
Sao vẫn nói với em tất cả đấy thôi
Sao trong mắt anh có bao giờ nói dối
Và chú dế con đêm nay thầm hát gọi
Em tỉnh giấc giật mình nghe gió lạnh xôn xao.
Gió hay anh tiếng của một ngày nào
Mà sao cứ thầm thì ngoài cửa sổ
Một đêm trên sân trường lá đổ
Em dừng chân bên lối phố nghe mưa.
Một mình em thôi tìm hàng ghế ngày xưa
Và gặp lại một vùng lá rụng
Sao trời ngoài kia cháy lên niềm khát vọng
Gió trở mùa tha thiết gọi tên anh.
Bài thơ được chúng mình truyền tay nhau suốt thời sinh viên dù chúng mình thực sự không biết tác giả là ai. Có lẽ là của một nữ sinh viên đã ra trường. Ngay chia tay giảng đường hai người bạn ấy muốn nói thật nhiều nhưng lại không nói được gì. Cô gái đọc được mọi khát khao trong mắt chàng trai. Nhưng lại không được thổ lộ. Lí do ư? Chúng ta cần gì biết lí do. Chỉ biết tình yêu âm thầm mà cháy bỏng ấy để lại vấn vương mãi. Để bây giờ gió gọi tên anh hay em gọi tên anh, gọi tên khát vọng. Có chút buồn, tiếc nuối, hoài niệm.
Với mình bài thơ rất hay, rất xúc động và đọng nhiều dư âm.
Mình chia sẻ bài viết lên đây với hi vọng chúng ta sẽ tìm được tác giả bài thơ.