Đế vương tuyệt tình và cô vợ hợp đồng bất đắc dĩ - Mộc khê

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Land of Oblivion, 26 Tháng tám 2018.

  1. MizuMM

    Bài viết:
    1
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tranh thủ lúc Tiểu Điểu và Ngụy Tử Hạo không phản ứng kịp Ngụy Thế Ngạo liền dắt tay Tư La Nhiễm vào phòng ngủ khác.

    Ngụy Thế Ngạo mạnh tay vứt cô xuống giường rồi đóng cửa phòng lại.

    "A-anh làm gì đấy?"

    "Đừng, đừng lại đây"

    "Tránh ra"

    Mặc Tư La Nhiễm hỏi hay nói gì thì Ngụy Thế Ngạo cũng đè cô xuống, tay chống ngang đầu của cô.

    "Anh, anh muốn gì?"

    "Tôi muốn gì? Cô nghĩ thử xem" Ngụy Thế Ngạo nhếch môi thổi hơi vào tai Tư La Nhiễm.

    "Nam, nam nữ thụ thụ bất tương thân, anh mau tránh ra" Tư La Nhiễm một tay che lỗ tai một tay đẩy người Ngụy Thế Ngạo ra, đỏ mặt tức giận nói.

    "Đừng quên cô là vợ tôi, mấy cái chuyện ân ái này chắc cũng chẳng làm khó được cái loại người như cô đâu nhỉ?" Ngụy Thế Ngạo chẳng nói chẳng rằng một tay xoa bóp ngực cô.

    "Anh, anh nói gì vậy, ưm, mau bỏ tay ra" Tư La Nhiễm cong người vùng vẫy, lúc này coo mới nhận ra tay của mình đã bị anh nắm chặt lại một chỗ trên đầu.

    Cứ nghĩ đến việc nếu hồi nãy anh không biết thì chắc cô đã ngủ qua đêm cùng một chiếc giường với tên nhân yêu kia thì lực đạo từ tay anh lại mạnh bạo thêm, bàn tay giày vò nhào đi nhào lại bộ ngực tròn trĩnh của Tư La Nhiễm làm cô đau đớn.

    Càng sờ anh lại cảm nhận được thêm khoái cảm, cúi đầu ngậm lấy đôi môi anh đào của cô ngấu nghiến.

    Đôi môi khô khốc của anh vừa chạm vào môi cô liền ngậm chặt lấy không buông.

    Đầu lưỡi cạy mạnh môi của cô ra, lưỡi của anh trơ tráo quét sạch khoang miệng, hút hết mật ngọt như muốn đem cả người cô vào trong mình.

    "Ư, ư" Tư La Nhiễm cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ, điều này thật quá nhục nhã đối với cô, nó rất khó để cô chấp nhận việc lần đầu của mình sẽ rơi vào người đàn ông này.

    Cô không phục.

    Cô không phục!

    Lúc Ngụy Thế Ngạo thả môi Tư La Nhiễm ra một cách lưu luyến thì hơi thở hai người dồn dập khắp căn phòng, Tư La Nhiễm bất lực nằm trên giường, tóc trải tán loạn trên mặt khiến anh không thể nhìn thấy rõ nét mặt của cô.

    Vừa hay lúc đó tay Ngụy Thế Ngạo nới lỏng thì Tư La Nhiễm dùng toàn bộ sức lực còn lại của mình rút tay ra rồi vung tay tát anh một cái thật mạnh.

    Chát.

    Ngụy Thế Ngạo kinh ngạc.

    Tay chạm vào má trái vừa bị tát.

    Người phụ nữ này..

    Lại dám đánh anh?

    Nội tâm Ngụy Thế Ngạo cuồn cuộn dâng trào nhiều cảm xúc, vừa tức giận lại hận thù vừa đau đớn lại chua chát.

    Tư La Nhiễm sợ hãi lui về sau, ánh mắt của anh lúc này quá đáng sợ, còn đáng sợ hơn những lần trước nữa.

    Anh vừa nhúc nhích một cái thì Tư La Nhiễm đã hoảng loạn quơ tay chụp lấy con dao trên đĩa trái cây chĩa thẳng vào anh.

    "Dừng, dừng lại, anh tiến lại gần chút nữa là tôi, tôi sẽ.."

    "Cô sẽ làm sao?" Giọng nói trầm ấm của Ngụy Thế Ngạo mang đầy sự uy hiếp tiến tới.

    "Tôi, tôi" Bàn tay cầm con dao của Tư La Nhiễm run lên từng đợt.

    "Con dao đó không thể làm thương được tôi"

    "Cô không đủ can đảm để giết tôi"

    "Luật pháp, chính trị thời nay cô cũng hiểu rõ vì cô là sinh viên khoa luật mà nhỉ?"

    Tư La Nhiễm nghe vậy chỉ biết mím môi.

    Đúng, cô không có can đảm.

    Anh là người có tiếng trong Hắc Đạo lẽ nào lại có thể bị thương vì một cô gái như cô?

    Hơn hết cô cuực kỳ hiểu rõ về luật pháp, chính trị bây giờ.

    Cố tình thương tổn đến người xung quanh sẽ phải đề bù với một mức tiền cực lớn.

    Đối đầu với người đàn ông này là cô không có cửa thắng.

    "Cô tự khắc cũng hiểu?" Ngụy Thế Ngạo cởi vài nút áo làm lộ vòm ngực rắn chắt của mình, anh nhận ra sự do dự từ trong mắt cô, trận này, anh thắng rồi.

    "Đúng, vậy thì tôi có thể nói lí do là phòng thân"

    "Phòng thân? Ha, với cái lí đó thì cảnh sát cũng chẳng tin cô đâu"

    "Cô biết vì sao không?"

    "Vì trong tay tôi có quyền lực xoay chuyển cái đế đô này còn cô thì chẳng có gì ngoài cái danh" Đại thiếu phu nhân "cả"

    Tư La Nhiễm nhăn mặt, tay túm ra giường đến nhăn nheo.

    "Vậy còn thế này thì sao?"

    Nói rồi cô xoay ngược con dao chĩa vào cổ mình, đầu dao cứa nhẹ chiếc cổ thanh mảnh liền chảy xuống một đường màu đỏ.

    Từ cổ lan truyền đến sự đau rát khiến Tư La Nhiễm nheo cả mắt.

    Ngụy Thế Ngạo mở to mắt, cả người khựng lại.
     
    Last edited by a moderator: 26 Tháng mười một 2018
  2. MizuMM

    Bài viết:
    1
    Chương 11 (vi H)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tư La Nhiễm, cô dám làm mình bị thương thêm một chút nữa xem coi tôi thu thập cô làm sao" Ngụy Thế Ngạo nghiếng răng tức giận.

    "Lúc trước anh tra tấn tôi sao anh không nói cái câu đó vào mặt anh đi!" Tư La Nhiễm run rẩy quát.

    "Đó là tôi làm chứ không phải cô làm"

    "Cũng đều như nhau cả thôi"

    Tư La Nhiễm uất hận, mới yên lành được một lát mà bây giờ lại nổi điên nữa rồi, chết tiệt.

    "Tôi bảo cô bỏ con dao xuống" Ngụy Thế Ngạo vồ người đến khiến cô không kịp trở mình, bất ngờ bị đè ra, tay lại bị một lực đạo đập làm văng mất con dao gọt, tâm lý Tư La Nhiễm phút chốc trở nên hoảng loạn.

    "Anh, anh mau tránh ra, đừng chạm vào tôi, tránh ra"

    Không kìm được lửa giận, Ngụy Thế Ngạo ngậm lấy đôi môi cô ngấu nghiến cắn sau đó anh liếm lấy vành tai của cô mút, bàn tay không yên ổn di chuyển trên người Tư La Nhiễm làm cô trở nên khó chịu.

    "Tư La Nhiễm, cầu xin tôi đi" Đôi mắt Ngụy Thế Ngạo như thở ra hơi thở dục vọng nóng bỏng khiến Tư La Nhiễm hoàn toàn chìm sâu bên trong đó.

    "K-không, không bao giờ" Cô phẫn uất vùng vẫy trong tuyệt vọng.

    "Là cô ép tôi"

    Nói rồi không để Tư La Nhiễm kịp phản ứng, anh đưa đôi môi của mình một lần nữa hôn cô, lưỡi cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh của cô.

    Bàn tay mần mò từ eo dần xuống hông rồi cuối cùng là nơi bí ẩn của người phụ nữ.

    "Ư, ư, ưm" Tư La Nhiễm kịch liệt phản kháng khi tay Ngụy Thế Ngạo vừa chạm đến bên ngoài của chiếc quần lót.

    Nước mắt cô bắt đầu chảy dài hai hàng, cô cố gắng bao nhiêu cũng không thể thoát khỏi anh.

    Tay anh ấn nhẹ một cái bên ngoài khiến cô rên rỉ vài tiếng, vô tình tiếng rên rỉ của cô lại làm cho anh càng thêm hưng phấn.

    "Nhìn đi, bên dưới của cô đã ướt rồi, cơ thể cô cũng phản ứng nhanh đấy" Ngụy Thế Ngạo khinh khỉnh, lấy lưỡi liếm lấy đôi môi đỏ của cô.

    "Anh.. Đồ khốn nạn, đồ cầm thú, đồ mất nhân tính!"

    "Hửm? Sao thế? Với một thể loại đàn điếm kiếm tiền bằng thân như cô thì đâu cần phải lo chuyện này? Có phải xử nữ mà phải sợ hãi?" Ngụy Thế Ngạo dùng tay miết nhẹ mặt cô, anh nhìn cô như nhìn một món đồ quý giá vậy.

    Vừa nghĩ đến việc cô ở dưới hạ thân người khác rên rỉ kịch liệt anh lại hận không thể đập chết tên đàn ông đó và cô một lúc.

    "T-tôi không có, anh đừng có sỉ nhục tôi" Tư La Nhiễm cắn răng chối bỏ, sao cô lại có thể như lời anh nói được? Cô không phải là loại người ham vinh cầu danh như anh nói, tuyệt không phải.

    "Có hay không thử ngay là biết"

    "K-không, bỏ tôi r.."

    Lại một lần nữa môi cô bị ngăn lại bởi anh, anh xới tung bên trong miệng của cô như muốn trút hết sự tức giận của mình vào trong đó.

    Bàn tay anh kéo chiếc quần nhỏ sang một bên, ngón tay chui tọt vào trong không báo trước.

    "A!" Cô kêu lên một tiếng vừa khoái cảm vừa tủi nhục, đau đớn.

    Nhưng chưa vào sâu, ngón tay đã bị chặn lại bởi một chiếc màng mỏng..

    OOo

    Lạy hồn, Táo là trẻ dưới 18 tuổi Ọ v Ọ để viết chương này phải cần sự giúp đỡ từ bạn rất nhiều vì Táo chưa từng viết H hay đọc H cả Ọ v Ọ nếu dở thì cho Táo xin lỗi, ngoài ra bạn nào không thích đọc H thì Táo cũng xin lỗi nốt.

    *đỏ mặt* có hổ không cho Táo chui ké với, hu hu, Táo hết trong sáng rồi Ọ ^ Ọ

    OOo

    "Cô.. còn trinh?"

    Không thể nào? Lúc trước anh đã điều tra về cô, trong giấy ghi rất rõ ràng cô mất lần đầu của mình trong một quán bar với một gã đàn ông lạ mặt kia mà?

    Làm sao lại có thể có chuyện vô lý thế này?

    "Mau bỏ cái.. ư, tay của anh ra khỏi nơi đó của tôi mau" Sâu trong mắt Tư La Nhiễm là lửa giận đỏ rực, cô ước gì ánh mắt có thể giết được người để cô có thể giết anh ngay tại lúc này.

    "Cô nói đi, tại sao, tại sao cô lại.. còn.." Chữ cuối Ngụy Thế Ngạo vô thức không dám nói ra, hai tay gồng lên nắm lấy bả vai cô tận lực bóp, lắc.

    "A" Tư La Nhiễm kêu một tiếng gợi cảm, cô này đây là muốn tát cho mình một cái thật tỉnh táo.

    Tại sao?

    Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?

    Cô muốn khóc nhưng sự kiên cường của cô không cho phép điều đó xảy ra.

    Thế rồi cô cúi gầm mặt.

    "Ngụy Thế Ngạo, anh đủ chưa?"

    Đủ chưa?

    Trong đầu Ngụy Thế Ngạo tự động hỏi lại hai chữ đó.

    Anh khó hiểu nhìn cô chờ cô nói tiếp.

    "Ngụy Thế Ngạo, anh hành hạ tôi vậy đủ chưa?" Nói rồi cô ngước nhìn anh, ánh mắt đầy bi thương.

    "Nếu anh muốn, hãy cưới cái cô Kiều Nhu anh yêu đi? Việc gì phải hành hạ tôi?"

    "Nếu muốn sống cùng cái cô Kiều Nhu kia thì anh cứ đưa cô ấy về đây sống đi? Tôi nhường chức vị Ngụy Đại thiếu phu nhân này cho cô ấy đó."

    "Tôi không ham quyền, tôi không ham tiền, coi như cầu anh tha tôi đi được không? Việc gì phải làm khó nhau như vậy?"

    "Anh sợ đưa Kiều Nhu về đây thì bị gọi là tiểu tam? Không sao, tôi thay mặt anh xin hứa là sẽ không có chuyện này, vĩnh viễn không. Có bất cứ tội gì cô ấy bị gán ghép thì cứ đổ lên đầu tôi đi."

    Lúc cô nói xong, hai tay anh đã buông ra.

    Cô nói đúng, cô không tham gì cả, chức vị Đại thiếu phu nhân này quá vô vị với cô.

    Trong mắt cô không hề có sự xem trọng bất kỳ thứ gì trong cái tòa lâu đài rực rỡ này.

    Đưa Kiều Nhu về đây ở?

    Nhất định ba mẹ sẽ không đồng ý.

    Nhưng nếu đưa về đây một cách danh ngôn chính thuận?

    Ba mẹ dù không đồng ý cũng không thể làm gì cả.

    "Ngoài miệng nói thế trong lòng ắt có dã tâm, người ngoài đặc biệt loại người kinh tởm như cô lời nói càng không đáng tin."

    Không kịp suy nghĩ, Ngụy Thế Ngạo đã nói ra một câu nói mang đầy hàm nghĩa chê bai tặng cô.

    Cười khổ, vậy đấy, kẻ trên khinh rẻ kẻ dưới, đây là là tầng lớp xã hội hiện giờ.

    Kẻ nghèo hèn như cô đúng là không có chỗ dung thân trong cái thế giới đáng sợ này mà.

    Ngụy Thế Ngạo có thể đọc được những gì cô nghĩ thông qua đôi mắt ấy.

    Trong thâm tâm anh không ngừng giày vò bản thân. Cảm giác ngày càng mâu thuẫn.

    Ngụy Thế Ngạo, mày nhìn đi, mày đã làm gì người con gái mày yêu thế này?

    Không không mày làm vậy là đúng lắm, ả ta xứng đáng chịu như vậy.

    Không phải mày yêu cô ấy lắm sao? Việc gì phải tự làm khổ bản thân?

    Trách thì do bản thân cô ta mà gây ra, mày làm gì có lỗi.

    Nhận ra người cô hơi run vì lạnh, anh suy nghĩ một chút rồi đứng dậy vác cô lên đặt qua vai.

    "Ngụy, Ngụy Thế Ngạo! Anh thả tôi xuống, anh muốn làm gì nữa? Tha cho tôi, tôi đã cầu xin anh rồi mà. Ngụy Thế Ngạo!"

    Tư La Nhiễm vùng vẫy đánh đập, chân cứ liên tục quơ lên quơ xuống, tay thì đánh vào lưng anh không ngừng nghỉ.

    Ùm!

    Đây là.. nước?

    Tư La Nhiễm nheo mi nhìn anh.

    "Ồn quá, tắm rửa cho sạch sẽ, lát nữa sẽ có người hầu vào đưa quần áo."

    Đi ra đến cửa vừa chuẩn bị đóng lại thì anh bỗng quay lại.

    "Không sạch? Tối nay lăn xuống đất nằm."

    Rầm.

    Chiếc cửa đóng sầm lại.
     
    Last edited by a moderator: 26 Tháng mười một 2018
  3. MizuMM

    Bài viết:
    1
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bịch.

    Tư La Nhiễm lén lút mở cửa nhìn quanh một lượt trong phòng không thấy ai rồi mới dám bước ra.

    Khi nãy thật quá nguy hiểm, chỉ trong một chốc mà cố thấy mình như rơi vào địa ngục vậy.

    Nhảy mạnh lên giường dụi dụi chiếc gối, Tư La Nhiễm thở hắt ra một hơi rõ to.

    "Đêm hôm còn làm ồn không cho tôi ngủ sao?"

    Tư La Nhiễm: "!"

    Cô giật bắn người bật dậy, người bên cạnh cũng chăn xuống lộ rõ nửa thân trên quyến rũ.

    Tư La Nhiễm: "!" Máu? Máu có chảy không?

    "Này, điếc à?" Ngụy Thế Ngạo nhăn mặt.

    "X-xin lỗi, xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi lập tức đi qua ghế sofa nằm, tôi xin lỗi" Tư La Nhiễm tái mặt liên tục nói không ngừng chân còn đang bò lên lập tức hạ xuống mặt đất lạnh băng.

    Hèn gì hồi nãy anh bảo không sạch anh bỏ cô xuống đất, giờ thì rõ rồi, anh nằm lại căn phòng này, tệ quá.

    "Ngồi im"

    Tay cô được phủ lên bởi một bàn tay lớn ấm áp nhưng lại bị kéo cực kỳ thô bạo

    Tư La Nhiễm lần nữa không biết nói gì," "Ngã sấp mặt xuống giường.

    " Sao? "

    " Tối nay ngủ với tôi "

    " "

    Đệch.

    Đệch!

    Đệch!

    Thế là đêm nay lần đầu tiên Tư La Nhiễm nằm cạnh một tên đàn ông và không ai khác chính là người vừa định cường bạo cô khi nãy..

    Phải nói là cô tắt đèn ngủ nhưng cô vẫn có thể hình dung được anh đang nằm cách mình bao xa, cô nắm chặt ga giường cố nhích sát đến tận khi cô nằm ở cạnh giường chân cũng nhú ra một ít mới ngưng.

    Đáng sợ quá.

    Đáng sợ quáaaaaaaaa

    Hửm?

    Roạt, Tư La Nhiễm bị kéo vào lòng Ngụy Thế Ngạo.

    Cách một lớp váy ngủ nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể của anh.

    Cô cố gắng vùng vẫy khỏi anh nhưng kết quả lại là..

    " Nằm im, muốn tôi làm tiếp chuyện khi nãy không? "Dứt lời, bàn tay đang ôm lấy eo cô bỗng kéo mạnh hơn, đã vậy lại còn lật người của cô qua.

    Tư La Nhiễm:" "Đại ca, bình tĩnh, bình tĩnh a!

    Tư La Nhiễm ánh mắt láo liên tìm cách trốn thì bỗng nghe thấy tiếng Ngụy Thế Ngạo hỏi.

    " Ghét tôi không? "

    " "Đại ca, tôi nói tôi ghét anh thì tôi có được tha không hay sẽ bị anh hành cho đến sáng?

    " Chắc là không "

    " "Đại ca nói chí lý đấy.

    " Thích tôi không? "

    " "Đại ca, anh có vấn đề sao?

    " Chắc cũng là không "

    " "Anh bị tự kỷ nặng rồi, tôi đi ngủ cho lành đây.

    Ngụy Thế Ngạo không hề biết cô gái trong lòng đã ngủ, anh vẫn đặt ra những câu hỏi thật kì quặc để rồi tự mình trả lời câu hỏi ấy.

    Cuối cùng anh nhìn Tư La Nhiễm, ánh mắt dịu dàng khi thấy cô gái đã ngủ yên giấc từng nhịp thở đều đặn.

    " Ngủ ngon ".

    " Ối trời ơi mù mắt chó của ông rồi, Ngụy Thế Ngạo, ông đây hận ngươi "Một người vừa mở cửa liền gào rống lên hận không thể nói cho cả thế giới biết việc anh ta vừa nhìn thấy là gì.

    " Ai sáng sớm lại làm ồn thế? Không để lão nương yên được à? Đêm qua bà đây bị hành đến chết đấy "Tư La Nhiễm xộc xệch ngóc đầu dậy quát.

    " Lại còn vậy nữa? Hai người muốn hành chết cẩu độc thân như tôi à? "

    Tên đàn ông đứng ở cửa đập tường bùm bùm đau khổ như sắp chết tới nơi.

    Ý của cô là bị hành tinh thần còn trong đầu anh ta lại là cảnh tượng lăn giường của cô và Ngụy Thế Ngạo nên mới phản ứng mạnh đến thế.

    " Cẩu cái gì mà cẩu? Làm gì có con chó nào biết mở cửa? Đồ điên "Tư La Nhiễm dường như thấy người kia ồn quá thì cầm đại một thứ gì đó đầu giường chọi.

    Xui xẻo đó lại là con dao gọt trái cây đêm qua cô dùng.

    Phập!

    Nghe tiếng Tư La Nhiễm lập tức tỉnh người, cô cũng nhận ra thứ mình vừa cầm là gì.

    " Bà cô của tôi ơi, có phải là muốn giết tôi phải không vậy? "Tên đàn ông bám chặt hai tay trên tường, biểu cảm cứng ngắc nói.

    Tư La Nhiễm nhìn thấy chính là con dao cắt một đường cực nhỏ tựa như chỉ xẹt qua và cắm vào tường ngay sát cổ của anh ta.

    " Á, tôi xin lỗi, tôi không biết đó là con dao "Tư La Nhiễm biết sai cúi đầu xin lỗi.

    " Không phải con dao chẳng lẽ cô mong nó là cây súng à? "Tên đàn ông cầm con dao dính một ít máu trên tường ra rồi nhìn cô khóe mắt hơi giật hỏi.

    " Nếu được thì tôi đã mong là thế "Tư La Nhiễm lẩm bẩm nói nhỏ nhưng cũng đủ để anh ta nghe thấy.

    " Phụtttt, cô nói chuyện thật dễ thương ".

    Tư La Nhiễm:" Có gì đó sai sai ấy ".

    Ngụy Thế Ngạo vốn dĩ đã bị làm ồn rồi sau đó cục bông ấm áp đột nhiên lại thoát khỏi vòng tay, nay lại nghe tiếng hai người cãi nhau thì nhăn bật dậy xách Tư La Nhiễm và tên đàn ông kia quẳng ra khỏi cửa.

    Hai người bị quăng ra ngoài ai oán ai đó nhưng lại chỉ dám chửi mắng trong đầu chứ không dám nói ra, rốt cuộc cũng là ngậm miệng xoa mông bỏ đi.

    " Anh là ai "Tư La Nhiễm bặm môi chĩa mũi tên nhọn sang tên đàn ông thay vì chĩa vào Ngụy Thế Ngạo.

    " Tôi là Vu Dị Minh, bạn thân cậu ta, người kiêm chức là thụ của cậu ta trong giới truyền thông, còn cô là ai? "Vu Dị Minh hất cằm kiêu ngạo nói.

    Tư La Nhiễm:" "Đừng có mà làm ra vẻ kiêu ngạo với tôi, thụ thì có gì hay?

    " Tôi? Người được coi là ăn bám Ngụy gia "Tư La Nhiễm cũng bày vẻ hất cằm kiêu ngạo của Vu Dị Minh đáp trả.

    " Tên gì? Mau khai báo cho ông "

    " Tư La Nhiễm "

    " Tên dở ẹc "

    " Tên của anh mới dở ấy đồ điên "

    " Cô mới điên "

    " Tôi điên thì không rảnh nói anh điên "

    " TMD, cô muốn gì? "

    " Tôi mới là người hỏi câu đó, anh muốn gì? Sao lại đi gây với tôi? "

    " ahihi, tại cô nằm với cậu ta nên tôi mới đi gây "

    " Đệch mợ nhà anh, anh nghĩ tôi thích lắm à? "

    " À mà khoan, hôm qua cậu ta mạnh bạo lắm không? Sao thấy cô vẫn sung thế? "Đang cãi lộn ỏm tỏi thì Vu Dị Minh kéo cô lại cúi người nói to nhỏ.

    " Đệchhhhhhhhhhh! "Tư La Nhiễm đỏ mặt tía tai hét.

    " Sao thế? Chuyện gì xảy ra à? "Vu Dị Minh tưởng cô bị gì thì hốt hoảng nhìn xung quanh từ trên xuống dưới.

    " Anh! Mẹ nó, vô sỉ, ai nói tôi đêm qua ngủ với anh ta? "

    " Nhìn cũng đủ đoán, nói nhiều "Vu Dị Minh trề môi xì một tiếng quạt tay.

    " Đoán cái mông "

    " Mông thì cũng là cái mông nhà cô "

    " Cái mông của anh mới đúng ấy "

    " Mấy người có để tôi ngủ yên không? Bây giờ mới có sáu giờ sáng thôi ok? "Ngụy Tử Hạo mở cửa mặc đồ ngủ in hình gấu teddy chạy ra nghiến răng rống.

    Tư La Nhiễm đang cãi:" "Nhị thiếu, bộ đồ thật độc.

    Vu Dị Minh há hốc miệng không chút hình tượng:" "Ngụy Tử Hạo, hóa ra đây là bộ dáng thật của anh?

    " Nhị thiếu, bộ đồ đó.. "

    " Nhìn cái gì mà nhìn? Đây là bộ đồ mà gia chuộng nhất đấy! Đang là hot trend của giới trẻ, đừng có mà nghĩ lung tung "Ngụy Tử Hạo cầm chú teddy trên tay chọi vào hai người bọn cô lớn giọng giải thích.

    Bốp.

    Ngụy Thế Ngạo mở cửa chọi một trái táo vô đầu anh ta.

    " Im lặng "

    " Móa! Gia đã làm gì sai mà cứ đánh gia mãi thế? Mấy người thích ăn hiếp gia quá vậy? "

    " Tử Hạo, em hình như.. có vấn đề? "Vu Dị Minh đưa tay để kế đầu xoay xoay.

    " Không có! "Ngụy Tử Hạo dứt khoát nói.

    " Nhìn đi, nhìn coi bọn tôi giống tin anh không? "Tư La Nhiễm hết liếc nhìn bộ đồ lại tới nhìn chú gấu teddy" đáng yêu "đang được Vu Dị Minh cầm trên tay.

    " Không tin! "Y như lần trước, Ngụy Tử Hạo vẫn dứt khoát trả lời.

    Ê?

    Nói móc nhau à?

    " Tử Hạo, em là bị ngu rồi "

    " Mợ nó, có anh mới ngu ấy, cả nhà anh mới ngu ấy "Ngụy Tử Hạo xù lông giơ móng vuốt nhọn chạy ù đến gần Vu Dị Minh.

    " A lê hốp pà "

    Vu Dị Minh đẩy cô một cái xong né sang một bên còn Ngụy Tử Hạo một lần nữa té xuống.

    " Tại sao mày cứ thích té vậy Ngụy Tử Hạo? Lại còn cứ thích đè tao, má, đau vãi ra "Tiểu Điểu dùng toàn lực đạp bay bạn nhỏ nào đó đang đè cô.

    " Tao đâu cố ý? Tại thằng cha Dị Minh né chứ bộ? "

    " Ớ? Thành ra lỗi của tôi à? "Vu Dị Minh trợn mắt nhạc nhiên nhìn Tư La Nhiễm.

    " Chắc vậy "

    " A a a, Nhie.. phu nhânnnnn "Tiểu Điểu gào lên rồi nhào đến, bất ngờ Vu Dị Minh một lần nữa đẩy cô ra, cánh cửa phía sau một tiếng cạch hé mở.

    Chuuu!

    Tư La Nhiễm:" "

    Vu Dị Minh:" "Tách, chiếc điện thoại vang lên một tiếng khẽ.

    Ngụy Tử Hạo:" "Anh trai và bạn thân?

    Cả ba người ánh mắt kì dị nhìn hai kẻ đang nằm chỏng vó đằng kia.

    Tiểu Điểu, Ngụy Thế Ngạo:" "Nhục không còn gì để nói.

    " T-tôi.. tôi đóng cửa lại giúp nhé "Tư La Nhiễm ngượng ngùng chốt cửa từ phía trong rồi đóng cửa phòng lại, sau đó cô kéo Ngụy Tử Hạo và Vu Dị Minh nhanh chóng bỏ chạy.

    Tư La Nhiễm nói nhỏ," Ngạ-ngại quá "

    " Không sao đâu, hôn vài lần chắc cũng quen thôi nhỉ? ", Vu Dị Minh nghiêng đầu chép miệng.

    " Tại sao chúng ta không coi tiếp? Đang hay mà? Có khi còn có lăn giường ấy chứ? "Ngụy Tử Hạo" ngây ngô ".

    " Cút "

    " Tự đi mà xem "

    " Vậy.. tôi đi nhé? "

    " "

    " Đi theo chúng tôi vẫn tốt hơn "

    " Ối, gia muốn coi 18+, gia muốn coi AV, noooooo "

    OOo

    Hai người nào đó trong phòng.

    " "

    " "

    Hoàn toàn không còn gì để nói nữa rồi.
     
    Last edited by a moderator: 26 Tháng mười một 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...