Tiểu Thuyết Đày đọa xác thân tàn: Tình yêu và tội lỗi - p.t.n.t

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi P.T.N.T, 4 Tháng hai 2019.

  1. P.T.N.T

    Bài viết:
    58
    Chương 21: Đánh Đổi Vì Tự Do

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâu đài Roy Jr..

    Phạm Mạc Sát tựa lưng vào ghế, ánh mắt dịu dàng đầy ý cười, pha chút cưng chiều nhìn cô gái đang giấu sau lưng thứ gì đó còn to hơn cả cơ thể cô, sự rụt rè và ngại ngùng thể hiện rõ trên gương mặt khả ái.

    - Em đây là ý gì?

    Nhan Đình nhấc bổng con rồng Oka nhồi bông lên trước mặt Phạm Mạc Sát, chậm rãi bước tới, miệng lắp bắp:

    - Tặng, tặng cho anh..

    Một sự chờ đợi ngọt ngào - Anh nghĩ, môi mỉm cười mãn nguyện, thoải mái chống cằm ngắm nghía món quà đặc biệt trên tay cô. Một con rồng nhồi bông màu hồng nhạt, có vảy rất nhỏ như vảy cá, được làm bằng hạt kim tuyến lấp lánh, hai chiếc sừng nhọn hoắc như linh dương, đôi cánh rộng dài, có nếp gấp như cánh quạt giấy, và đặc biệt là một chiếc đuôi đặc trưng của loài rồng Oka: Phần sau đuôi rực cháy một ngọn lửa không bao giờ tắt trừ phi lìa đời, ngọn lửa sẽ có cùng màu với màu mắt, khi ý chí tăng cao thì lửa sẽ càng lớn, có thể phóng ra tia lửa điện đủ để làm tan chảy vạn vật. "Không biết là ai đã làm ra cái này, so với hình ảnh trong sách cũng không khác nhau là mấy!" - Anh thầm khen, rồi gặn hỏi một lần nữa:

    - Có thật không? Em thật sự tặng tôi?

    Cô gái gật đầu lia lịa:

    - Ừm, rất dễ thương có đúng không?

    Đôi đồng tử đen tuyền khẽ chuyển hướng, thu trọn nhân ảnh nhỏ bé vào tầm mắt, vẫn một cái nhìn ấm áp không hề thay đổi, anh nói:

    - Đúng, rất dễ thương.. tôi rất thích!

    Nhận được câu trả lời chân thành từ anh, Nhan Đình cảm thấy thật hạnh phúc, đây là món quà đầu tiên mà cô tặng anh trong suốt năm năm qua, tuy nó không quá xa xỉ nhưng cô đã khá vất vả để có được nó, bởi lẽ.. con rồng này là giải thưởng mà cô đạt được khi đến khu vui chơi, thậm chí số tiền bỏ ra còn nhiều hơn giá trị thực của nó. Cô biết chứ, vì mãi chơi mà quên mất, vậy nên lúc trở về tặng anh đã tỏ ra khá nhút nhát. Cô sợ, sợ anh mắng..

    Phạm Mạc Sát đưa tay đón nhận món quà tầm cỡ, nhân lúc Nhan Đình không có phòng bị, anh dùng lực kéo cả cô gái vào lòng, một tay ôm cơ thể mềm mại còn một tay ôm con rồng nhồi bông ngộ nghĩnh. Anh hôn nhẹ lên tóc cô:

    - Là em mua nó sao? Bao nhiêu thế? Tại sao lại không mua hai con?

    - Không phải mua, lúc cùng Liz Dawson đến khu vui chơi, tôi thấy nó đẹp quá cho nên đã chơi trò bắn súng để thắng được nó, nhưng mà.. chơi hết tiền rồi..

    Phạm Mạc Sát nghe thế liền cau mày:

    - Nói vậy là em phải chơi rất nhiều lần mới thắng được nó có đúng không? Không phải chứ? Trước giờ em bắn súng rất giỏi mà, sao lại thua nhiều lần thế cơ chứ?

    Cô ấm ức nói:

    - Tôi cũng không biết nữa, hình như hắn ta gian lận không cho tôi thắng.. Phạm, đạn bắn ra có đi đường cong không?

    Anh không nhịn được phải bật cười:

    - Không bao giờ! Rõ ràng em bị tên chủ cửa hàng đó lừa rồi, em biết rõ là hắn ta bất chính, vậy sao còn tiếp tục chơi?

    Cô tựa hẳn vào lòng anh, giọng nhỏ xíu và vô cùng ngây thơ:

    - Vì con rồng..

    - Em cũng có thể mua mà.

    - Nhưng hắn ta không chịu bán! Bao nhiêu tiền cũng không bán, nên tôi..

    - Em làm sao?

    - Tôi bắn hắn ta!

    "?"

    Phạm Mạc Sát kinh ngạc nhìn cô, dù có chết anh cũng không thể ngờ rằng cô lại làm một hành động giống như 'giết người cướp của' như vậy. Suy cho cùng cũng là tên bán hàng đó sai, nhưng hành động của cô quả thực có hơi quá đáng rồi, cho dù là đạn giả nhưng ít nhiều cũng gây thương tích chứ. Anh trầm mặt, nghiêm giọng hỏi:

    - Hắn ta có bị thương không?

    Nhận thấy giọng anh không được vui, Nhan Đình bỗng chốc thấy hoảng sợ, cô ngước lên nhìn vẻ mặt thâm trầm, rồi nhanh chóng rục vào trong lòng anh, vỗ vỗ bờ ngực vững chắc như thể để cho anh bớt giận mà không trách phạt cô, từ từ thuật lại mọi chuyện:

    - Có.. một chút, hắn ngã xuống, mọi người lại xem rất đông, hắn ôm bụng ngồi dậy rồi quát lớn: "Mọi người, cô gái này thật không biết tốt xấu, bắn trượt rồi bực tức bắn luôn cả tôi!'

    - Rồi em trả lời như thế nào?

    - Tôi chỉ vào tấm bia cạnh hắn ta, rồi trả lời: 'Xin lỗi, tôi không cố ý, tại sao đạn cứ đi đường cong nhỉ?'.

    - Sau đó?

    - Sau đó, mọi người thay nhau bắn thử, và ai cũng kết luận rằng viên đạn đã đi cong. Vậy nên tất cả đều quay sang mắng hắn làm ăn bất lương, hắn vì xấu hổ quá nên lấy con rồng này tặng cho tôi, số tiền đặt cược thì tôi cho hắn, xem như bồi thường thương tích.. Phạm, xin lỗi, tôi sai rồi..

    Phạm Mạc Sát ngơ ngác nhìn cô, không ngờ lại có thể chuyển ngược tình thế chỉ bằng một câu nói! Anh nghĩ rồi vòng tay ôm chặt hơn, cơn giận bỗng chốc biến tan đâu mất, mỉm cười đáp bằng giọng vui tươi hẳn lên:

    - Cô gái của tôi không sai, em làm rất đúng, tôi trách lầm em rồi..

    "Anh ấy không giận nữa sao? Tốt quá!" - Cô thầm nghĩ, rồi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vẫn còn một chuyện phiền muộn trong lòng, cô để anh ôm một lúc rồi thỏ thẻ nói:

    - Phạm, tôi nghĩ mình không thể làm bạn với Liz Dawson..

    - Tại sao vậy? - Ánh mắt đen láy dấy lên tia hài lòng và tràn ngập ý cười.

    - Cô ấy.. không tốt..

    - Ồ! Như thế nào là không tốt?

    Nhan Đình đưa tay sờ sờ con rồng Oka mềm mại kế bên, giọng buồn bã:

    - Cô ấy lén quăng sợi dây chuyền mà tôi tặng rồi giả vờ nói là rơi mất, nếu cô ấy nói là cho người ăn xin thì tôi sẽ không thất vọng như thế. Với cả.. ánh mắt của cô ấy khi nhìn tôi rất kỳ lạ, lúc tôi đưa cho cô ấy cốc cà phê, cô ấy lại giả vờ làm rơi nó để làm bẩn váy của tôi, anh biết không? Tôi đã thấy cô ấy cười rất.. tôi cũng không biết nên dùng từ gì nữa.. Phạm, tôi không muốn có bạn mới!

    Phạm Mạc Sát từ lâu đã biết tất cả mọi chuyện xảy ra giữa cô và Liz Dawson, nên anh không cảm thấy bất ngờ, chỉ vỗ vai an ủi rồi ôn tồn nói:

    - Được rồi, là tôi không tốt, tôi không nên ép em phải làm bạn với cô ta. Vốn dĩ tôi chỉ muốn thử thách em, tôi sợ sau này nếu không có tôi thì em sẽ bị người ta lừa gạt hay ức hiếp, tôi biết cô ta không tốt, vì vậy tôi muốn em tự mình nhận ra bộ mặt thật của cô ta xem thế nào.. Bây giờ thì tốt rồi, nhưng Nhan Đình, hiện tại cô ta đang nắm giữ một số chuyện rất quan trọng. Đợi vài ngày nữa Lăng trở về, tôi sẽ bảo Lăng đưa cô ta ra khỏi tòa lâu đài này. Có được không? Trong những ngày này em hãy thử đối phó với cô ta, cũng như trả đũa lại những điều cô ta đã làm với em. Nếu em làm tốt tôi sẽ dẫn em đi thăm Huyết Ưng Sát!

    Nghe đến ba từ " Huyết Ưng Sát', Nhan Đình hai mắt sáng rỡ:

    - Anh nói đấy nhé, vậy thì sợi dây chuyền đó cho anh!

    - Dây chuyền? Dây chuyền nào?

    Cô bụm miệng cười khúc khích, ánh mắt tinh nghịch nhìn anh:

    - Sợi dây chuyền mà Liz Dawson quăng vào bát của A Húc!

    "?"

    Lần này Phạm Mạc Sát dường như không còn tin vào tai mình nữa. Vốn dĩ bảo thuộc hạ là A Húc cải trang thành ăn xin để theo dõi Nhan Đình và Liz Dawson, vậy mà cô vẫn nhận ra! Hơn nữa cô và A Húc gặp nhau cũng không quá mười lần, làm sao có thể nhìn nhận rõ ràng như thế được? Anh nhắm mắt mỉm cười, nụ cười bất lực của kẻ thua cuộc, có vẻ như cô đã đi trước anh một bước rồi!

    Nhan Đình lại chìa mười ngón tay ra nói tiếp với giọng điệu thích thú:

    - Còn có A Bân giả làm người bán kem, Lục Sa giả làm chú hề Joker, La Bản giả làm phụ nữ làm việc trong cửa hàng nội y, còn có..

    Không để cô gái nói hết, anh đã nhẹ nhàng trao cho cô một cái hôn má thật tình cảm, rồi tì trán vào nhau, âu yếm khen:

    - Em giỏi quá! Tôi đánh giá thấp em rồi! Biết phải thưởng gì cho em đây?

    - Thưởng sao.. nghe nói em bé rất dễ thương. Trước giờ tôi chưa từng thấy em bé, em bé có dễ thương giống như con rồng này không?

    - Làm sao mà giống được, trẻ con giống như con người, sao có thể giống với rồng được? Hơn nữa trẻ con dễ thương hơn rồng rất nhiều.

    - Thật sao? Phạm, tôi cũng muốn có em bé!

    "..'

    Phạm Mạc Sát thực sự á khẩu trước câu nói ngây thơ đến vô cùng của Nhan Đình, anh bất lực nhìn cô, chỉ ước có thể quay trở lại thời điểm lúc mới đưa cô về đây, mặc cho cô có khóc lóc cầu xin như thế nào cũng phải cho đi đến trường học! Suy cho cùng cũng do anh quá dung túng, chỉ cần một giọt nước mắt thôi đã vội bỏ qua cả lập trường, bỏ qua quy tắc của bản thân chỉ để khiến cô gái nhỏ này cảm thấy vui vẻ. Đã có lúc anh nghĩ chẳng còn biện pháp nào khác ngoài việc mua thật nhiều sách giáo khoa rồi nhốt cô trong phòng, đợi khi nào đọc hết một quyển mới cho ăn cơm. Nhưng chung quy thì vẫn không nỡ.

    - Em thật sự muốn có em bé? Đã từng có ai nói với em cách tạo ra em bé chưa? - Phạm Mạc Sát nâng chiếc cằm thon gọn lên, hẹp mắt ngắm nhìn, môi nở một nụ cười mê hoặc.

    Nhan Đình thẳng thắng lắc đầu:

    - Vẫn chưa, nhưng phải tạo ra sao? Tôi cứ nghĩ là phải mua..

    Nghe đến đây, cảm giác như có một tác động lực không nhỏ xuất phát từ thương cảm bóp chặt trái tim anh, một tràng đau nhói. Phải chăng cô nghĩ đến hoàn cảnh của chính mình hơn năm năm trước? Bị rao bán như đồ vật? Và từ lúc nào lại suy nghĩ theo chiều hướng tiêu cực đó. Chẳng lẽ đây là lời cảnh tỉnh, một lời nhắc nhở âm thầm dành cho anh? Rằng Nhan Đình đã lớn rồi, cũng đã có suy nghĩ riêng, và chắc chắn sẽ không còn là cô bé phụ thuộc của ngày trước?

    " Mình phải nên vui hay nên buồn đây?'- Trong anh đang có một sự mâu thuẫn không phải cũng thấu. Hai chiều hướng quá khác biệt! Một là cô có thể tự mình đối mặt với những biến cố dữ dội của cuộc đời, đến lúc đó sẽ không còn muốn dựa dẫm vào anh nữa. Hai là cô sẽ tiếp xúc với nhiều người, và cũng sẽ bắt đầu học được những thứ tình cảm rắc rối của con người, một tâm hồn dù có trong sáng đến mức nào cũng phải có ngày không còn sáng trong. Và anh không có bất cứ quyền nào chống lại quy luật của tự nhiên chỉ để thỏa mãn sự ích kỷ của bản thân mình! Anh muốn chăm sóc cô như một đứa trẻ, nhưng lại không chịu được nỗi day dứt..

    Anh cảm thấy hạnh phúc khi được chứng kiến cô lớn lên, từng ngày từng ngày một hoàn thiện bản thân. Song lại có một nỗi sợ thầm kín. Anh sợ cô gần gũi với những người đàn ông khác, sợ cô dành những cử chỉ thân mật cho họ. Có lẽ từ khi trải qua cảm giác hôn một người, trái tim anh đã xuất hiện sự chiếm hữu mãnh liệt. Một là tôn trọng, một là không tôn trọng. Để cô làm những điều cô muốn, rời khỏi anh nếu cô thấy cần thiết, hoặc là giam cầm cô bên mình sao cho đúng nghĩa một"nô lệ' do chính tay anh bỏ tiền mua được.

    Càng ngày anh càng không thể hiểu nổi thứ cảm xúc đặc biệt mà bản thân dành cho Nhan Đình là gì, là tình cảm giữa anh trai với em gái? Là bạn bè? Là tri kỷ? Tất cả đều có thể, nhưng tuyệt đối không thể là tình yêu!

    Anh cau mày trầm tư, thả cô ra, chậm rãi đứng dậy và đi đến bàn làm việc. Lấy ra trong két một xấp giấy, rồi lạnh lùng xé chúng ra hàng trăm mảnh trước mặt Nhan Đình. Anh nói bằng giọng khản đặc:

    - Đây là giấy tờ chứng minh em là của tôi, thời hạn là mãi mãi trừ phi tôi chết! Nhưng giờ nó đã không còn hiệu lực. Nhan Đình, em tự do rồi.. từ nay hãy sống như một người bình thường. Nếu có ai nói em là nô lệ của tôi, thì cứ đánh thẳng vào mặt họ. Và hãy hiên ngang nói với họ rằng: Em là nữ chủ nhân của lâu đài Roy Jr! Em có thể ra vào tùy thích, tôi sẽ không quản thúc em như trước nữa.

    Nhan Đình mở to đôi đồng tử màu xanh nhạt, từng mảnh giấy vụn trôi đi trong đôi mắt tựa nước cuốn lặng lẽ. Giọt sương nặng hạt trên hàng cỏ đen láy, thấm ướt hai vì sao của trung tâm vũ trụ. Cô ngơ ngác nhìn anh, cảm xúc không nói nên lời, từng câu nói tưởng chừng đơn giản nhưng khắc tận xương tủy. Cô khóc, bàn tay ấm áp ấy vẫn tìm đến gương mặt cô, anh hiểu chứ. Anh hiểu cái cảm giác được tự do là như thế nào, nhưng chưa bao giờ được trải nghiệm nó. Bấy lâu nay cô sống rất tốt, rất tốt, nhưng dù có được anh đối xử như một người thân đi chăng nữa, thì cũng không thể không để ý đến thân phận của mình. Một thân phận nô lệ đương nhiên có những hạn chế và giới hạn của nó. Cũng như cô luôn phải nhìn anh bằng sự kính trọng, biết ơn, hoặc có khi là sợ hãi, anh không ép buộc cô, nhưng quy củ ép buộc cô, mà quy củ cũng không phải do anh đặt ra. Mà là lẽ tự nhiên, ngay cả anh cũng phải tuân theo.

    Vì cớ gì cô luôn sống trong vỏ bọc tự ti? Chẳng phải là vì cái thân phận này hay sao? Vậy thì chính tay anh sẽ xé rách nó! Đồng nghĩa với việc phải đánh đổi.. cô có thể vì người khác mà ra đi mãi mãi, rời khỏi thế giới của riêng anh!

    * * *

    Giây phút đó, anh ấy đã cho tôi tự do. Cũng chính giây phút đó, tôi biết mình không thể thoát khỏi anh bởi loại xiềng xích mà anh vô tình mang cho tôi nữa rồi..

    - Còn tiếp -
     
  2. P.T.N.T

    Bài viết:
    58
    Chương 22: Người Butanvojkar

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đọa Thành..

    Một thành trì kiên cố được dựng lên bằng đá tảng, cửa thành cao lớn và đồ sộ khép chặt lại và bám đầy rong riêu. Sương mù dày đặc mang theo hơi máu tanh xác thịt tựa như địa ngục, khói bốc lên từ lửa than lạnh lẽo. Dù là ban ngày, nơi đây vẫn nhuốm màu âm u. Đàn kền kền vỗ cánh đằng sau lớp sương mù vô định, tiếng gió rít theo kẽ nứt tường thành, bào mòn gạch đá, và cùng những tạp âm của thiên nhiên bí hiểm đã tạo nên một bản giao hưởng trường kỳ, u uất..

    Lăng bước tới, vô tình giẫm phải một thứ gì đó khá cứng cáp. Anh nhìn xuống với vẻ mặt không chút biểu cảm, dưới chân là tấm bảng gỗ đề hai chữ 'Đọa Thành "không còn nguyên vẹn, mà vỡ vụn ra, khô khốc. Vài vệt máu cô đọng vương trên từng điểm xơ xác của mảnh gỗ móp méo.

    "Phạm đại nhân, là ngài sao?" - Lăng mỉm cười chua xót nói.

    Anh đưa hai tay kéo mạnh cánh cửa to gấp mấy lần cơ thể, ngay tức khắc đàn dơi từ bên trong nội thành ùa ra như vũ bão, hàng trăm đôi cách mỏng tựa như dao găm, không ngừng cắt xé lớp sương mù lẫn bầu trời xám xịt. Với vị trí của một con người nhỏ bé, Lăng vội đưa tay che chắn, cứ ngỡ bầu trời chỉ có thế mà nát vụn như tro tàn.

    Vừa bước qua khỏi cổng thành, cả thế giới gần như thay đổi một trời một vực! Ngoại thành đã không thấy nổi một màu sắc của sự sống, thì nội thành lại càng thêm tang thương. Những chiếc lọ gốm vừa bằng một nắm tay nằm lăn lốc giữa đống xương cốt màu trắng đục, đầu được bịt kín bởi nút gỗ đỏ. Con đường đá rộng thênh thang nối dài từ cổng thành vào tòa lâu đài theo lối kiến trúc cổ điển đậm chất hoang dã. Giàn hoa tigon được cố định ở hai bên đường, những cánh hoa héo úa rũ rượi, len lỏi vào những quả đầu lâu treo lủng lẳng cùng giàn, chúng va vào nhau y hệt chuông gió, làn gió ẩm ướt luồn vào từng nơi rỗng tuếch, rít lên âm thanh rùng rợn khẽ vực dậy những sợi lông tơ sau ót, chạm vào sâu thẳm nỗi sợ hãi và kéo căng dây thần kinh như dây đàn.

    Lăng bỏ qua những tạp âm gây ám ảnh đó, từ từ xâm nhập vào vùng cấm địa. Không cần phải bỏ công tìm kiếm phiến đá như lời Liz Dawson nói, nó nằm ngay trước mặt khi anh mở cửa ra vào chính thức. Phiến đá âm tường nằm ngay trên lò sưởi, bề mặt nhẵn nhụi khắc đầy những ký tự kỳ quái ẩn sau lớp bụi bám dày đặc.

    "Cổ Ngữ? Không phải đã bị thất truyền từ lâu rồi sao? Nếu vậy thì ai mới có thể đọc được đây?" - Lăng đưa tay lau bớt đám bụi bặm cùng tơ nhện trắng xóa, sắc mặt có phần hoang mang.

    "Vụt"

    Bỗng có một thứ gì đó bay ngang qua mặt anh với tốc độ khó lường. Để lại một đường thẳng túa máu trên phần da mỏng manh, mảnh kim loại sáng lên một tia rồi ghim thẳng vào phiến đá. Dường như có một nhân ảnh nào khác đang hiện hữu ngay phía sau lưng, Lăng đứng hình vài giây, trợn mắt vì kinh ngạc khi cảm nhận được giọt máu nóng ran lăn trên má, anh cau mày quay đầu lại, quát lớn:

    - Ai?

    * * *

    Lâu đài Roy Jr..

    Sau khi tự tay phá hủy khế ước, Phạm Mạc Sát những tưởng cuộc sống trong tòa lâu đài này sẽ thay đổi, nhất là về thái độ của Nhan Đình, anh nghĩ cô sẽ có thể toát lên chút gì đó khí chất của một nữ chủ nhân quyền lực. Nhưng không, cô vẫn vậy. Chỉ là không còn sự tự ti trong ánh mắt như trước nữa, ngược lại có một chút tươi vui và hạnh phúc. Trong khoảnh khắc cô nở nụ cười đầu tiên khi bản thân đã thoát khỏi cái bóng dáng nô lệ, thì anh có thể chắc chắn rằng đây là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời của người tộc trưởng Roy Jr đời thứ 23.

    Đã khá lâu khi chuông đồng hồ điểm mười hai giờ, Nhan Đình mang theo chiếc tù và rồi chạy đi tìm Huyết Ưng Sát chơi mãi vẫn chưa về. Phạm Mạc Sát cũng không quá lo lắng, vì dù sao nơi đó cũng là vùng cấm địa, vả lại ở đó còn có Huyết Ưng Sát, lần trước linh thú tỏ ra rất thân thiện với Nhan Đình. Thân là chủ nhân của nó, anh hiểu nó hơn ai hết, nó sẽ không bao giờ làm tổn thương người nó yêu quý trừ phi bị phản bội bằng thủ đoạn tàn độc, lòng vị tha là thứ không bao giờ tồn tại trong nhận thức của Huyết Ưng, đó vừa là điểm yếu vừa là điểm mạnh mẽ nhất của một loài linh thú đại diện cho cốt cách chết chóc. Huyết Ưng sẽ không thể bị chi phối bởi tình cảm, trong cái nhìn máu me của nó, chỉ có hai loại người: Địch - Ta.

    Nếu là kẻ địch thì nhất định phải tiêu diệt. Còn nếu không phải thì phải bảo vệ. Và tất nhiên, ranh giới này mỏng manh như ranh giới của sự sống và cái chết, cũng giống như một mẩu khế ước trước khi xé và sau khi bị xé rách toàn bộ.

    Nhưng cái nhìn của Huyết Ưng Sát dành cho Nhan Đình có phần tôn trọng hơn. Ngoài chủ nhân là anh ra thì không một ai có thể đến gần nó một khoảng bằng một cú vỗ cánh chứ huống chi là cưỡi trên lưng. Điều này khiến anh phải suy nghĩ rất nhiều, và cuối cùng cũng kết luận rằng: Tất cả là do Huyết Ưng có thể cảm nhận được gen rồng Oka và dòng máu đang chảy trong người Nhan Đình là dòng máu lai quý hiếm. Chỉ là đến nay vẫn chưa tìm ra xuất thân của cô, nhất là chủng tộc! Con người không thể chịu được nguồn gen mạnh mẽ có thể nổ tung thân xác ra trăm mảnh như gen rồng, vậy nên Nhan Đình nhất định là người thuộc một bộ tộc nào đó mang dòng máu người Butanvojkar! Mà tộc Roy Jr cũng là một trong số đó!

    Nhưng những nổ lực phân tích của các chuyên gia vẫn không tài nào cho ra được kết quả thỏa đáng, vì gen rồng Oka, máu Oka, tất cả đều đã hòa quyện vào người Nhan Đình thành một thể gắn kết không thể tách rời. Có thể nói, cô chẳng thuộc về bất cứ tộc nào trong vũ trụ này cả!

    Còn về việc tại sao Huyết Ưng Sát lại tỏ ra phục tùng rồng Oka, kéo theo việc phục tùng Nhan Đình. Chỉ có một lời giải đáp duy nhất.

    Căn cứ vào lịch sử hình thành người Butanvojkar, theo ghi nhận của các linh hồn Butan, có ba bộ tộc quyền lực và cao quý nhất cùng nhau thống trị một nửa thế giới. Và 'Người anh cả" - Tộc Kalaymar Jr xếp trên tộc Roy Jr và Ma Jr một bậc không thể san lấp. Do đắc tội với đấng tối cao, Phong Đạo được phái xuống cùng Quái thú Thekla đẩy tộc Kalaymar Jr đến bờ vực diệt vong. Một sứ mệnh cao cả và nghiệt ngã được vạch ra - Đưa tộc Kalaymar Jr thoát khỏi sự trừng phạt của Chúa trời. Đứa con không được công nhận của dòng họ Khắc Tư, cũng là vị tộc trưởng cuối cùng của tộc, phải đảm nhận toàn bộ trọng trách nặng nề ấy, và vượt qua những định kiến, ngài đã làm được nhiều hơn thế.. Bất kể là ngoại tộc hay nội tộc, ai cũng phải dành một sự kính trọng truyệt đối cho vị tộc trưởng vĩ đại này. Tầm ảnh hưởng của ngài lan rộng khắp mọi miền có dấu chân người Butanvojkar.

    Khi còn là một cậu thiếu niên, ngài chẳng may lạc vào lãnh thổ Roy Jr, một mình lang thang trong rừng sâu không thấy lối ra, đói, khát, tất cả đều đe dọa đến mạng sống của một quý tộc chưa thức tỉnh. Những tưởng phải kết thúc cuộc đời tại một nơi không phải quê hương, đó là một bi kịch đáng xấu hổ! May mắn thay, ngài lại tìm thấy nguồn sống, dòng suối trong lành kịp thời làm dịu mát vùng cổ họng khô héo, lê chín mọng vừa đủ lắp tạm dạ dày, ngài nằm xuống nghỉ ngơi, không lâu sau thì phát hiện một con chim non đang nằm thoi thóp trên thảm cỏ xanh mướt, và ngài đã cứu sống nó, bất kể lớp lông tơ như gai nhọn, vẫn cẩn thận đặt nó trở lại vào tổ.

    Và con chim non đó.. chính là Huyết Ưng Sát của ngày hôm nay!

    Quá trình sinh trưởng của Huyết Ưng kéo dài hơn trăm năm, sinh nở một lần duy nhất trong đời. Thường chỉ đẻ bốn trứng, bốn quả trứng này sẽ lần lượt lớn lên và phụng sự các tộc trưởng mới của tộc Roy Jr, khoảng cách nở ra giữa bốn quả trứng này khá lâu, khi ba quả còn lại còn chưa nở thì Huyết Ưng đời đầu đã biết bay, phải tốn thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể tiếp nhận chủ nhân. Huyết Ưng Sát là quả trứng cuối cùng. Khi người anh thứ ba của nó chết theo tộc trưởng đời thứ 22, thì khi đó chính là lúc nó bay đi phụng sự Phạm Mạc Sát. Huyết Ưng không có tuổi thọ nhất định, khi chủ nhân chết thì nó cũng sẽ tự gieo mình trong biển lửa để tỏ lòng trung thành.

    Xét theo lẽ thường thì địa vị của linh thú sẽ tương đương với địa vị của các tộc. Rồng Oka thuộc tộc Kalaymar Jr, do đó có quyền năng nhất. Các linh thú khác bắt buộc phải cúi đầu trước rồng Oka. Đằng này Huyết Ưng Sát lại mang ơn ngài Khắc Tư, thế nên trong tư tưởng của nó sẽ càng kính trọng bộ tộc này ơn bất kỳ người tiền nhiệm nào.

    Từ đó Phạm Mạc Sát đã có thể suy ra thái độ của nó với Nhan Đình!

    Là tôn - quý - kính!

    Vài phút suy nghĩ, anh an tâm gạt chuyện đó sang một bên, tiếp tục công việc như mọi khi. Nhưng được một lúc lại bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa cùng giọng nói của cô gái nào đó:

    - Phạm đại nhân, tôi có chuyện muốn nói với ngài..

    "Liz Dawson? Quản gia không nói với cô ta rằng khu vực này không phải ai cũng đến được sao?" - Trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, anh tạm thời không muốn nhìn thấy mặt cô ta, vậy nên thẳng thừng đáp:

    - Nếu là chuyện quan trọng cứ viết đầy đủ ra giấy rồi đưa cho quản gia, còn nếu không quan trọng thì cô nên dành thời gian đọc hết nội quy của lâu đài này!

    - Vậy.. tôi.. xin lỗi, xin lỗi vì đã làm phiền ngài..

    Cô rụt tay lại, vẻ mặt không mấy vui vẻ. Chán nản trở về và cắn môi nghĩ ngợi: 'Phạm Mạc Sát thật khó gần, có lẽ việc cầu xin anh ta cho mình thoát khỏi Lăng là điều không nên nói bây giờ.. phải mau chóng tìm cách chiếm được cảm tình của anh ta thôi. "

    Khi đi ngang qua một ngả rẽ tối tăm cách cầu thang một khoảng khá gần, một cánh tay ai đó đột nhiên nắm lấy cổ tay cô rồi mạnh mẽ lôi vào trong góc tối. Khuôn mặt mà cô căm ghét nhất lại xuất hiện - Lăng.

    - Mới đến không bao lâu đã muốn quyến rũ Phạm đại nhân? Hình như cô ảo tưởng về mình hơi quá rồi đấy!

    Bị nói trúng dã tâm còn chưa kịp thể hiện ra bên ngoài, Liz Dawson liền giật thót hất tay anh ra, sau đó mới nhận thức được hành động mình vừa làm đã khiến anh tức giận đến mức nào, cô bắt đầu run sợ mà quỳ xuống, luôn miệng cầu xin:

    - Tôi sai rồi, xin hãy tha cho tôi.. tôi thật sự không có ý gì với Phạm đại nhân.. xin anh..

    Lăng thở dài nắm lấy mái tóc xoăn màu hạt dẻ, kéo mạnh lên nhằm chiêm ngưỡng khuôn mặt xinh xắn phải nhăn nhó vì đau đớn và đang cộng hưởng với nỗi sợ hãi. Anh cúi người, vẻ mặt vô cùng thản nhiên, nhưng ánh mắt vô cảm tựa người máy như thể đã nhìn thấu tất cả những tâm tư vừa mới chớm nở. Với giọng điệu hoàn toàn khác:

    - Chỉ là một cái hất tay thôi mà! Anh không nhỏ mọn như thế đâu, nhưng em nên nhớ.. tuyệt đối thể nuôi bất cứ hy vọng hão huyền nào với Phạm đại nhân! Ngài ấy rất không thích loại người đứng núi này trông núi nọ, hiểu chứ? À quên nữa.. Nhan Đình là người của ngài ấy, mà đã là người của ngài ấy rồi, thì..

    Lăng xốc cổ áo Liz Dawson lên, một tay bóp chặt cằm cô. Nét mặt nghiêm nghị, ánh mắt bỗng chốc vương tơ máu, anb lạnh giọng gằn từng chữ một:

    - Đừng bao giờ có ý định xấu xa gì đối với cô ấy! Không cần đợi Phạm đại nhân ra tay, chính tay anh sẽ nghiền nát em!

    Liz Dawson rùng mình khi nghe đến hai chữ 'Nghiền nát" thốt ra không chút ngập ngừng, linh cảm cho cô thấy anh nói được làm được. Từ khi bắt đầu, con người này không đã thể xem nhẹ, không ai có thể hiểu anh đang nghĩ gì, và cũng không ai phân biệt được cảm xúc thật sự của anh qua nét mặt, giọng nói hay hành động. Một phen thất kinh, ngay cả thở cô cũng phải dè chừng..

    Lăng thả cô ra, chỉnh sửa lại cà vạt rồi đi theo hướng đến phòng làm việc của tộc trưởng. Khi đi được vài bước, sực nhớ ra một chuyện, anh quay đầu lại và dặn dò:

    - Tối nay hầu hạ anh, chắc không nói em cũng hiểu chứ?

    Liz Dawson thu người lại ngồi co ro dưới bức phù điêu hoa hướng dương được cố định ở trên tường, nắm chặt gấu váy, cô run rẩy tuân mệnh:

    - V.. âng..

    - Còn tiếp -
     
  3. P.T.N.T

    Bài viết:
    58
    Chương 23: Những Lần Chết

    *Lưu ý: Chương có yếu tố, tình tiết khá bạo lực.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Phạm đại nhân. Về chuyện phiến đá..

    Lăng gõ cửa phòng, cất tiếng gọi Phạm Mạc Sát. Lập tức nghe thấy hồi âm, giọng nói pha chút buồn bực lẫn nôn nóng thể hiện rõ dù chỉ thốt ra hai chữ:

    - Vào đi!

    "Xem ra ngài ấy đã chờ lâu lắm rồi.."

    Lăng nghĩ rồi mở cửa bước vào phòng, Phạm Mạc Sát vẫn tiếp tục với công việc, chỉ là dáng vẻ có hơi gấp gáp, ngòi bút sột soạt lướt nhanh trên mặt giấy, khác với thường ngày khi mà cả người lẫn vật đều không phát ra một tiếng động nào. Bởi anh thích yên tĩnh, anh cho rằng sự yên lặng đến bất thường luôn gợi lên cảm giác nơp nớp lo sợ một điều kinh hoàng sắp diễn ra. Và khi đó con người ta sẽ dồn hết tâm huyết vào công việc như thể đó là đều cuối cùng mà bản thân họ có thể hoàn thành trước khi lìa đời.

    Lăng chậm rãi ngồi xuống ghế, rót một cốc rượu đầy, sau đó moi trong túi áo ra hai gói gia vị ưa thích, đổ hết vào trong. Đợi đến khi chúng hòa tan hoàn toàn thì một hơi uống cạn. Anh ngả lưng tận hưởng hương vị đặc trưng dần lan tỏa trong khoang miệng, thấm nhuần vào đầu lưỡi. Thở ra một hơi sảng khoái rồi nói:

    - Xin lỗi ngài, nhưng tôi tới cử rồi.

    - Cho cậu ba phút, đợi đến khi tỉnh táo lại thì hãy nói chuyện.

    - Vâng, ngài thật rộng lượng..

    Phạm Mạc Sát bỏ bút xuống, sắp xếp lại tài liệu như bình thường, thỉnh thoảng liếc nhìn bóng hình vị cố vấn tưởng chừng như tràn đầy sức sống ấy, mà sâu thẳm bên trong thực chất đã hao mòn từ lâu..

    Anh cau mày, có chút bồi hồi và buồn bã, trong đầu mường tượng lại những hình ảnh xưa cũ mà không khỏi nuối tiếc..

    Không nhớ rõ đã bao năm trôi qua, kể từ khi trải qua biến cố nghiệt ngã, Lăng vẫn như vậy. Vẫn cái dáng vẻ bất cần và bí hiểm, giọng điệu nửa thật nửa đùa đôi lúc khiến người khác khó chịu nhưng cũng không đến nổi điên loạn. Nhưng bằng cảm nhận của một người bạn thuở nhỏ, chứng kiến từng giai đoạn phát triển và hình thành tính cách của đối phương, Phạm Mạc Sát hiểu rõ Lăng hơn bất kỳ ai. Anh biết người bạn - và cũng là thuộc hạ cùng mình vào sinh ra tử hơn mười năm đã có những thay đổi. Lăng bắt đầu xuất hiện những thói quen kỳ lạ, hay nói bằng cái nhìn khách quan hơn, anh không khác gì một kẻ bệnh hoạn và gần như đi ngược lại với đạo đức, trở thành một người có đầy đủ nhẫn tâm và sống buông thả hơn. Từ việc mượn danh nghĩa đi thanh tẩy nhân loại, anh ra lệnh bắt sống những tên sát nhân, dùng những biện pháp tàn độc khiến họ tự tìm đến cái chết, sau đó cho người pha chế kẹo từ máu của họ để thưởng thức hương vị chết chóc. Sự việc kinh khủng này nhanh chóng lọt đến tai Phạm Mạc Sát, và anh đã kịch liệt phản đối hành vi vô nhân đạo ấy, từ đó không thấy Lăng dùng máu người làm kẹo nữa, nhưng thay vào đó anh lại dùng máu của thú rừng, và thường xuyên mò đến Tử Ngục để lấy máu các phạm nhân. Điều này thì dù có muốn quản cũng không thể quản được!

    Ngang tàng là thế, nhưng Lăng vẫn dành cho vị tộc trưởng trẻ một sự kính trọng đặc biệt. Đối với anh, Phạm Mạc Sát là một người anh cả, một người bạn tâm giao, và cũng là một người thầy!

    Xét về tuổi tác, hai người chênh lệch nhau chỉ hai tuổi, hơn nữa gia thế đều thuộc hàng hiển hách. Nếu cha của Phạm Mạc Sát là tộc trưởng tộc Roy Jr đời thứ 22 - Phạm Kỳ Chính, thì cha của Lăng chính là cánh tay đắc lực của ngài - Cố vấn tộc trưởng - Andrew. Tuy không mang tước hiệu dòng tộc, nhưng địa vị của ông luôn ngang hàng với tộc phó và cao hơn hẳn hai vị tộc trưởng Faranova và Rukid đương thời. Ông vốn là một người khá kín tiếng, nhưng luôn được biết đến thông qua mối tình vụng trộm với cô em họ Phạm Nhĩ Thuần của tộc trưởng, cùng những chiến công rạng danh xứ sở Roy Jr.

    Khi người đứng đầu, Phạm Kỳ Chính chẳng may qua đời lúc còn quá trẻ, những khó khăn bắt đầu chồng chất, hai tộc phó thời bấy giờ đều âm mưu giết chết Phạm Mạc Sát trước khi thức tỉnh để có thể giành lấy ngôi báu, họ gây ra vô số sức ép đối với cố vấn Dai, nhưng ông vẫn vượt qua tất cả, thà chết để bảo vệ người thừa kế cuối cùng của dòng dõi Phạm gia lừng lẫy bao đời. Và lúc ông ngã xuống vì quá bất lực, thì chính lúc đó Phạm Mạc Sát đã kịp thời thức tỉnh!

    Năm đó là năm anh vừa tròn mười tuổi - quá sớm đối với những người tiền nhiệm khi họ chỉ thức tỉnh lúc trưởng thành. Bằng hận ý sâu sắc và trong lúc tâm trạng tuyệt vọng đến cùng cực, nguồn sức mạnh trong anh liền bùng nổ theo cấp số nhân! Ung dung chạm ngưỡng tuyệt đối!

    Với lần thức tỉnh vô tiền khoáng hậu, anh tự tay đưa hai tên tạo phản đó xuống địa ngục bằng cách không thể tàn khốc hơn. Vạn sự đều trở lại bình thường, rất may, cố vấn Andrew không chết, chỉ là không còn minh mẫn như trước nữa.. Nhưng đó đơn thuần là những gì ông thể hiện ra bên ngoài, để mọi người và Phạm Mạc Sát thấy. Thực chất, nội tạng bên trong đã giập nát hoàn toàn!

    Nguyện vọng chưa hoàn thành, không an tâm nhìn cậu nhóc Phạm Mạc Sát mới lên mười đã phải gánh vác những trọng trách nặng nề. Ông đành lựa chọn quyết định có thể nói là vĩ đại, và cũng có thể gọi là tồi tệ và nhục nhã nhất!

    Lập khế ước với linh hồn Butan..

    Đồng nghĩa với việc chấp nhận hi sinh đứa con trai vừa mới lọt lòng, để đổi lấy hai năm sự sống!

    Cố vấn Andrew cần phải trao lại toàn bộ sứ mệnh phò tá vô cùng quan trọng cho người con trai cả - Lăng, trong vòng hai năm. Số phận đã bắt buộc anh phải trưởng thành trước tuổi, phải suy nghĩ thật chính chắn và không thể bị cảm xúc chi phối. Nói cách khác, anh đã có một tuổi thơ mà đến khi lớn lên chẳng muốn nhìn lại!

    Năm ba tuổi, khi người ta được tự do vui chơi, Lăng đã phải học, phải tiếp thu những con số và chữ nghĩa hơn cả mức mà đáng lẽ ra một cậu bé mười tuổi phải tường tận.

    Năm bốn tuổi, lại bắt đầu luyện tập theo giáo trình mà cha anh đã đưa ra, dường như cả ngày chỉ quanh quẩn trong phòng, không đi đâu cả.

    Năm năm tuổi, anh bước vào nghiên cứu khoa học, chính trị, rồi đến bất cứ môn nào mà một người cố vấn giỏi phải có được. Những ngày tháng dài lang man mà nhạt nhẽo ấy kéo dài đến năm lên tám tuổi.. Mọi thứ đều đảo ngược! Người em trai mà anh chỉ nhìn thấy mặt được vỏn vẹn bốn lần đã biến mất khỏi thế giới này, và do chính tay cha anh bế đi, trước khi đưa em ra đi mãi mãi, ông ấy, cố vấn Andrew đã nói với anh rằng:

    - Em trai con là người có công rất lớn trong việc cứu vớt tộc Roy Jr khỏi tình trạng nội phản.. Linh hồn Butan muốn đón em con đi, muốn cùng em con hòa làm một thể.. Hãy xem em con là niềm tự hào của gia đình chúng ta, là người hùng nhỏ tuổi nhất của toàn bộ vũ trụ này.

    Sau khi ông quay về, trên tay không còn đứa con bé bỏng, thì như trở thành con người khác, thay đổi hoàn toàn thái độ, đặc biệt là với Lăng. Ông trở nên nghiêm khắc hơn, từng giây từng phút đều tỏ ra vô cùng vội vã, ông tăng cường đào tạo và giảng dạy anh, lúc nào cũng hối thúc anh phải học nhanh hơn, nhiều hơn, không được phép than vãn. Và dễ dàng phẫn nộ khi phát hiện anh trốn ở một góc để tranh thủ nghỉ ngơi với cường độ học tập quá sức. Đã có lúc anh nghĩ đầu mình sắp nổ tung ra trong một, hai giây nữa thôi. Vốn dĩ đã quá mệt mỏi với áp lực, nhiều ngày liên tục sống trong tình trạng căng thẳng tột độ. Anh không hiểu sao cha mình lại trân trọng từng giây ngắn ngủi như thế, ông sẽ điên tiết khi nhận ra mình đã lãng phí một phút chỉ để chợp mắt. Dường như anh không thấy ông ngủ một lần nào trong khoảng thời gian đó, cho đến khi tận mắt nhìn thấy ông chìm vào giấc ngủ ngàn thu ngay khoảnh khắc giao thừa, trong tư thế đang ngồi vắt chéo chân, trên người khoác lên bộ trang phục đặc trưng chỉ dành riêng cho cố vấn tộc trưởng, bên ngực trái lấp lánh huy hiệu lẫn huân chương, đại diện cho tất cả những chiến công lẫy lừng trong sự nghiệp của vị cố vấn, huyền thoại..

    Năm ấy, Lăng vừa tròn mười tuổi, mẹ anh chịu không nổi đả kích mà qua đời..

    Anh từng nghĩ có lẽ mình đã được giải thoát rồi, không cần phải chú ý đến ánh mắt của cha, cũng không cần phải suốt ngày vùi đầu trong những trang sách vở, và vô số những thứ gây đau đầu. Nhưng không, khi ông mất, đầu óc anh trống rỗng, trong vô thức gào khóc thảm thiết vì người thân ra đi, anh mới biết mình còn kính trọng ông biết nhường nào. Anh tự hỏi mình đã mấy lần được nhào vào lòng ông, rồi thiếp đi trong êm đềm? Tự hỏi đã mấy lần được ông bế lên, ôm hôn như bao đôi cha con khác? Anh chỉ khao khát một ngày nọ, ông ấy có thể đối xử với anh như một người bình thường, chỉ đơn giản là trao cho anh một cái ôm ấm áp.. mà sao xa vời..

    Giữa lúc cuộc sống không biết nương tựa vào ai, giữa lúc Lăng đang hoang mang nghĩ về sau này, thì có một bàn tay tuy nhỏ mà chắc chắn, từng bước dìu dắt anh vượt qua nỗi đau mất mác. Người đó là thân vương tộc Roy Jr, và cũng là tộc trưởng tương lai mà anh phải phò tá: Phạm Mạc Sát.

    Cả hai lúc ấy, có thể nói là đồng cảnh ngộ: Không còn cha mẹ, không còn người thân, nhưng đều nắm trong tay quyền lực nhất định. Giữa hai người có sự cảm thông sâu sắc cho số phận và nỗi khổ của nhau. Phạm Mạc Sát xem Lăng như một người em trai, cho Lăng cái cảm giác được chở che, được nương tựa. Hơn thế nữa, anh còn đảm nhận thay trách nhiệm của người làm cha, dạy dỗ Lăng bằng tất cả tâm huyết xuất phát từ sự thành kính đối với cố vấn Andrew.

    Năm Phạm Mạc Sát mười tám tuổi, chuẩn bị cho đại lễ đăng quang. Lăng khi đó cũng sắp sửa nhận lấy sứ mệnh của mình. Và anh đã khiến Phạm Mạc Sát phải bất ngờ, con người tưởng chừng như hờ hững với mọi thứ tình cảm tối kỵ đối với một cố vấn, luôn giữ thái độ thờ ơ với mọi người. Ấy thế mà một ngày chủ nhật bình thường như bao nhiêu ngày khác, Lăng nói với anh rằng: "Tôi đã yêu.."

    Anh đem lòng yêu một cô gái mà mình chỉ mới gặp được vài lần. Trái tim sắt đá bỗng nhiên mềm yếu và rung động dễ dàng quá đỗi trước vẻ đẹp tuyệt vời của cô, cũng phải thôi, vì cô ấy được ca tụng là người đẹp nhất xứ Roy Jr, lại là một tiểu thư danh giá, nổi tiếng với dòng máu lai Roy - Hoàng độc nhất vô nhị.

    Phạm Mạc Sát đối với chuyện này không phản đối, cũng không ủng hộ. Vì vốn dĩ anh không muốn Lăng quá đắm chìm vào tình yêu, nhưng chưa bao giờ anh thấy Lăng yêu đời như lúc này, lúc rảnh rỗi thì cứ chạy đi tìm người thương, sau đó lại ngân nga những câu hát lãng mạn lúc quay về. Trong lòng anh lúc đó cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.. vậy nên, cứ thuận theo tự nhiên, anh có niềm tin Lăng là người biết suy nghĩ.

    Nhưng không lâu sau, một tin tức kinh hoàng truyền đến tổng bộ: Cô gái ấy bị tên đầy tớ hãm hại, không chịu được nhục nhã, quá đau đớn, quẫn trí, cô nhảy xuống biển tự vẫn..

    Phạm Mạc Sát nhớ rõ khoảnh khắc tiếng gào thét thất thanh của Lăng làm rúng động khắp tòa lâu đài, nó thực sự gây ám ảnh, tựa như dây thanh quản bị đứt đoạn và vỡ tan! Anh bàng hoàng nhìn thi thể người con gái mình yêu nằm cô quạnh trên bãi cát lạnh lẽo, chiếc váy trắng bị xé toạc, xơ xác, khắp người đầy rẫy những vết thương tím tái. Anh không dám nghĩ đến đêm cuối cùng đó, cô rốt cuộc phải trải qua những gì?

    Tên đầy tớ sau đó đã bỏ trốn, nhưng đã bị Lăng bắt được, tống thẳng vào Tử ngục. Người nhà của cô gái xấu nhận được tin liền vội vã đến đó, ngay cả Phạm Mạc Sát cũng đi. Anh rất muốn biết Lăng sẽ trừng trị hắn bằng thủ đoạn gì.

    Nhưng đến nơi, họ thấy Lăng đứng thất thần, đôi mắt đỏ ngầu rực sáng đáng sợ, hai cánh tay dính đầy máu, xung quanh là dụng cụ với máy móc tra tấn cũng tô điểm một màu đỏ thẫm. Dưới sàn đá lạnh là một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp, khủng khiếp đến mức dù là người có tinh thần thép đến mấy cũng phải buồn nôn! Mùi máu tanh ngập tràn nơi sống mũi, tiếng máu nhỏ giọt và âm vang của tiếng la hét không ngừng dội đến tai người như muốn càn quét thần kinh có giới hạn.

    Họ không phân biệt được đâu là phần đầu, đâu là phần thân của kẻ tội đồ. Thây hắn vung vãi khắp căn phòng tối tăm. Thê thảm hơn cả việc bị thú rừng cắn xé. Lăng đã giết hắn, giết hắn bằng thù hận lẫn tất thảy thủ đoạn tàn độc nhất mà anh sở hữu.

    Anh quay lại nhìn mọi người, nhìn Phạm Mạc Sát, cất tiếng cười lớn, giọng cười điên loạn tựa như quỷ dữ. Giọng cười đó là sự hòa trộn của đau thương, của khoái cảm trả thù. Những người chứng kiến đều không khỏi khiếp đảm, mặt cắt không còn một giọt máu..

    Bắt đầu từ giây phút đó, Lăng đã "chết"..

    - Còn tiếp -
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...