Xuyên Không Đạo Tổ Xui Xẻo Nhất Lịch Sử - Thiên Ma Tửu

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi zenos9z, 26 Tháng hai 2025.

  1. zenos9z Thiên Ma Tửu

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Giao kèo với Quỷ Lão

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Mục há hốc miệng, đầu óc trống rỗng.

    "Không thể đi ra dễ dàng được nữa? Ý ngươi là sao?"

    Lão giả áo đen cười lạnh, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào hắn.

    "Kẻ có dấu ấn này.. sớm muộn gì cũng gặp tai họa. Nếu ngươi muốn rời khỏi đây mà không chết, phải chấp nhận một điều kiện."

    Tần Mục rùng mình. "Điều kiện gì?"

    Lão giả chậm rãi đưa tay, ngón tay khô cằn chỉ vào hắn.

    "Ở lại Quỷ Lâm, làm đồ đệ của ta ba năm."

    Tần Mục: "..."

    Cái gì?

    Hắn không thể tin vào tai mình.

    Cả đời hắn chỉ muốn làm tán tu vô danh, tránh xa rắc rối. Thế mà giờ lại bị ép bái sư?

    Hắn cười gượng. "Tiền bối, ta chỉ là một tán tu vô danh, hoàn toàn không có thiên phú. Ngài hà tất gì phải ép ta ở lại?"

    Lão giả cười nhạt. "Ngươi nghĩ ta không biết sao? Ngươi có thể sống sót rời khỏi Quỷ Lâm, lại còn mang dấu ấn đó.. làm sao có thể là tán tu bình thường?"

    Huyết Nhãn Thố ghé sát tai Tần Mục, thì thầm:

    "Ê, chắc ngươi là thiên tài ẩn giấu rồi."

    Tần Mục mặt tối sầm.

    Thiên tài cái đầu ngươi! Ta chỉ là thiên tài trong việc gặp xui xẻo thôi!

    Hắn nhanh chóng nghĩ cách thoát thân.

    "Tiền bối, ta thực sự không muốn làm phiền nơi đây. Hay là ta tặng ngài Huyết Nhãn Thố này làm quà bồi tội, rồi lập tức rời đi?"

    Huyết Nhãn Thố: "?"

    Cô gái quỷ: "?"

    Lão giả: "..."

    Bầu không khí bỗng nhiên im lặng một cách kỳ lạ.

    Sau vài giây, lão giả híp mắt. "Ngươi nghĩ một con thỏ có thể đổi lấy mạng ngươi sao?"

    Tần Mục nghiêm túc gật đầu. "Nó rất đặc biệt! Ngài xem, nó có thể nói chuyện, biết châm chọc, còn có khả năng ăn cà rốt mà không biết ngán! Quả thực là báu vật thế gian!"

    Huyết Nhãn Thố giận dữ: "Ngươi bán đứng ta nhanh vậy sao?"

    Tần Mục nhún vai. "Ngươi cứ ở đây sống sung sướng với đám quỷ, còn hơn là theo ta chịu khổ!"

    Lão giả bật cười, ánh mắt lộ ra chút hứng thú.

    "Thú vị, rất thú vị.. Nhưng ta không cần con thỏ này. Ta chỉ cần ngươi."

    Tần Mục tuyệt vọng.

    Chết tiệt! Thế mà cũng không đổi được!

    Hắn nhìn quanh, rồi chợt nghĩ ra một ý.

    "Tiền bối, nếu ta có thể chứng minh mình không có giá trị gì với ngài, liệu ngài có cho ta đi không?"

    Lão giả cười khẩy. "Được thôi. Ta cho ngươi ba ngày để chứng minh. Nếu ngươi thực sự vô dụng, ta sẽ để ngươi đi."

    Tần Mục mừng rỡ. "Nhất ngôn cửu đỉnh?"

    Lão giả gật đầu.

    Tần Mục thầm thở phào.

    Chỉ cần ba ngày, ta nhất định tìm được cách thoát khỏi nơi này!

    Hắn vội vàng chắp tay. "Đa tạ tiền bối! Vậy bây giờ ta có thể tìm chỗ nghỉ ngơi không?"

    Lão giả chỉ tay về một góc rừng. "Ngươi có thể ở trong hang động kia. Nhưng nhớ, nếu ngươi dám bỏ trốn, ta sẽ biến ngươi thành lệ quỷ mãi mãi."

    Tần Mục rùng mình, vội vàng gật đầu.

    Huyết Nhãn Thố nhảy lên vai hắn, cười hì hì. "Xem ra ba ngày tới sẽ rất thú vị đây."

    Tần Mục lườm nó.

    Thú vị cái đầu ngươi! Đây là ba ngày sinh tử củA ta thì có!

    Hang động mà lão giả chỉ trông rất âm u, hơi lạnh quỷ dị tràn ngập khắp nơi. Tần Mục nhìn vào trong, do dự một lúc rồi mới bước vào.

    Bên trong không có gì nguy hiểm chứ?

    Hắn bước vào vài bước, bỗng nghe thấy tiếng gió rít qua tai, như có ai đó thì thầm bên cạnh.

    Huyết Nhãn Thố ngẩng đầu, chép miệng: "Ê, hình như có gì đó ở trong này."

    Tần Mục nuốt khan. "Ngươi đừng có hù ta.."

    Nhưng ngay sau đó, hắn thực sự cảm nhận được một thứ gì đó lạnh lẽo trườn qua cổ mình.

    Một giọng nói vang lên ngay sát tai hắn:

    "Ngươi.. đến rồi.."

    Tần Mục sợ đến mức suýt chút nữa thì bay thẳng ra ngoài.

    Lại cái gì nữa đây?

    Hắn run rẩy quay đầu-

    Một cái đầu lâu trắng bệch đang lơ lửng trong không trung, đôi mắt rỗng hoác nhìn chằm chằm vào hắn.

    Tần Mục há miệng, nhưng chưa kịp hét lên, đầu lâu đã bay vèo tới trước mặt, gõ lên trán hắn một cái:

    "Câm mồm! Đừng có hét, ta bị nhức đầu đấy!"

    Tần Mục: "?"

    Quỷ cũng biết nhức đầu sao?

    Hắn lùi lại, cảnh giác nhìn cái đầu lâu. "Ngươi là ai?"

    Đầu lâu xoay vòng vòng trên không, giọng nói có chút uể oải:

    "Ta là Hắc Phong Lão Quỷ, từng là một lệ quỷ cường đại. Nhưng sau khi bị Quỷ Lão phong ấn, ta chỉ còn lại cái đầu này."

    Tần Mục nhíu mày. "Vậy ngươi còn ở đây làm gì?"

    Đầu lâu than thở: "Ta không còn lựa chọn nào khác. Lão già kia không cho ta đi, cũng không cho ta đầu thai."

    Tần Mục: "..."

    Tần Mục há hốc miệng, ngây người nhìn cái đầu lâu đang lơ lửng trước mặt.

    Quỷ mà cũng bị phong ấn?

    Hắn nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh. "Hắc Phong Lão Quỷ.. vậy, ngươi bị phong ấn bao lâu rồi?"

    Đầu lâu lắc qua lắc lại. "Chắc cũng hơn năm trăm năm rồi. À, mà có thể lâu hơn, ta cũng chẳng nhớ rõ."

    Tần Mục chợt nhận ra điều gì đó. "Khoan đã, ngươi nói ngươi từng là lệ quỷ cường đại, vậy chắc hẳn có nhiều năng lực đáng sợ lắm?"

    Hắc Phong Lão Quỷ ưỡn ngực – à không, nó chỉ là cái đầu nên chỉ có thể ngẩng cao lên một chút – vẻ đầy kiêu ngạo. "Tất nhiên rồi! Năm xưa ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể khiến tu sĩ Nguyên Anh cảnh hồn phi phách tán!"

    Tần Mục nghe mà lạnh sống lưng. "Vậy sao bây giờ lại.."

    Đầu lâu thở dài, ánh mắt trống rỗng của nó dường như ánh lên một nỗi buồn vô hạn. "Ai mà ngờ được.. ta chỉ lỡ chọc giận Quỷ Lão một chút, thế là bị phong ấn ở đây mãi mãi!"

    Tần Mục: "..."

    Chỉ lỡ chọc giận một chút?

    Hắn thầm nghĩ, không lẽ lệ quỷ cũng có cái số xui xẻo?

    Huyết Nhãn Thố cười hì hì, đá lưỡi: "Ê, vậy ngươi có muốn giúp hắn trốn không?"

    Hắc Phong Lão Quỷ: "?"

    Tần Mục: "?"

    Cái quái gì vậy?

    Tần Mục lập tức tóm lấy tai con thỏ, kéo xuống. "Ngươi điên à? Ngươi muốn ta bị diệt hồn luôn sao?"

    Huyết Nhãn Thố chớp chớp mắt. "Chứ chẳng phải ngươi cũng muốn thoát khỏi đây à? Nếu có thêm một lệ quỷ mạnh giúp sức, ngươi có cơ hội cao hơn mà!"

    Hắc Phong Lão Quỷ nghe vậy, đôi mắt trống rỗng bỗng sáng lên. "Đúng! Nếu ngươi giúp ta thoát khỏi phong ấn, ta sẽ giúp ngươi rời khỏi Quỷ Lâm!"

    Tần Mục nhíu mày, nghi ngờ nhìn nó. "Ngươi bị phong ấn thế này, làm sao giúp ta chạy trốn được?"

    Hắc Phong Lão Quỷ cười đắc ý. "Hừ! Ngươi không biết gì rồi. Dù chỉ còn là một cái đầu, ta vẫn có cách che giấu khí tức của ngươi! Nếu có ta giúp, Quỷ Lão sẽ không thể tìm ra ngươi!"

    Tần Mục giật mình. Nếu đúng như lời nó nói.. thì đây đúng là một cơ hội!

    Hắn cân nhắc một lúc, rồi quay sang Hắc Phong Lão Quỷ, nghiêm túc hỏi:

    "Ngươi nói thật chứ? Nếu ta giúp ngươi thoát khỏi phong ấn, ngươi có thể giúp ta rời khỏi đây an toàn?"

    Hắc Phong Lão Quỷ gật đầu chắc nịch. "Đúng vậy! Chỉ cần ngươi giúp ta phá giải phong ấn này, chúng ta sẽ cùng nhau trốn thoát!"

    Tần Mục trầm ngâm.

    Chỉ là.. làm sao để phá phong ấn đây?

    Hắn liếc nhìn cái đầu lâu, rồi lại nhìn hang động lạnh lẽo xung quanh. Hắn không biết Quỷ Lão đã dùng loại cấm chế nào để nhốt Hắc Phong Lão Quỷ, nhưng chắc chắn đó không phải thứ đơn giản.

    Hắn do dự hỏi: "Vậy.. ta cần làm gì để phá phong ấn?"

    Hắc Phong Lão Quỷ im lặng một lúc, rồi thì thầm:

    "Ngươi chỉ cần làm một việc đơn giản.."

    Tần Mục nuốt khan. "Là gì?"

    Hắc Phong Lão Quỷ chậm rãi nói:

    ".. Lấy một giọt máu của ngươi, nhỏ lên phong ấn này."

    Tần Mục: "?"

    Huyết Nhãn Thố: "?"

    Không đúng!

    Nghe kiểu gì cũng giống như đang muốn hắn làm vật hiến tế!

    Tần Mục lập tức lùi lại, cảnh giác nhìn Hắc Phong Lão Quỷ. "Ngươi nghĩ ta ngốc à? Ai mà lại tùy tiện đưa máu cho quỷ chứ?"

    Hắc Phong Lão Quỷ vội vã xua đầu. "Không không không! Ngươi hiểu lầm rồi! Ta không có ý hại ngươi! Chỉ là phong ấn này cần một giọt máu người sống để kích hoạt cơ chế giải trừ thôi!"

    Tần Mục nhíu mày, vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn.

    Huyết Nhãn Thố nghiêng đầu, thì thầm bên tai hắn:

    "Ta thấy nguy hiểm đấy."

    Tần Mục nghiến răng. "Ngươi tưởng ta không biết sao?"

    Nhưng nghĩ đi nghĩ lại.. hắn cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

    Nếu cứ ở lại đây ba ngày, chưa biết chừng Quỷ Lão sẽ tìm ra lý do nào đó để giữ hắn lại mãi mãi. Nhưng nếu mạo hiểm thử một lần.. có khi hắn thật sự có thể trốn đi!

    Hắn cắn răng, chậm rãi rút dao găm, chích nhẹ vào đầu ngón tay.

    Một giọt máu đỏ tươi rơi xuống đất.

    Không gian bỗng nhiên chấn động!

    Từ trong lòng đất, một trận văn cổ xưa lóe sáng, tỏa ra ánh sáng u ám quỷ dị!

    Hắc Phong Lão Quỷ hưng phấn hét lên: "Được rồi! Phong ấn đang suy yếu! Chỉ cần thêm một chút nữa-"

    Nhưng ngay lúc đó-

    ẦM!

    Một luồng uy áp khủng khiếp từ sâu trong Quỷ Lâm bùng phát, trùm xuống cả khu vực!

    Một giọng nói già nua nhưng lạnh lẽo như băng vang lên:

    "Tiểu tử, Ngươi đang làm gì vậy?"

    Là Quỷ Lão!

    Tần Mục sợ đến mức suýt nữa thì hộc máu tại chỗ!

    Hắn quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa hét:

    "Chạy ngay đi, còn đứhg đó làm gì?"

    Hắc Phong Lão Quỷ gào lên: "Ta chỉ là cái đầu, chạy thế quái nào được?"

    Huyết Nhãn Thố thì đã nhảy lên vai hắn, hét lớn: "Xong rồi, Lần này thật sự toang rồi!"

    Tần Mục cắm đầu chạy thục mạng ra khỏi hang động, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ-

    Làm ơn đi! Có thể cho ta một ngày yên bình được không?
     
  2. zenos9z Thiên Ma Tửu

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Truy nã kẻ phá phong ấn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Mục cắm đầu chạy như điên, mặc kệ phía sau đang xảy ra chuyện gì. Lúc này mà quay đầu lại, chưa biết chừng sẽ nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ đến mức có thể khiến hắn ngất xỉu tại chỗ.

    Hắc Phong Lão Quỷ thì vẫn bay lơ lửng bên cạnh, gào thét:

    "Chạy làm gì! Ngươi phải giúp ta thoát khỏi phong ấn chứ!"

    Tần Mục nghiến răng:

    "Ngươi không thấy khí thế kia sao? Giờ giúp ngươi khác nào tự sát?"

    Hắc Phong Lão Quỷ im lặng một giây, sau đó nghiêm túc nói:

    "Ngươi nói cũng có lý."

    Rồi nó quay đầu lại- à không, vì chỉ là một cái đầu nên nó chỉ có thể xoay ngang- nhìn về phía hang động.

    Ngay lúc đó, từ sâu trong Quỷ Lâm, một bóng đen khổng lồ vụt lên không trung. Một luồng âm khí cuồn cuộn lan ra, khiến cả khu rừng run rẩy.

    "Tiểu tử! Ngươi nghĩ mình có thể chạy được sao?"

    Giọng nói của Quỷ Lão vang vọng khắp nơi, áp lực đáng sợ đè nặng lên Tần Mục. Hắn cảm giác chân mình mềm nhũn, suýt nữa thì ngã sấp mặt.

    "Chết tiệt!" Hắn nghiến răng, cố gắng lấy lại thăng bằng, tiếp tục chạy bán sống bán chết.

    Huyết Nhãn Thố bám chặt trên vai hắn, hét lớn:

    "Ngươi có cách nào nhanh hơn không? Không thì xong đời cả lũ đấy!"

    Tần Mục nghiến răng, trong đầu nhanh chóng tính toán. Hắn không thể dùng linh lực bay lên, vì tu vi còn quá yếu. Chạy bộ thì chắc chắn không thoát khỏi một kẻ mạnh như Quỷ Lão.

    Chỉ có một cách-

    Hắn đột nhiên đổi hướng, lao thẳng về phía một vách núi cao sừng sững.

    Hắc Phong Lão Quỷ hốt hoảng:

    "Ngươi định làm gì vậy? Đó là đường cụt!"

    Tần Mục nghiến răng:

    "Không có đường thoát thì tạo đường thoát!"

    Dứt lời, hắn lao thẳng đến mép vực-

    Nhảy xuống!

    Hắc Phong Lão Quỷ: "!"

    Huyết Nhãn Thố: "!"

    Cả hai còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo theo Tần Mục rơi xuống vực thẳm sâu hun hút.

    Gió rít bên tai, bóng tối dày đặc nuốt chửng lấy cả bọn.

    Phía trên, Quỷ Lão đứng lơ lửng giữa không trung, đôi mắt đỏ rực nhìn xuống, vẻ mặt trầm ngâm.

    "Lại là nhảy vực.."

    Lão già thở dài, lắc đầu.

    "Không biết là ngu ngốc hay gan dạ nữa. Nhưng mà.."

    Lão giơ tay, bấm một đạo pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm:

    "Ngươi nghĩ nhảy xuống là có thể thoát khỏi ta sao? Đừng hòng."

    Một luồng âm khí cuồn cuộn lao xuống vực, truy đuổi theo Tần Mục!

    Tần Mục vừa rơi xuống vừa gào lên:

    "Ta lại nhảy vực nữa rồi! Trời ơi, sao ta toàn gặp chuyện xui thế này?"

    Huyết Nhãn Thố gào theo:

    "Đừng có than! Tìm cách sống sót đi!"

    Hắc Phong Lão Quỷ thì bay lơ lửng bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh một cách kỳ lạ.

    "Nếu ta còn thân thể, chắc ta cũng sợ lắm. Nhưng vì ta chỉ còn cái đầu, nên cũng chẳng có gì phải lo."

    Tần Mục: "..."

    Hắn thực sự muốn ném cái đầu này đi!

    Ngay lúc đó, một luồng khí lạnh buốt bất ngờ quét qua, khiến toàn bộ không gian xung quanh rung chuyển.

    Hắn quay đầu lại-

    Một luồng âm khí khổng lồ đang lao xuống, nhanh chóng đuổi theo bọn họ!

    "Xong rồi!"

    Tần Mục rít lên, cố gắng vươn tay ra, bám vào một nhánh cây mọc ngang từ vách đá.

    Rắc!

    Nhánh cây gãy ngay lập tức.

    "Con mợ nó! Đến cây cũng chống đối ta à?"

    Hắn tiếp tục rơi tự do, tuyệt vọng nhìn xuống dưới.

    Nhưng ngay lúc này-

    Ầm!

    Một tiếng nổ vang lên từ dưới đáy vực, một trận pháp cổ xưa bỗng nhiên lóe sáng!

    Cả cơ thể Tần Mục đột nhiên bị hút mạnh vào một vòng xoáy không gian!

    "Ta không muốn xuyên không lần nữa đâu aaaaaaa!"

    Hắn hét lên, rồi cả người biến mất vào hư không!

    Hắc Phong Lão Quỷ và Huyết Nhãn Thố cũng bị cuốn theo.

    Phía trên, luồng âm khí của Quỷ Lão vừa đuổi đến thì bị trận pháp chặn lại.

    Lão già híp mắt, nhìn xuống vực, trầm ngâm một lúc rồi cười khẩy.

    "Thú vị.. Thú vị lắm.."

    Lão quay người, lẩm bẩm:

    "Không ngờ tiểu tử này lại kích hoạt trận pháp bí ẩn đó.. Có khi, số phận hắn còn kỳ lạ hơn cả ta tưởng.."

    Nói xong, lão biến mất trong màn sương dày đặc.

    Bên dưới vực sâu, Tần Mục, Hắc Phong Lão Quỷ và Huyết Nhãn Thố đang rơi vào một nơi hoàn toàn xa lạ.

    Một thế giới mới mở ra trước mắt họ.

    Tần Mục ngã chổng vó xuống đất, đau đến mức suýt chảy nước mắt.

    "Khụ! Cái quái gì đây?"

    Hắn lồm cồm bò dậy, nhìn xung quanh.

    Nơi này tràn ngập u quang mờ ảo, không khí lạnh lẽo đến mức khiến người ta run rẩy.

    Những ngọn đèn ma trơi lập lòe trong bóng tối, tạo thành một cảnh tượng quỷ dị khó tả.

    Hắc Phong Lão Quỷ nhìn quanh, vẻ mặt kinh ngạc.

    "Không ngờ chỗ này vẫn còn tồn tại.. Đây là Âm Giới Cổ Địa!"

    Tần Mục ngẩn người. "Âm Giới Cổ Địa?"

    Hắc Phong Lão Quỷ gật đầu, giọng đầy nghiêm túc:

    "Đây là một bí cảnh cổ xưa, nơi giao thoa giữa nhân gian và âm giới. Rất nhiều linh hồn bị lạc vào đây, không thể thoát ra ngoài."

    Tần Mục lập tức biến sắc.

    "Cái gì? Vậy chẳng phải ta lại kẹt ở một chỗ quái quỷ khác hay sao?"

    Huyết Nhãn Thố nhìn quanh, khẽ nuốt nước bọt.

    "Hình như.. nơi này còn nguy hiểm hơn Quỷ Lâm nữa thì phải.."

    Tần Mục tuyệt vọng ngã quỵ xuống đất.

    Hắn chỉ muốn làm một tán tu vô danh, sống yên ổn qua ngày.

    Thế quái nào lại cứ bị cuốn vào những nơi đáng sợ thế này?
     
  3. zenos9z Thiên Ma Tửu

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Bí ẩn Âm Giới Cổ Địa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gió lạnh u ám quét qua, mang theo tiếng thì thầm kỳ dị văng vẳng trong không gian. Tần Mục run lên một chút, không biết là do lạnh hay do sợ.

    Hắn đứng dậy, phủi bụi trên người rồi quay sang nhìn Hắc Phong Lão Quỷ.

    "Ngươi nói đây là Âm Giới Cổ Địa? Nghe tên đã thấy không phải chỗ tốt lành gì rồi."

    Hắc Phong Lão Quỷ bay lơ lửng, ánh mắt trầm ngâm.

    "Không sai. Đây là một bí cảnh cổ xưa, nơi giao thoa giữa nhân gian và âm giới. Rất nhiều linh hồn bị lạc vào đây mà không thể thoát ra ngoài."

    Huyết Nhãn Thố rùng mình, nép sát vào người Tần Mục.

    "Vậy.. chúng ta có thể thoát ra không?"

    Tần Mục cười khổ.

    "Nếu có đường thoát dễ dàng như vậy thì đã không gọi là 'bí cảnh' nữa rồi."

    Hắn ngước nhìn xung quanh. Không gian xung quanh âm u một cách quỷ dị. Những đốm ma trơi lập lòe, mặt đất phủ đầy rêu đen, và xa xa, có những bóng đen mơ hồ di chuyển, như thể có thứ gì đó đang rình rập.

    Cả ba nhìn nhau, bầu không khí căng thẳng đến mức có thể cắt ra được.

    Cuối cùng, Tần Mục hắng giọng.

    "Được rồi. Nếu đã kẹt ở đây, ngồi một chỗ chờ chết cũng vô ích. Trước tiên cứ đi tìm hiểu xung quanh đã."

    Hắc Phong Lão Quỷ gật đầu.

    "Có lý. Nhưng phải cẩn thận, nơi này chắc chắn có thứ gì đó đáng sợ."

    Huyết Nhãn Thố nuốt nước bọt.

    "Ta cảm thấy chúng ta vừa kích hoạt một sự kiện chết người nào đó.."

    Tần Mục lườm nó.

    "Đừng nói linh tinh! Càng nói càng thấy xui!"

    -

    Sau một hồi thăm dò, cả ba phát hiện ra một con đường nhỏ dẫn vào sâu hơn trong bí cảnh.

    Hai bên vách đá có những hoa văn kỳ lạ, phát ra ánh sáng xanh nhạt, tạo nên một cảnh tượng vừa huyền bí vừa đáng sợ.

    Tần Mục dừng lại, ánh mắt lóe lên.

    "Khoan đã.. đây là văn tự cổ đại?"

    Hắc Phong Lão Quỷ tiến đến quan sát, rồi gật đầu.

    "Không sai. Đây là ký hiệu của Vu Tộc cổ xưa."

    "Vu Tộc?"

    "Đúng vậy. Một tộc tu luyện thuật phù chú, điều khiển âm linh. Nhưng họ đã biến mất từ rất lâu."

    Tần Mục cảm thấy không ổn.

    "Một bí cảnh đầy âm khí, trận pháp cổ xưa, và dấu tích của Vu Tộc.. Chúng ta đang xâm nhập vào nơi không nên đến rồi."

    Hắc Phong Lão Quỷ nhún vai.

    "Bây giờ mới nhận ra à?"

    Tần Mục thở dài, lẩm bẩm:

    "Có cảm giác nơi này có thứ gì đó đang chờ sẵn.."

    Ngay khi hắn vừa dứt lời-

    Ầm!

    Mặt đất đột nhiên rung chuyển!

    Từ trong bóng tối phía xa, một đôi mắt đỏ rực lóe lên!

    Cả ba lập tức lùi lại, cảnh giác nhìn về phía trước.

    Một bóng đen khổng lồ bước ra từ bóng tối. Nó cao ít nhất ba mét, trên cơ thể phủ đầy giáp xương, đôi mắt đỏ như máu phát ra sát khí đáng sợ!

    Hắc Phong Lão Quỷ biến sắc.

    "Đó là.. Âm Linh Chiến Tướng!"

    Tần Mục lập tức cảm thấy nguy cơ sống còn.

    "ahihi! Ta ghét cảm giác này!"

    Huyết Nhãn Thố hoảng loạn:

    "Giờ làm sao?"

    Tần Mục nghiến răng.

    ".. Chạy!"

    Không do dự, hắn quay đầu bỏ chạy thục mạng.

    Hắc Phong Lão Quỷ và Huyết Nhãn Thố cũng nhanh chóng chạy theo.

    Âm Linh Chiến Tướng gầm lên một tiếng, bóng dáng khổng lồ của nó lập tức lao đến với tốc độ không tưởng!

    Ầm!

    Mặt đất nứt toác, từng vết rạn lan ra khắp nơi!

    Tần Mục cắm đầu chạy, vừa chạy vừa rít lên:

    "ahihi! Sao thứ to như vậy lại chạy nhanh đến thế?"

    Hắc Phong Lão Quỷ hét lớn:

    "Đừng hỏi ta! Chạy mau!"

    Phía trước là một cánh cổng đá khổng lồ, trên đó khắc đầy phù văn cổ xưa.

    Tần Mục nghiến răng, lao thẳng về phía đó!

    Ngay khi hắn sắp đụng vào cánh cổng-

    Ầm!

    Một luồng sáng kỳ lạ bùng lên!

    Cả người Tần Mục lập tức bị hút vào trong!

    Hắc Phong Lão Quỷ và Huyết Nhãn Thố cũng bị cuốn theo!

    Phía sau, Âm Linh Chiến Tướng gầm lên giận dữ, nhưng nó không thể tiến vào cánh cổng, như thể có một sức mạnh vô hình đang ngăn cản!

    -

    Khi Tần Mục mở mắt ra, hắn phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn khác.

    Trước mắt hắn là một đại điện rộng lớn, tràn ngập những bức tượng đá khổng lồ, mỗi bức đều tỏa ra khí tức cổ xưa.

    Ở giữa đại điện, một quan tài đá nằm sừng sững, trên đó khắc đầy phù văn kỳ dị.

    Tần Mục cảm thấy lạnh sống lưng.

    ".. Tại sao lại có một cái quan tài ở đây?"

    Hắc Phong Lão Quỷ nghiêm giọng:

    "Không đơn giản đâu. Nơi này chắc chắn có một bí mật lớn."

    Huyết Nhãn Thố run rẩy:

    "Hay là.. chúng ta đừng động vào nó?"

    Tần Mục gật đầu lia lịa.

    "Ta cũng nghĩ thế! Cứ lặng lẽ tìm đường ra là được!"

    Nhưng ngay khi hắn vừa xoay người-

    Rầm!

    Quan tài đá đột nhiên rung lên!

    Tần Mục trợn trừng mắt.

    "Đừng bảo là có thứ gì bên trong nhé?"

    Hắc Phong Lão Quỷ nghiêm mặt.

    ".. Chắc chắn là có."

    Tần Mục nuốt nước bọt.

    "Hệ thống! Mau cho ta chạy đi!"

    [..]

    Không có phản hồi.

    "Aaaaaa! Ta ghét nơi này!"
     
  4. zenos9z Thiên Ma Tửu

    Bài viết:
    0
    Chương 13: Vu Tổ phục sinh, cơn ác mộng mới bắt đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Mục đứng đờ đẫn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

    Quan tài đá giữa đại điện rung lắc dữ dội, từng đường phù văn khắc trên bề mặt sáng lên nhấp nháy, tỏa ra khí tức quỷ dị khó tả.

    "Chết tiệt.. Lần này là cái gì nữa?"

    Hắn lùi lại vài bước, trong lòng gào thét. Từ khi xuyên không đến giờ, chưa có lúc nào hắn được thở một cách bình yên!

    Hắc Phong Lão Quỷ cũng nheo mắt, giọng nói trầm xuống:

    "Nếu ta đoán không sai.. thì thứ bên trong quan tài có thể là một tồn tại rất khủng bố."

    Huyết Nhãn Thố nuốt nước bọt, bám chặt vào người Tần Mục:

    "Vậy.. chúng ta chạy được chưa?"

    "Không cần ngươi nói!"

    Tần Mục xoay người, tính chuồn ra khỏi đại điện ngay lập tức. Nhưng ngay khi hắn vừa bước đến cửa-

    Ầm!

    Một luồng sức mạnh vô hình ập đến, khiến hắn và hai "đồng bọn" lập tức bị hất ngược trở lại!

    Hắn lồm cồm bò dậy, nhìn ra phía cửa điện. Một bức tường ánh sáng mờ ảo đã xuất hiện, hoàn toàn phong tỏa lối ra.

    "Không ổn rồi.. chúng ta bị nhốt trong này!"

    Hắc Phong Lão Quỷ thở dài:

    "Xem ra.. thứ trong quan tài muốn có người làm khán giả khi nó thức dậy đây."

    Nghe xong câu đó, Tần Mục suýt chút nữa thì ngất luôn.

    "Không phải chứ? Ta đâu có hứng thú xem cảnh mở nắp quan tài đâu?"

    Nhưng trời không chiều lòng người.

    Rầm!

    Lần này, quan tài đá rung lên mạnh hơn, mặt đất cũng bắt đầu nứt ra. Một luồng khí tức tà dị tràn ngập đại điện, khiến không gian trở nên nặng nề.

    Tần Mục có cảm giác như mình đang đứng trước một thứ gì đó hoàn toàn vượt xa tầm hiểu biết.

    Huyết Nhãn Thố run rẩy:

    "Ê.. Hay là quỳ xuống xin tha đi?"

    Hắc Phong Lão Quỷ cười khẩy:

    "Quỳ cái đầu ngươi! Ngươi tưởng thứ này biết thương hại chắc?"

    Tần Mục nắm chặt tay, cắn răng. Hắn biết lần này không thể trốn được nữa. Nhưng đánh thì chắc chắn không thắng.

    Giữa lúc hắn còn đang vắt óc suy nghĩ-

    Cạch..

    Một âm thanh nhẹ vang lên.

    Nắp quan tài.. đã hé mở một khe nhỏ.

    Một luồng hơi lạnh từ bên trong tràn ra, mang theo cảm giác tử vong mãnh liệt.

    Hắc Phong Lão Quỷ lập tức lùi lại:

    "Xong rồi.. Lần này thực sự xong rồi.."

    Tần Mục tái mặt, đầu óc xoay chuyển điên cuồng. Hắn không muốn chết! Nhưng không còn đường lui nữa!

    Bỗng nhiên, trong cơn hoảng loạn, một ý nghĩ kỳ lạ nảy ra trong đầu hắn.

    "Nếu chạy không được.. thì khiến nó tự bỏ qua mình thì sao?"

    Hắn vội vàng hít sâu, thu lại sát khí, điều chỉnh dáng đứng, cố gắng làm ra vẻ.. thật thâm sâu khó lường.

    Nắp quan tài tiếp tục mở rộng hơn.

    Một bàn tay xương xẩu, khô quắt vươn ra từ bên trong, từng ngón tay dài ngoằng, sắc bén như móng vuốt quỷ.

    Ngay lúc này-

    Tần Mục chắp hai tay sau lưng, nhắm mắt, đứng yên không nhúc nhích.

    Huyết Nhãn Thố sửng sốt:

    "Ê ê, ngươi bị dọa đến đơ rồi sao?"

    Hắc Phong Lão Quỷ cũng ngạc nhiên:

    "Tên nhóc này.. định làm gì vậy?"

    Bên trong quan tài, một giọng nói khàn khàn vang lên, mang theo uy nghiêm và tà khí vô tận:

    "Kẻ nào.. đánh thức ta?"

    Bóng tối trong quan tài dần tan biến, lộ ra một thân ảnh gầy gò nhưng đầy áp lực.

    Một lão nhân mặc hắc bào, khuôn mặt tái nhợt, hai con ngươi đỏ như máu, mang theo khí tức của sự diệt vong.

    Hắn chính là Vu Tổ Bất Tử, một tồn tại từng khiến cả thế giới run rẩy!

    Nhưng ngay khi ánh mắt lão chạm vào Tần Mục-

    Lão chấn động, sắc mặt lập tức tái nhợt hơn cả ban đầu!

    "Không.. không thể nào!"

    Tần Mục: "?"

    Hắc Phong Lão Quỷ: "?"

    Huyết Nhãn Thố: "?"

    Vu Tổ run rẩy lùi lại một bước, đôi mắt tràn đầy khiếp sợ.

    "Thể Chất Xui Xẻo Vô Hạn.. lại xuất hiện lần nữa sao?"

    Tần Mục suýt ngã ngửa.

    Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Vu Tổ Bất Tử đã lập tức..

    Quỳ một chân xuống!

    "Cao nhân! Là người sao?"

    Tần Mục: "?"

    Huyết Nhãn Thố: "Ngươi.. lại bị hiểu lầm nữa rồi!"

    Nhưng Vu Tổ Bất Tử lại càng kích động hơn.

    "Không ngờ, sau bao nhiêu năm, cuối cùng ta cũng có thể diện kiến một tồn tại ở cấp độ này!"

    Tần Mục: "..."

    Khoan đã.

    Chuyện này.. sao lại thành ra thế này?

    Nhưng đúng lúc này-

    Ầm!

    Bên ngoài đại điện, một tiếng nổ lớn vang lên!

    Tần Mục giật mình, quay đầu nhìn ra phía cửa.

    Một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên. Những bóng người mặc hắc bào xuất hiện, khí thế mạnh mẽ, bao vây cả đại điện.

    Hắc Phong Lão Quỷ kinh hãi:

    "Không thể nào.. Đám này là người của Âm Vu Điện!"

    Tần Mục: "Âm Vu Điện là cái quỷ gì nữa?"

    Hắc Phong Lão Quỷ nghiến răng:

    "Là một trong những thế lực mạnh nhất liên quan đến Vu Tộc! Chúng chuyên tìm kiếm các di tích cổ xưa của Vu Tộc để khai quật bí mật!"

    Tần Mục sững sờ.

    Khoan đã.. vậy chẳng phải bọn chúng đến đây để cướp thứ trong quan tài?

    Người dẫn đầu đám hắc bào là một lão giả tóc trắng, ánh mắt sắc bén, trên trán có một ấn ký hình mắt quỷ.

    Lão nhìn lướt qua đại điện, rồi dừng lại ở quan tài đang mở.

    "Hahaha! Cuối cùng.. Vu Tổ Bất Tử cũng thức tỉnh!"

    Lão cười lớn, sau đó hạ lệnh:

    "Phong tỏa nơi này! Không ai được rời khỏi đây!"

    Tần Mục: "..."

    Huyết Nhãn Thố: "..."

    Hắc Phong Lão Quỷ: "..."

    Mợ nó, vừa thoát khỏi một rắc rối, đã đâm đầu vào một cái khác?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...