Chương 10
[BOOK]
[BOOK]
Ngươi đấy ư, Sa Hạ? - Gã đàn ông nheo mắt đi từng bước đến.
Ánh mắt gã ta xoáy vào Sa Hạ, gã nhận ra trang phục nàng đang mặc thuộc về một bộ tộc khác.
Sạ Hạ ngay lập tức sầm mặt đứng dậy, trái tim nhỏ bé trong nàng tràn ngập sự cảnh giác với người đàn ông trước mặt:
- Ta tưởng rằng ngươi đã chết khi rơi xuống vách núi rồi chứ - gã âm trầm nhếch mép khiến Sa Hạ cảm thấy bị mắc kẹt và khủng hoảng.
Đã ba năm trôi qua kể từ khi nàng chạy trốn khỏi bộ tộc cũ của mình. Sa Hạ không bao giờ ngờ rằng nàng sẽ gặp lại những kẻ đã đuổi nàng đi, một lần nữa. Sa Hạ toan quay đầu bỏ chạy thì giọng nói ồm ồm đáng sợ của gã lại vang lên:
- Mày nghĩ là mày có thể chạy à, đưa cho tao tro cốt của cha mày.
Hơi thở Sa Hạ như nghẹn lại. Bao nhiêu năm rồi mà bọn chúng vẫn không tha cho cha nàng ư? Sa Hạ nghiến răng nghiến lợi, cơn giận dữ như không thể kiềm nén được nữa.
Hắn ta gầm lên đầy đe dọa khi trông thấy đôi mắt đỏ rực vì tức giận của nàng.
Sa Hạ không hề biết rằng tâm trí mình đang bị nung sôi đến cỡ nào..
Cho đến lúc nàng giật mình và kinh hãi khi chợt nhận ra, nàng đã phóng cậy gậy vừa cầm về phía người đàn ông. Sa Hạ nhìn thấy gã trừng mắt, nàng thụt lùi rồi quay đầu bỏ chạy. Gã đàn ông nóng nảy gào lên:
- Bắt lấy nó.
Sa Hạ lắp bắp run rẩy, nàng nhận ra mình bị bao vây hoàn toàn bởi những gã đàn ông luôn xuất hiện trong cơn ác mộng đêm đêm của mình. Âm thanh của chiếc gùi trên lưng Sa Hạ rơi xuống đất và thảo mộc đổ vương vãi dưới chân là hai thứ cuối cùng mà Sa Hạ cảm nhận được trước khi ý thức nàng đột ngột mất đi.
Ánh mắt gã ta xoáy vào Sa Hạ, gã nhận ra trang phục nàng đang mặc thuộc về một bộ tộc khác.
Sạ Hạ ngay lập tức sầm mặt đứng dậy, trái tim nhỏ bé trong nàng tràn ngập sự cảnh giác với người đàn ông trước mặt:
- Ta tưởng rằng ngươi đã chết khi rơi xuống vách núi rồi chứ - gã âm trầm nhếch mép khiến Sa Hạ cảm thấy bị mắc kẹt và khủng hoảng.
Đã ba năm trôi qua kể từ khi nàng chạy trốn khỏi bộ tộc cũ của mình. Sa Hạ không bao giờ ngờ rằng nàng sẽ gặp lại những kẻ đã đuổi nàng đi, một lần nữa. Sa Hạ toan quay đầu bỏ chạy thì giọng nói ồm ồm đáng sợ của gã lại vang lên:
- Mày nghĩ là mày có thể chạy à, đưa cho tao tro cốt của cha mày.
Hơi thở Sa Hạ như nghẹn lại. Bao nhiêu năm rồi mà bọn chúng vẫn không tha cho cha nàng ư? Sa Hạ nghiến răng nghiến lợi, cơn giận dữ như không thể kiềm nén được nữa.
Hắn ta gầm lên đầy đe dọa khi trông thấy đôi mắt đỏ rực vì tức giận của nàng.
Sa Hạ không hề biết rằng tâm trí mình đang bị nung sôi đến cỡ nào..
Cho đến lúc nàng giật mình và kinh hãi khi chợt nhận ra, nàng đã phóng cậy gậy vừa cầm về phía người đàn ông. Sa Hạ nhìn thấy gã trừng mắt, nàng thụt lùi rồi quay đầu bỏ chạy. Gã đàn ông nóng nảy gào lên:
- Bắt lấy nó.
Sa Hạ lắp bắp run rẩy, nàng nhận ra mình bị bao vây hoàn toàn bởi những gã đàn ông luôn xuất hiện trong cơn ác mộng đêm đêm của mình. Âm thanh của chiếc gùi trên lưng Sa Hạ rơi xuống đất và thảo mộc đổ vương vãi dưới chân là hai thứ cuối cùng mà Sa Hạ cảm nhận được trước khi ý thức nàng đột ngột mất đi.
**
Cánh chim vừa vút lên khoảng trời bao la rộng lớn Chính Mẫn đã thấy lòng mình cồn cào nhớ đến Sa Hạ.
Không biết chị ấy đang làm gì nhỉ..
Chính Mẫn thấp người ném cây gỗ đang vác trên vai mình xuống và hô lên một tiếng để những người đàn ông bên cạnh có thể tạm thời dừng công việc lại. Các bộ tộc nằm ở bìa rừng cần được dựng thêm một vài ngôi nhà gỗ nữa để có đủ chỗ dạy học và chữa bệnh cho lũ trẻ.
Phần công việc còn lại sẽ được sắp xếp vào ngày mai. Chính Mẫn thở hắt ra, quyết định cùng một vài người bạn quay trở về bộ tộc của mình. Chàng trai muốn trở về sớm hơn để có thể đến gặp một người trong căn lều lúc nào cũng ngát hương thảo mộc của nàng.
Dù rằng Chính Mẫn đã cao hơn rất nhiều và trưởng thành đến nỗi, mà chẳng một ai có thể xem cậu là đứa trẻ nữa, thì Sa Hạ vẫn chưa sẵn sàng để nhận ra điều đó.
Nàng thường hay lắc đầu vỗ về Chính Mẫn khi biết rằng cha cậu - vị tù trưởng, đã đưa con trai duy nhất của mình lên vị trí thủ lĩnh. Nghĩa là, Chính Mẫn trở thành người trực tiếp giải quyết vấn đề của các bộ tộc trước khi trình nó lên phía tù trưởng. Sa Hạ biết rằng đó là một công việc quá sức đối với một đứa trẻ.
Có đôi lần bên cạnh nhau, Chính Mẫn chán nản nói không nên lời mỗi khi nhận thấy Sa Hạ vuốt ve mình như một đứa bé. Chính Mẫn cảm thấy chua chát ngay sau đó, như có ai đang vắt chanh vào lòng cậu. Hóa ra Sa Hạ vẫn coi Chính Mẫn như một đứa trẻ, ngay cả khi cậu đã hết sức gấp rút trưởng thành.
Chính Mẫn càng suy nghĩ càng có cảm giác chưa đủ, cậu muốn mình phải giỏi giang hơn nữa. Sớm thôi, chị ấy sẽ nhận ra. Thủ Lĩnh rồi sẽ khiến mối quan hệ hiện tại của hai người phải trở nên nghiêm túc.
Đôi mắt Chính Mẫn trở nên quyết liệt hơn, cậu thúc ngựa như bay trở về.
Không biết chị ấy đang làm gì nhỉ..
Chính Mẫn thấp người ném cây gỗ đang vác trên vai mình xuống và hô lên một tiếng để những người đàn ông bên cạnh có thể tạm thời dừng công việc lại. Các bộ tộc nằm ở bìa rừng cần được dựng thêm một vài ngôi nhà gỗ nữa để có đủ chỗ dạy học và chữa bệnh cho lũ trẻ.
Phần công việc còn lại sẽ được sắp xếp vào ngày mai. Chính Mẫn thở hắt ra, quyết định cùng một vài người bạn quay trở về bộ tộc của mình. Chàng trai muốn trở về sớm hơn để có thể đến gặp một người trong căn lều lúc nào cũng ngát hương thảo mộc của nàng.
Dù rằng Chính Mẫn đã cao hơn rất nhiều và trưởng thành đến nỗi, mà chẳng một ai có thể xem cậu là đứa trẻ nữa, thì Sa Hạ vẫn chưa sẵn sàng để nhận ra điều đó.
Nàng thường hay lắc đầu vỗ về Chính Mẫn khi biết rằng cha cậu - vị tù trưởng, đã đưa con trai duy nhất của mình lên vị trí thủ lĩnh. Nghĩa là, Chính Mẫn trở thành người trực tiếp giải quyết vấn đề của các bộ tộc trước khi trình nó lên phía tù trưởng. Sa Hạ biết rằng đó là một công việc quá sức đối với một đứa trẻ.
Có đôi lần bên cạnh nhau, Chính Mẫn chán nản nói không nên lời mỗi khi nhận thấy Sa Hạ vuốt ve mình như một đứa bé. Chính Mẫn cảm thấy chua chát ngay sau đó, như có ai đang vắt chanh vào lòng cậu. Hóa ra Sa Hạ vẫn coi Chính Mẫn như một đứa trẻ, ngay cả khi cậu đã hết sức gấp rút trưởng thành.
Chính Mẫn càng suy nghĩ càng có cảm giác chưa đủ, cậu muốn mình phải giỏi giang hơn nữa. Sớm thôi, chị ấy sẽ nhận ra. Thủ Lĩnh rồi sẽ khiến mối quan hệ hiện tại của hai người phải trở nên nghiêm túc.
Đôi mắt Chính Mẫn trở nên quyết liệt hơn, cậu thúc ngựa như bay trở về.
*
Căn lều của Sa Hạ chìm trong bóng tối, thảo mộc vẫn còn phơi trước sân. Chính Mẫn châm một ngọn đuốc và khi mọi thứ sáng lên, cậu chắc chắn rằng Sa Hạ không có trong lều. Chàng trai ngồi xuống chiếc ghế nhỏ của chị và chờ đợi. Nhưng sự hoài nghi thúc giục cậu đứng dậy, vén màng và ra khỏi lều.
Chính Mẫn đi đến chỗ đống lửa, nơi cậu thấy những đứa trẻ con đang chạy nhảy. Các cô gái vừa chải tóc vừa đùa giỡn với nhau ở gần đó, trông thấy Chính Mẫn đi tới gần thì cười khúc khích đỏ mặt. Vị thủ lĩnh mới của bọn họ trông quá cuốn hút với những sợi gân chạy khắp các bắp thịt của anh ta.
Chính Mẫn nhận ra một vài đứa trẻ thường chơi đùa với Sa Hạ, cậu quỳ một chân xuống, làm cho mình thấp bằng lũ trẻ trước khi hỏi thăm chúng:
- Kim ý, hôm nay em có sang chơi với chị Sa Hạ không?
- Uhmm.. hôm nay thì không ạ - cô bé ngừng lại một chút rồi nói tiếp - nhưng hôm qua thì có, chị ấy nói rằng hôm nay mình sẽ đi sang bộ tộc bên cạnh để đổi lấy một chút bồ công anh.
- Vậy ư? Thế em có biết đó là bộ tộc nào không?
Kim Ý lắc đầu thay cho câu trả lời. Một đứa trẻ khác đứng bên cạnh nói với cậu:
- Chị ấy mang theo thảo mộc đi hết khu rừng để gặp bạn của chị Nhuệ Ly đấy ạ.
Đứa trẻ vừa nói vừa đưa một ngón tay chỉ về phía con đường nhỏ heo hút, nơi dẫn đến cánh rừng đã bị bao phủ bởi màn đêm.
Chính Mẫn vươn tay xoa đầu những đứa trẻ, cảm ơn chúng trước khi cậu đứng dậy, nhíu chặt mày và đi về phía căn lều của Nhuệ Ly.
Chính Mẫn đi đến chỗ đống lửa, nơi cậu thấy những đứa trẻ con đang chạy nhảy. Các cô gái vừa chải tóc vừa đùa giỡn với nhau ở gần đó, trông thấy Chính Mẫn đi tới gần thì cười khúc khích đỏ mặt. Vị thủ lĩnh mới của bọn họ trông quá cuốn hút với những sợi gân chạy khắp các bắp thịt của anh ta.
Chính Mẫn nhận ra một vài đứa trẻ thường chơi đùa với Sa Hạ, cậu quỳ một chân xuống, làm cho mình thấp bằng lũ trẻ trước khi hỏi thăm chúng:
- Kim ý, hôm nay em có sang chơi với chị Sa Hạ không?
- Uhmm.. hôm nay thì không ạ - cô bé ngừng lại một chút rồi nói tiếp - nhưng hôm qua thì có, chị ấy nói rằng hôm nay mình sẽ đi sang bộ tộc bên cạnh để đổi lấy một chút bồ công anh.
- Vậy ư? Thế em có biết đó là bộ tộc nào không?
Kim Ý lắc đầu thay cho câu trả lời. Một đứa trẻ khác đứng bên cạnh nói với cậu:
- Chị ấy mang theo thảo mộc đi hết khu rừng để gặp bạn của chị Nhuệ Ly đấy ạ.
Đứa trẻ vừa nói vừa đưa một ngón tay chỉ về phía con đường nhỏ heo hút, nơi dẫn đến cánh rừng đã bị bao phủ bởi màn đêm.
Chính Mẫn vươn tay xoa đầu những đứa trẻ, cảm ơn chúng trước khi cậu đứng dậy, nhíu chặt mày và đi về phía căn lều của Nhuệ Ly.
**
Sa Hạ cảm thấy đau đớn và choáng váng, nàng chậm chạp mở mắt trông thấy một lớp sương mờ nhạt phủ lên những cảnh vật quen thuộc. Gã Hung Hãn và những người đàn ông kia đã mang nàng về bộ tộc cũ. Nơi đã lạnh lùng nuôi sống nàng suốt hai mươi năm.
Sa Hạ ho sặc sụa, người nàng run lên bần bật khi bị tạt nước lạnh vào. Nàng đưa tay ôm lấy đầu khi bất thình lình bị nhấc lên khỏi mặt đất một cách thô lỗ. Gã Hung Hãn khinh khỉnh nhìn nàng, gã nhìn những giọt nước tràn ra khỏi viền mắt nàng, rồi giáng một cái bạt tai thật mạnh:
- Đồ súc vật.
Đôi mắt gã không hề nhân nhượng, gầm gừ một tiếng khi nhìn vào thân thể đổ rạp xuống nền đất của nàng.
- Mày có biết là tao đã phải chịu sự trừng phạt thế nào khi để xổng mất mày không hả.. đồ khốn.
Gã ta lại túm lấy nàng lần nữa, bóp chặt cằm nàng khi nàng chỉ chăm chăm cúi đầu xuống đất. Sa Hạ cố ngăn tiếng nấc trong cổ họng mình, đưa tay ôm lấy đầu cố trốn khỏi sự kìm hãm, để rồi bị tên đàn ông hung ác vặn lấy tay.
Gã cuối cùng cũng trông thấy đôi mắt ngập nước của nàng dưới những sợi tóc rối loạn ướt đẫm, bết trên mặt. Sa Hạ mím chặt đôi môi bầm tím chảy máu của mình, nhìn gã bằng ánh mắt đẫm những giọt lệ óng ánh trong suốt.
- Mày.. mày dám thách thức ta hả thứ hoang dã kia.
Gã ta hét lớn, đẩy Sa Hạ xuống đất rồi bắt đầu chửi rủa ẩm ĩ hơn, gã ta hung hăng muốn nghiền nát từng mảnh xương, liên tục đá mạnh vào xương sườn của nàng. Sa Hạ van xin cầu cứu, cố gắng thoát khỏi những cú đá tàn bạo đang trút xuống cơ thể mình.
Cách đó không xa là những người trong bộ tộc, họ nhìn thấy gã Hung Hãn kia vồ lấy nàng như một con mồi tội nghiệp. Không một ai có ý định giúp đỡ..
Sa Hạ chật vật dưới nền đất lạnh lẽo rên rỉ, đôi tai ù đi, hơi thở cất lên đầy nặng nề, tiếng la hét của gã đàn ông cứ vang vọng trên đầu nàng. Sa Hạ cuộn người lại, dùng hai tay ôm lấy cơ thể mình khỏi sự đau đớn tột cùng kia.
[/BOOK]Sa Hạ ho sặc sụa, người nàng run lên bần bật khi bị tạt nước lạnh vào. Nàng đưa tay ôm lấy đầu khi bất thình lình bị nhấc lên khỏi mặt đất một cách thô lỗ. Gã Hung Hãn khinh khỉnh nhìn nàng, gã nhìn những giọt nước tràn ra khỏi viền mắt nàng, rồi giáng một cái bạt tai thật mạnh:
- Đồ súc vật.
Đôi mắt gã không hề nhân nhượng, gầm gừ một tiếng khi nhìn vào thân thể đổ rạp xuống nền đất của nàng.
- Mày có biết là tao đã phải chịu sự trừng phạt thế nào khi để xổng mất mày không hả.. đồ khốn.
Gã ta lại túm lấy nàng lần nữa, bóp chặt cằm nàng khi nàng chỉ chăm chăm cúi đầu xuống đất. Sa Hạ cố ngăn tiếng nấc trong cổ họng mình, đưa tay ôm lấy đầu cố trốn khỏi sự kìm hãm, để rồi bị tên đàn ông hung ác vặn lấy tay.
Gã cuối cùng cũng trông thấy đôi mắt ngập nước của nàng dưới những sợi tóc rối loạn ướt đẫm, bết trên mặt. Sa Hạ mím chặt đôi môi bầm tím chảy máu của mình, nhìn gã bằng ánh mắt đẫm những giọt lệ óng ánh trong suốt.
- Mày.. mày dám thách thức ta hả thứ hoang dã kia.
Gã ta hét lớn, đẩy Sa Hạ xuống đất rồi bắt đầu chửi rủa ẩm ĩ hơn, gã ta hung hăng muốn nghiền nát từng mảnh xương, liên tục đá mạnh vào xương sườn của nàng. Sa Hạ van xin cầu cứu, cố gắng thoát khỏi những cú đá tàn bạo đang trút xuống cơ thể mình.
Cách đó không xa là những người trong bộ tộc, họ nhìn thấy gã Hung Hãn kia vồ lấy nàng như một con mồi tội nghiệp. Không một ai có ý định giúp đỡ..
Sa Hạ chật vật dưới nền đất lạnh lẽo rên rỉ, đôi tai ù đi, hơi thở cất lên đầy nặng nề, tiếng la hét của gã đàn ông cứ vang vọng trên đầu nàng. Sa Hạ cuộn người lại, dùng hai tay ôm lấy cơ thể mình khỏi sự đau đớn tột cùng kia.
Chỉnh sửa cuối: