Tên truyện: Cưới Phù Thủy * Link thảo luận - đóng góp ý kiến: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của B. H Tác giả: B. H Thể loại: Cổ đại Bối cảnh: Xã hội cộng xã nguyên thủy theo chế độ phụ hệ, người đàn ông được xem như những chiến binh, họ ra ngoài săn bắt và mang chiến lợi phẩm về cho người phụ nữ dịu dàng - người bạn đời của mình. Tộc trưởng là người đứng đầu của bộ tộc. Liên minh các bộ tộc lại với nhau tạo thành bộ lạc đứng đầu là tù trưởng. Văn án: Con sói nào yếu ớt sẽ bị đàn sói bỏ rơi. Vậy sẽ ra sao nếu lần này một cô gái yếu-ớt-hơn-cả-con-sói-yếu-ớt bị chính bộ tộc của mình bỏ rơi? Nữ phù thủy chuyên gọi thần linh, nàng thật sự đã bị đuổi khỏi bộ tộc của nàng rồi!
Chương 1 Bấm để xem Rất nhiều năm về trước, khi mà những truyền thuyết xa xưa còn chưa được ai biết đến. Không có những truyền thuyết về người cá, hay về hồ ly tinh hóa thành người đẹp mê hoặc quân vương. Ở đây, họ chỉ tin vào sự tồn tại của các đấng thần linh tối cao. Con người sống trên những vùng đất hoang sơ, có núi đồi hùng vĩ, có cánh chim chao lượn không ngừng trên những dải rừng xanh thẳm bạt ngàn, kéo dài đến chân trời vô tận. Họ sợ hãi các hiện tượng tự nhiên kỳ bí và lý giải rằng các đấng thần linh đã sắp đặt tất cả. Chính vì vậy mà trong mỗi bộ tộc luôn có một vài người làm công việc kết nối với thần linh. Họ được gọi là các phù thủy. Ai cũng tin rằng, phù thủy là sợi dây liên kết giữa con người và thần linh. Vì thế, cứ mỗi khi trời không đổ mưa, vụ mùa thất bại.. họ lại giao cho các phù thủy làm nghi lễ cầu xin thần linh. *** Sa Hạ là phù thủy của một bộ tộc nhỏ nằm ở phía bắc cánh rừng. Cha nàng cũng là một phù thủy. Ông không có vợ. Phù thủy thì không được phép có người bạn đời cho riêng mình, họ phải dành tất cả tình yêu và lòng trung thành đó để dâng cho thần linh. Sa Hạ là đứa trẻ mà ông mang về sau một lần đi đến con suối nằm ngoài bộ tộc để hái thuốc. Những người sống trong bộ tộc cho rằng nàng chỉ là một đứa trẻ xa lạ, chính vì thế nàng sẽ không bao giờ thuộc về bộ tộc này. Các phù thủy trong bộ tộc thường nhận được sự kính trọng và yêu mến từ mọi người. Cha nàng là một trong những phù thủy giỏi và có quyền đảm đương các việc hệ trọng của bộ tộc. Ông thường được mời đến khi trong làng có những sự kiện trọng đại hay những việc gian nan khó giải quyết. Chính vì thế, khi phù thủy tuyên bố sẽ bảo vệ nàng dưới quyền lực của ông thì không ai trong bộ tộc có thể đề cập đến việc đuổi nàng đi. Nhưng ông không có cách nào bảo vệ nàng khỏi những lời lẽ miệt thị xung quanh, những hành động xúc phạm dày vò cô gái nhỏ mỗi đêm. Năm Sa Hạ tròn hai mươi tuổi, cha nàng qua đời. Sự bảo vệ duy nhất biến mất.. Không có gì ngạc nhiên khi ngài tộc trưởng và phần lớn những người trong bộ tộc rắp tâm đuổi nàng đi. *** Trên đầu Sa Hạ vẫn còn đeo đoạn khăn tang, nàng ngoái đầu nhìn về phía sau, những chiếc vòng dưới cổ chân va vào nhau liên tục, vang lên những tiếng leng keng chói tai. Nàng giữ chặt hũ tro cốt của cha trên tay, cứ chạy điên cuồng về phía trước. Những gã đàn ông sau lưng nàng cầm theo giáo mác gậy gộc không ngừng rượt theo. Người ta vẫn tin rằng, nếu rải tro cốt của vị phù thủy tối cao xung quanh lãnh thổ của bộ tộc thì sẽ nhận được sự bảo vệ từ thần linh. Đôi chân trần của Sa Hạ chạy đến bỏng rát nhưng nàng vẫn không có ý định dừng lại và giao cha cho họ. Sa Hạ cắn chặt răng, tiếng rưng rức bật ra khe khẽ, thoát khỏi cổ họng.. nàng sẽ không đời nào làm vậy. Cô con gái cũng không ngờ, lần duy nhất nàng có cơ hội bảo vệ cha lại đau đớn như vậy. Nàng nhắm chặt mắt và cố chạy nhanh hơn. Bất thình lình Sa Hạ cảm thấy cả người nàng mất trọng lực. Nàng rơi xuống vách núi phía trước. Sa Hạ may mắn rơi xuống một con sông không chảy xiết lắm. Nhưng tro cốt của cha đã trôi mất gần hết. Nàng hoảng loạn bơi vào bờ, Sa Hạ không muốn cha bị ướt. Nàng tháo chiếc chuông nhỏ ngang hông ra, đây là món quà đặc biệt mà cha tặng cho nàng. Nó là thật ra là một vật chứa, vì chỉ cần xoay chiếc chuông một chút, nó sẽ mở ra một khoảng trống. Nàng mang phần tro cốt còn lại của cha để vào trong rồi xoay lại như cũ. Sa Hạ giữ chặt chiếc chuông trong tay, nàng nấc lên từng tiếng nghẹn ngào đâm nát cõi lòng. Mặc dù đã rất kiệt sức nhưng nàng vẫn cố gắng nhấp từng bước chân, đi từng đoạn, sức lực toàn thân đều tỳ cả vào cây gậy đang cầm. Linh tính phù thủy cho nàng biết rằng ngay tại nơi đây sẽ có điều gì đó cứu lấy cuộc đời nàng. Nếu không thì làm sao một người con gái như nàng có thể tồn tại khi mà không có cho mình một bộ tộc để thuộc về cơ chứ? Không có sự bảo vệ từ bộ tộc thì tất cả đều trở nên vô nghĩa.. Nàng nhìn thấy, đó hẳn là một chàng trai nhỏ tuổi hơn nàng. Thằng nhóc nằm khuất trong tán lá cây và hình như đang bị thương. Vậy là hai kẻ bị thương gặp nhau? Và kẻ kia vẫn chỉ là một cậu bé? Vậy thì ai cứu lấy nàng vậy? Sa Hạ cắn răng xê dịch thằng nhóc ra một nơi rồi tìm cách xử lý vết thương cho nó. Nàng cứ loay hoay mãi đến khi trời đổi màu dần tối, thì thằng bé tỉnh. Có vẻ như nó nhận ra nàng là người của bộ tộc nào nên có hơi hoảng sợ, cứ căng mắt ra mà nhìn nàng. - Đừng sợ, tôi không còn là người của một bộ tộc nào nữa rồi. Thằng bé bất ngờ nhìn nàng có vẻ như định hỏi thêm gì đó nữa nhưng nàng đã đẩy sang nó một ít trái cây dại. Sau khi ăn xong cả hai cố gắng leo lên một nhánh cây gần đó để chắc chắn rằng đêm nay mình sẽ không trở thành mồi cho bọn thú rừng. Thằng bé nhìn nhìn Sa Hạ hồi lâu mới hỏi: - Chị có muốn về sống cùng với bộ tộc của em không? Nàng cảm thấy có hơi tức cười, nếu nàng cứu được một người đàn ông thì còn có thể xem xét, chứ thằng nhóc này chẳng biết nó có tự lo cho nó nổi không nữa mà lại rủ cả nàng. Không khéo cả nàng và nó đều bị đuổi đi luôn không chừng. Thế nên nàng từ chối. Thằng nhóc cụp mắt xuống nói với nàng: - Bộ tộc của em sẽ không đuổi em đi đâu. Thì chị cũng từng nghĩ thế đó bé con, nhưng cuối cùng họ vẫn đuổi chị đi thôi. Trừ khi em là tộc trưởng thì mới không bị đuổi đi đó bé. Thằng bé nghiêng đầu sang nàng nói: - Nhưng cha em là tù trưởng! Cái gì.. Ồ.. vậy là nàng vừa cứu người (có thể) sắp trở thành tù trưởng tương lai ư? Nếu vậy thì nàng xứng đáng có một nơi an toàn để ở mà phải không? Chỉ cần là một nơi nhỏ và an toàn thôi mà. Được phải không? - Chị ơi, nhé? Chàng trai nhỏ kia gấp gáp hỏi lại vì em thấy nàng cứ yên lặng. Được rồi, nàng quyết định gật nhẹ đầu. Thằng nhóc lập tức bày ra nét mặt vui vẻ, hú lên một tiếng. Sa Hạ thức dậy khi trời đã mờ mờ sáng, nhóc con bên cạnh vẫn đang tựa vào nàng mà ngủ. Nàng lại dần dần cảm nhận được họ, nàng cảm nhận được bùa phép của một phù thủy khác ở gần đây, đang đi về hướng này. Họ chắc hẳn đang tìm thằng bé vẫn đang ngủ cạnh nàng. Có vẻ như cảm nhận được cơ thể đang cứng lên vì căng thẳng của nàng, chàng trai nhỏ dụi dụi mái tóc vào nàng một chút rồi ngẩng đầu nhìn nàng: - Chị, sao vậy? Sa Hạ vừa hồi hộp vừa lo sợ, nàng sợ người ta không cho nàng theo về, dẫu sao thì việc xuất hiện thêm một cô gái để mang về thật kỳ lạ. Sau đó nàng nghe thấy rất nhiều tiếng gọi: - Chính Mẫn! Chính Mẫn! Em đâu rồi, em có nghe thấy không? - sau đó còn có tiếng hú vang vọng lên. Mà chàng trai nhỏ đang tựa đầu bên vai Sa Hạ sau khi nghe tiếng hú cũng bật dậy, ngay lập tức hú đáp lại. Bọn họ cuối cùng cũng tìm thấy Chính Mẫn, tất cả đều là nhờ vào thần linh, đều là nhờ vào thần linh.. Sa Hạ bên này lặng lẽ đứng cách xa khỏi Chính Mẫn một chút. Người đàn ông đó một lần nữa nhìn về phía nàng, chính là người có vẻ cao lớn nhất ở đây, anh ta vừa nói chuyện với Chính Mẫn lại vừa nhìn nàng. Trông cực kỳ đáng sợ. Sa Hạ biết thừa anh ta cũng là phù thủy rồi, anh ta không muốn cho phù thủy từ bộ tộc khác vào bộ tộc của anh ta phải không? Nàng lại càng sợ hãi thu người lại chỉ thi thoảng mới ngẩng đầu nhìn bóng lưng Chính Mẫn một cái. Đột nhiên Chính Mẫn xoay người lại, thằng bé nhìn rồi gọi nàng là: - Chị ơi - Sau đó thằng bé nói - Mình cùng về thôi chị. Mắt Sa Hạ mở to hơn hẳn. Tình huống hiện tại làm nàng nhớ lại ngày trước, lúc nàng vẫn còn là phù thủy của bộ lạc, cứ mỗi khi hạn hán đến lại phải đưa một người cho Hà Bá, mà người được đưa lên đương nhiên không phải là người của bộ tộc của nàng rồi. Đó là những tù binh yếu ớt được bắt về từ những bộ tộc khác để làm nô lệ hoặc để hiến tế. Việc hiến tế có thể xảy ra rất nhiều lần, thần linh thật sự rất thường tức giận và mỗi lần như vậy đều phải thực hiện hiến tế. Có lẽ nào? Chính Mẫn đột nhiên đi tới bên cạnh nàng, thằng bé tươi cười đến đáng sợ, kéo lấy tay nàng lôi về phía trước. Nàng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, vội vàng đẩy Chính Mẫn ra khỏi người mình sau đó hoảng sợ hét lên: - Không không!
Chương 2 Bấm để xem Một con sói thường bị đuổi khỏi chính đàn của mình khi nó trở nên già yếu và không đủ sức để săn mồi nữa. Việc mất đi bầy đàn khiến cho cuộc đời của con sói thay đổi, hoặc là nó tìm được một đàn mới hoặc là nó chấp nhận việc phải đi săn một mình. Sa Hạ vùng ra khỏi cái nắm lấy của Chính Mẫn, nàng thà chấp nhận việc "đi săn" một mình hơn là đến một bộ tộc mới, và rồi sau đó họ sẽ hiến tế nàng. Gương mặt Sa Hạ càng thêm phần trắng bệch khi nàng cảm nhận rõ hơn sự siết chặt từ chàng trai. Sa Hạ không muốn mình trở thành vật hiến tế. Trong lúc nàng đang tập trung đưa ánh nhìn căm phẫn về phía Chính Mẫn, bên tai bỗng nhiên truyền đến nhiều âm thanh. Sa Hạ không còn quan tâm đến điều gì khác ngoài việc đẩy Chính Mẫn ra khỏi mình, vừa thấy Chính Mẫn rời mắt khỏi mình thì nàng vội vàng dùng hết sức đẩy cậu bé ra. Chính Mẫn đột nhiên trông thấy những gã đàn ông lạ từ đâu kéo đến. Họ trông rất hung hăng, một trong số đó đột ngột phóng mũi giáo về phía cậu. Chính Mẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi giáo lao vun vút tới chỗ mình. Trước khi cậu kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, Sa Hạ đã nhanh chóng đẩy cậu sang một bên. Mũi giao cứ như vậy mà bay về phía nàng. Sa Hạ bị thương. Bỗng nhiên Sa Hạ cảm thấy cánh tay thật đau đớn, một mũi giáo vừa xuyên vào tay nàng, máu bắt đầu chảy. Chính Mẫn bị đẩy loạng choạng ngã về phía sau, em hơi há miệng nhìn Sa Hạ, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự kinh ngạc. Sa Hạ nghe được tiếng gầm của những người đàn ông trong bộ tộc của Chính Mẫn, họ đang gầm gừ với những người đàn ông lạ mặt vừa xuất hiện, những gã vừa ném giáo trúng vào nàng. Cả hai nhanh chóng lao vào một cuộc chiến. Nếu lúc đó nàng không đẩy Chính Mẫn ra thì có lẽ hiện tại người bị đâm chính là thằng nhóc này rồi. Sa Hạ cuối cùng cũng nắm bắt được tình hình, nàng âm thầm than thở một tiếng trong lòng khi một tay còn lại vẫn giữ chặt vết thương đang rỉ máu. Nàng không hề có ý định cứu mạng Chính Mẫn, nhưng có lẽ không cần thiết giải thích cụ thể trong hoàn cảnh thế này đâu. Nàng gục đầu vào vai chàng trai nhỏ hơn, đau đớn và mất máu khiến nàng càng ngày càng mơ hồ. Bên tai nàng vẫn nghe âm thanh hỗn loạn của cuộc chiến, những gã đàn ông lạ mặt kia nghĩ rằng họ đang bị xâm chiếm lãnh thổ chăng? Sa Hạ vỗ nhẹ vào cái lưng đang run rẩy của Chính Mẫn vẫn đang ôm mình. - Không sao, Chính Mẫn, tôi không sao. Nàng chắc rằng không có ai đem ân nhân cứu mạng của mình đi tế lễ cho thần linh đâu. Trong lúc mơ mơ màng màng sắp ngất tới nơi, nàng vẫn có thể tưởng tượng ra cuộc sống vui vẻ của nàng ở bộ tộc mới. Hiên Lim là phù thủy thân cận của tù trưởng một bộ lạc nằm ở phía nam cánh rừng. Vị tù trưởng đáng kính này chỉ có một người con trai nhưng lại vô cùng ham chơi. Các tộc trưởng chưa bao giờ thừa nhận rồi Chính Mẫn sẽ trở thành tù trưởng của cả bộ lạc, lãnh đạo các tộc trưởng và bộ tộc của họ. Điều này hoàn toàn dễ hiểu, người con trai trong một bộ tộc thường rất mạnh mẽ, một đứa nhỏ mười tuổi đã có thể tự mình săn bắn rồi, Chính Mẫn năm nay mười ba tuổi hình như tới cung tên, giáo mác còn chưa thực sự cầm qua lần nào. Tới nỗi đi săn bắt tập thể mà còn có thể mất tích để một cô gái cứu sống như thế này thì làm sao có hy vọng lãnh đạo cả một bộ lạc? Bóng tối đổ xuống, bắt đầu giấu hết đi những tia sáng của chiều tà. Sa Hạ tỉnh dậy nhận ra mình đang ở trên ngựa của một người đàn ông, cánh tay cũng đã được băng bó cẩn thận. Khi cử động thử cũng đã không cò quá đau. Hiên Lim nhìn người đang dựa trong lòng ngọ nguậy. - Tay còn đau không? Sa Hạ rùng mình lắng nghe giọng nói vừa vang trên đỉnh đầu, nhìn mặt anh ta đã hắc ám lắm rồi, không ngờ giọng nói còn đáng sợ hơn. Ở bộ tộc của nàng không có tập tục quần hôn, việc tìm bạn đời thường được quyết định dựa vào giọng nói. Đối với một cô gái thì tiếng nói đầu tiên rất quan trọng, tiếng nói ấm áp và dịu dàng có thể giúp nàng gây ấn tượng cao trong các buổi hẹn hò tìm bạn đời. Chính vì vậy mà nàng rất nhạy cảm với việc cất giọng nói, hơn nữa nàng cũng không muốn để cái gã phù thủy âm trầm này nghe thấy giọng nói của mình đâu. Phù thủy là người phụng sự cho thần linh, là sợi dây tương thông giữa con người với quỷ thần. Cha của Sa Hạ cũng thường phải mặc đồ của người nữ mỗi khi làm các lễ hiến tế, các nghi lễ cầu xin đất trời. Bởi vì nhìn chung, vị trí phù thủy thường do nữ giới đảm nhiệm, nếu là nam giới thì chắc chắn cũng phải hóa trang thành nữ. Vậy cho nên vừa nhìn cách ăn mặc có phần kỳ lạ của người này thì nàng liền biết gã cũng là phù thủy. Sa Hạ ngồi trên lưng con ngựa đang chạy, nhìn mọi thứ không ngừng lùi về phía sau, nàng thật sự phải từ bỏ bộ tộc của mình, nàng có hơi quay đầu ngắm nhìn, vùng đất này bây giờ đã không cần nàng cầu nguyện nữa. Sa Hạ đau lòng rơi rơi nước mắt, sợ một ngày nào đó chính mình quên đi cảnh vật tươi đẹp nơi đây. Sa Hạ lại nắm lấy cái chuông be bé treo ngang hông mình. Hiên Lim nhìn cái đầu nhỏ của người trước ngực cụp xuống, bờ vai cứ run run lên từng nhịp, đột nhiên có cảm giác đau lòng không nói nên lời. Nàng ấy khóc một chập rồi lại dựa vào lồng ngực của gã ngủ quên mất. Hiên Lim không biết tại sao lại hơi sợ nàng ngã, mới vòng tay siết chặt nàng một chút.. Một lần nữa nàng tỉnh dậy thì trời đã khuya rồi, mọi người quyết định dừng lại ở một tán cây to nghỉ ngơi. Hiên Lim đến gần nàng một chút, hỏi nàng có muốn thay vải cho vết thương không. Nữ phù thủy hơi nhíu mày một tý khi Hiên Lim tháo lớp vải cũ ra và nàng lại nỉ non một tý khi Hiên Lim quấn lớp vải mới lên miệng vết thương. Sau đó Chính Mẫn đến gần và đưa nàng một ít thịt. Vào lúc tất cả mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ thì Sa Hạ không thể nào ngủ thêm được nữa, nàng ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời tĩnh lặng, những ngôi sao trời nhấp nháy tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Ngọn lửa đang đốt gần nàng lay chuyển mạnh mẽ, cứ nhỏ dần rồi lại bùng lên như thế. Sa Hạ chăm chú nhìn vào sự chuyển động uyển chuyển của chúng. Đột nhiên nàng trầm ngâm một chút, linh cảm của nàng lại trỗi dậy, có.. có thứ gì đó ở quanh đây, Sa Hạ cảm thấy hoảng sợ. Nàng lay một người đàn ông đang ngủ gần đó dậy và chần chừ nói rằng nàng cảm giác có thứ gì đó đang nhìn chăm chằm vào họ. Mọi người bắt đầu thức dậy và nhìn xung quanh - Cô gái chẳng có gì cả! Họ nhìn Sa Hạ bất mãn. - Không, nó đang ở đây, nó rất lớn, là động vật ăn thịt! Sa Hạ khẳng định với họ. Sau đó có vẻ như mọi người đều nghe thấy âm thanh gầm gừ trong cổ họng phát ra từ một bụi cây gần đó, một người đàn ông hét toáng lên: "Gấu!"
Chương 3 Bấm để xem Phụ nữ thường ở lại căn lều, chờ đợi người bạn đời của mình săn bắt thú rừng và mang mật ong từ những vách đá cheo leo trở về. Trong lúc đó họ có thể chơi đùa với con cái, hái lượm hay trồng trọt cái gì đó. Sa Hạ liếc mắt tới đống chiến lợi phẩm sau cuộc đi săn tập thể của Hiên Lim và những người đàn ông khác, quả nhiên bên cạnh một giỏ thịt thỏ còn có rất nhiều mật ong. Đó có phải là lý do mà con gấu đen này dám mò tới đây không? Những người đàn ông bắt đầu tìm cách tự vệ, họ đốt lửa to hơn, và trên tay đã cầm chắc ngọn đuốc đỏ rực. Lửa chính là món quà của thần linh dành cho con người, nó luôn luôn làm cho các động vật khác hoảng sợ và là một vũ khí tuyệt vời để chống lại bọn thú rừng. Vậy thì tại sao con gấu dám mặc kệ đống lửa đang cháy mà xuất hiện ở đây? Sa Hạ chưa bao giờ thấy con gấu nào đi đêm để kiếm ăn đâu, chẳng lẽ con gấu này thích mật ong đến nỗi mộng du luôn rồi? Hiên Lim tiến lên từng bước cẩn thận, anh siết chặt ngọn đuốc trong tay rồi bất ngờ quật ngọn lửa phừng phừng trên đầu đuốc về phía con gấu. Có vẻ như con gấu không hề đề phòng trường hợp này, nó rít lên một tiếng đầy đau đớn, mặt nó co rút lại, đôi mắt nhìn trừng trừng về Hiên Lim lộ rõ sự hung hãn, hàm răng vừa nhọn vừa trắng của nó cứ nhe ra, như thể muốn xé xác tan tành hết những người ở đây vậy. - Chúng ta có lửa! Thần linh đang ở đây và sẽ bảo vệ tất cả, hãy hạ gục và mang con gấu về cho người vợ xinh đẹp của chúng ta. Một người đàn ông hô hào và những người còn lại dường như rất đồng tình với điều đó. Sa Hạ vẫn không rời mắt khỏi con gấu, có điều gì đó rất kỳ lạ! Tại sao con gấu vẫn đứng yên khi vừa bị kích động? Nếu có người vừa dùng lửa tấn công thì đáng lý ra nó sẽ gầm lên một tiếng rồi lao vào cấu xé họ, đó mới là điều khiến gấu trở thành con thú rừng gây ám ảnh nhất kia mà. Thậm chí cả những chiến binh giỏi nhất cũng phải dè chừng một con gấu to thế này, to nhất mà Sa Hạ từng nhìn thấy kể từ khi chào đời. Điều gì đã khiến con gấu chần chừ? Có vẻ như nó không hề có ý định tấn công ai ở đây cả mặc dù nhìn nét mặt bây giờ của nó thật hung hãn. Đổi lại, những người đàn ông trước mặt Sa Hạ thì chắc chắn có ý định tấn công con gấu. Hiếm khi họ tìm thấy một con gấu thực thụ thế này trong những lần đi săn, nếu nó đã xuất hiện ngay trước mắt như thế thì Sa Hạ không nghĩ rằng họ sẽ để con gấu đi đâu. Con gấu vẫn đứng im trong khi những người đàn ông đã bắt đầu mò tay tới vũ khí. Sa Hạ vẫn cảm thấy có điều kỳ quái ở con gấu, nhưng cô không chắc là điều gì nữa. Trong tình huống này thì có khi con gấu sẽ bị tóm gọn trước lúc cô kịp tìm ra xem có vấn đề gì với nó mất. Phải có một cách nào đó ngăn cản hành động của những người đàn ông lại, con gấu đang có vấn đề gì đó và thật không công bằng khi chúng ta bắt nó trong trường hợp như thế. Hiên Lim ra hiệu với những người đàn ông, bắt đầu tiếp cận con gấu. Mọi người chưa bao giờ cảm thấy phấn khích đến vậy, hãy bắt cho bằng được con gấu này dù thế này đi chăng nữa. Bọn họ chậm rãi, khơm lưng di chuyển với những thứ vũ khí giấu nhẹm sau lưng. Bất thình linh họ nghe thấy tiếng hú lên của Sa Hạ, những người đàn ông nhìn thấy nàng uốn lượn trên những ngón chân, không ngừng lắc chiếc chuông trên tay. Khung cảnh tà mị, một nữ phù thủy đang thực hiễn nghi lễ với thần linh. Với lòng tôn kính của mình, những người đàn ông vội vàng quỳ rạp xuống đất, vũ khí đã bị họ để sang một bên. Sa Hạ run rẩy một cái, nàng không lắc cái chuông nữa: - Đừng tấn công con thú, nó đang chịu sự sai khiến của thần linh, con gấu đã 'chấp nhận' mang vật đó đến cho chúng ta. Tôi sẽ là người đi lấy nó. Những người đàn ông sửng sốt, họ chưa từng nghe qua giọng nói nào mị lực đến thế này. Thần linh xuất hiện rồi. Sa Hạ mở mắt, nàng bình tĩnh bước về phía con gấu cứ như thể cả nàng và nó đã lập sẵn một cái giao ước với nhau rằng, sẽ không làm tổn hại gì cho đối phương. Thần linh đã nối cho họ một sợi dây liên kết. Mặc dù vậy Sa Hạ đã phải lén lút hít sâu một, nỗi sợ hãi đang ngày một nhiều hơn. Nàng cảm thấy hơi choáng váng khi bắt đầu bước đến chỗ con gấu. Con vật khổng lồ vẫn đứng im nhìn nàng. Đây không phải là lần đầu tiên Sa Hạ đi vào nguy hiểm, nàng đã làm những việc nguy hiểm nhiều lần rồi, và lần nào cũng sợ. Cho tới lúc đã cách một quãng khá xa với Hiên Lim, nàng chắc rằng nếu bây giờ con gấu đột nhiên nổi điên nhảy lên tát nàng thì chẳng ai cứu nổi đâu. - Để yên ta xem cho nhé gấu. Nữ phù thủy thì thào, nàng líu ríu vòng sang một bên con gấu. Nàng đi rất chậm, không phải vì nàng muốn vậy, đôi chân nàng cứ như sắp hóa đá đến nơi vậy. Con gấu hơi gầm gừ, nhưng vẫn đứng yên nhìn nàng. Sa Hạ mở to cả hai mắt, con gấu này nhìn như là vừa trải qua một cuộc chiến rất ác liệt vậy. Nàng đến gần hơn để nhìn thấy những vết thương hở miệng còn đang rỉ máu trên người con thú khổng lồ. Sa Hạ nhìn dọc theo những vết thương nối tiếp nhau cho tới khi nàng nhìn thấy một chiếc ngà voi đang cắm sâu hoắm vào lưng của con thú. Chỉ nhìn thôi là biết đau đớn bao nhiêu rồi. Sa Hạ hỏi những người đàn ông còn đang xanh mặt nhìn nàng: - Có ai là thầy thuốc không? Một người trong số đó bước ra, có hơi chần chừ bước về phía nàng, trên tay cầm theo một số thứ xử lý vết thương. Con gấu vẫn đứng im như đang chờ đợi. Phải mất một lúc lâu cái ngà voi mới được lấy ra, con gấu rống lên một tiếng vừa dài vừa đáng sợ. Đương nhiên cái ngà voi đó được đưa cho những người đàn ông giữ lại, vì nàng đã nói đó là vật tương trưng cho thần linh. Hiên Lim có hơi nheo mắt nhìn 'vật của thần linh' rồi lại nheo mắt nhìn sang nàng. Sa Hạ ngó lơ ngó lơ, đồng sự với nhau thì nên thông cảm cho nhau chứ, nếu con gấu đó không bị thương thì làm gì đến lượt chúng ta nhìn thấy nó. Sau khi cẩn thận cất cái ngà voi đi, một người đàn ông bước đến gần nàng: - Cô cũng là phù thủy à? - Đúng vậy, tôi là một nữ phù thủy.
Chương 4 Bấm để xem Hiên Lim không thể giấu được nụ cười mỉm trên gương mặt của mình khi họ sắp vượt qua hết ngọn đồi cuối cùng. Sa Hạ đang cưỡi ngựa với anh, nhưng mà đã ngủ gục mất rồi, đầu nàng ấy đung đưa phía trước ngực, mái tóc chà xát lên cằm của anh. Hiên Lim chưa bao giờ hỏi nàng lý do vì sao nàng lại bị đuổi đi khỏi vùng đất của mình. Anh chỉ biết đầu óc mình được một phen kinh hoàng khi Chính Mẫn chỉ vào một cô gái ngoại tộc và nói rằng muốn được đưa người này về 'nhà' của mình. Liệu có phải nàng đã phạm phải một điều gì đó tối kị liên quan đến thần linh hay không? Anh hơi khẳng định điều đó khi nghĩ đến cách nàng ra sức bảo vệ con gấu vào đêm hôm qua. Nàng vậy mà lại dám mang thần linh ra làm bia chắn, lừa gạt mọi người chỉ để cứu một con gấu! Hiên Lim không hiểu tại sao mình lại không vạch trần nàng, không ai có quyền mạo phạm thần linh và cũng không ai dám làm vậy. Nhưng nhìn nàng xem.. Nguồn năng lượng dữ dội của nàng khi muốn bảo vệ con gấu đang bị thương đó khỏi những thợ săn như đánh bật tất cả mọi phân định đúng sai của một phù thủy. Tuy lúc đó nàng không phải là một phù thủy thực sự nhưng nàng lại chính là một cô gái thực sự với một trái tim nhân hậu và trong sáng. Một cảm xúc dịu dàng của sự yêu mến lan tỏa khắp người anh. Anh chạm khe khẽ vào mái tóc đen đang uốn lượn với gió theo từng sải chân của con ngựa mà cả hai đang cưỡi. Mí mắt của cô gái run rẩy động đậy, nàng vừa thức dậy và cảm thấy mình thật vô ý khi đã tựa vào lòng người kia ngủ quên mất. Hiên Lim hít thở nhẹ nhàng khi trông thấy đôi mắt còn mơ mộng của nàng chớp chớp, khép mở nhẹ nhàng tựa như cánh bướm. - Thức dậy đi nào. Nhìn xem chúng ta đang ở đâu? * * * Sa Hạ không thể kìm nén nổi sự hoảng loạn của mình khi cùng mọi người đi sâu hơn vào lãnh thổ của một bộ tộc mới. Nàng nép người phía sau chiếc áo choàng lông thú dày của Hiên Lim trong khi anh đang dắt trên tay con ngựa màu đen. Chính Mẫn đi đến bên cạnh và vuốt nhẹ trên tay nàng, chàng trai nhỏ tuổi đặt tay lên ngực hứa rằng sẽ bảo vệ nàng và điều đó làm nàng cảm thấy yên ổn hơn rất nhiều. Trẻ em bắt đầu chạy đến ríu rít và quấn quanh. Sa Hạ nhìn chúng một cách âu yếm khi Chính Mẫn và những người đàn ông khác trong chuyến đi xoa đầu từng đứa một. Những người trung niên bước ra chào hỏi và mỉm cười vui vẻ trước khi đón lấy những chú ngựa, dẫn chúng đi ăn uống, tắm rửa và cho chúng nghỉ ngơi. Sa Hạ còn trông thấy những ngôi nhà gỗ cùng với những túp lều vải được cố định và trang trí bởi rất nhiều nhánh cây và cành lá. Chính Mẫn nói rằng sẽ tặng nàng thật nhiều hạt giống và nàng có thể vun trồng chúng xung quanh nhà của mình nếu thích, đương nhiên là Sa Hạ đồng ý. Nàng khúc khích cười, Chính Mẫn đoán chắc là nàng đã bắt đầu thả lỏng hơn. Sa Hạ chưa bao giờ đón nhận sự chào mừng nào đông đúc và nhộn nhịp thế này. Không có ai nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái cả. Những người phụ nữ cười dịu dàng đi đến bên nàng và hỏi liệu nàng có muốn một chút nước sau quãng đường dài không. Sự thân thiện của họ làm nàng muốn bay lên vì hạnh phúc, lòng nàng được lấp đầy bởi những tiếng reo hò vui vẻ, nàng vui vẻ tới nỗi có thể ngân nga ngay một giai điệu nhảy nhót nhịp nhàng như lễ hội mùa xuân. Chính Mẫn vẫn nhẹ nhàng kéo tay nàng đi, trong khi đó, nàng nhìn thấy những người đàn ông trong chuyến đi săn đều đã rẽ vào căn lều của họ, bế thốc đứa con trên tay và ôm lấy người vợ của mình vào lòng. Chính Mẫn ra hiệu cho nàng thấy ngôi nhà gỗ kiên cố trước mặt. Đây là ngôi nhà lớn và hoành tráng nhất mà nàng từng nhìn thấy kể từ khi sinh ra, rõ ràng, nó thuộc về người đứng đầu bộ tộc. Chính Mẫn nhìn vẻ mặt vẫn còn đang tiếp nhận mọi thứ của nàng, cười rồi nháy mắt một cái: - Chúng ta đi gặp cha mẹ của em nào! Sa Hạ cảm thấy mình loạng choạng đi không nổi nữa trước lời thông báo kia. Nhưng Chính Mẫn đã nhanh tay đỡ lấy nàng, chàng trai nhỏ xiết bàn tay nàng chặt chẽ, đưa nàng đi đến trước ngôi nhà gỗ to nhất, nơi có một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ đứng sau lưng ông ấy, đang nhìn về phía này.
Chương 5 Bấm để xem - Con đã trở về, Chính Mẫn- Vị tù trưởng dang cánh tay chắc khỏe của mình chờ đợi một cái ôm từ con trai. Sa Hạ buông tay Chính Mẫn và hơi có một chút bối rối đứng nép sang một bên. Nàng vô thức xoa lên chiếc chuông nhỏ đang treo ngang hông mình. Chính Mẫn cũng ôm lấy mẹ mình thật chặt và nói rằng trong số những chiến lợi phẩm mang về có một con cáo với bộ lông tuyệt đẹp và chàng trai muốn dành tặng nó cho bà. Sa Hạ cảm thấy xúc động trước những cái ôm chầm mà họ dành cho nhau, nàng chớp mắt vài lần khi cảm thấy nước mắt sắp lăn ra khỏi hốc mắt. Nàng ngượng ngùng và bắt đầu nhìn xung quanh. Sa Hạ đã được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của ngôi nhà từ xa nhưng khi đến gần hơn nàng thậm chí còn cảm thấy nó xa hoa và quyền quý hơn rất nhiều. Những vật dụng được làm bằng gỗ quý, được chạm trổ và điêu khắc một cách công phu và tỉ mỉ đến từng chi tiết. Những chiếc ngà voi Ma-mut được đóng ở vị trí dễ nhìn ngắm đã phần nào cho nàng biết vị tù trưởng đang đứng kia là một chiến binh oai hùng và dũng mãnh đến mức nào. - Cha, mẹ. Có một người bạn mà con muốn giới thiệu với hai người. Chị ấy là một phù thủy rất giỏi và Chị ấy không thuộc về một bộ tộc nào cả. Chính Mẫn nhìn thấy Sa Hạ đang ngẩn người, cậu mỉm cười và với lấy tay nàng, dìu nàng lại gần hơn nơi mà họ đang đứng. Sa Hạ cảm thấy trái tim nàng đang vật lộn đòi hỏi việc nhảy ra khỏi lồng ngực. Có vẻ như nó đã nhảy lên đến cuống họng luôn rồi vì nàng cảm thấy thật khó thở. Tuy vậy nhưng Sa Hạ vẫn tiến lên và lễ phép cuối đầu trước họ, nàng không muốn họ nghĩ rằng mình là một phù thủy vô lễ. Đã cố gắng lắm rồi nhưng giọng nàng vẫn có chút run rẩy khi nói chuyện: - Con là Sa Hạ, con hai mươi tuổi và là một phù thủy.. con không thuộc về bộ tộc nào cả. - Không thuộc về bộ tộc nào cả? - vị tù trưởng trầm ngâm Người Sa Hạ trở nên cứng nhắc khi hiểu rằng cha của Chính Mẫn trăn trở về điều đó. Chính Mẫn vẫn miết nhẹ tay nàng trong khi đáp lời cha: - Chị ấy đã cứu con hai lần, lần đầu là khi con bị thương dưới vực núi, lần thứ hai là khi chúng con gặp phải những kẻ hiếu chiến từ bộ tộc khác. Hãy tin con, chị ấy thực sự rất tốt bụng. - Sao kia! - mẹ của Chính Mẫn thốt lên và nhìn Sa Hạ bằng ánh mắt chăm chú với nhiều thiện cảm. - Con trai ta đã nhận được sự giúp đỡ từ con những lúc nguy cấp nhất. Chúng ta không biết phải đền đáp con bằng thứ gì quý giá hơn nữa. Nếu con trai ta cảm thấy điều tốt đẹp ở con thì chúng ta cũng vậy. Vì thế Sa Hạ, con hãy ở lại đây và sống với chúng ta. Bộ tộc của ta luôn chào đón con- vị tù trưởng nhìn nàng bằng ánh mắt phúc hậu. Có ai đó hãy nói với nàng rằng nàng không có mơ đi, đây là điều ấm áp nhất mà nàng nhận được từ sau những ngày lang thang trốn chạy khỏi vùng đất cũ. Vị tù trưởng đưa tay xoa đầu nàng khi nhận ra nàng đang thấp đầu nức nở. - Được rồi Sa Hạ, con không cần phải cảm ơn chúng ta. Đó là những điều mà con xứng đáng được nhận. Bây giờ hãy để Chính Mẫn đưa con đến chỗ ở mới. Sa Hạ cuối đầu với cha mẹ Chính Mẫn một lần nữa trước khi cùng Chính Mẫn rời đi. Chính Mẫn nhẹ nhàng vỗ về trên lưng nàng, chàng trai nhỏ không muốn nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào nào phát ra từ cổ họng của chị. Hiên Lim trông thấy họ và bước đến, anh đưa cho Sa Hạ một chiếc khăn khi nàng len lén lau nước mắt bằng tay rồi nhận được lời cảm ơn lí nhí từ nàng. Chính Mẫn quyết định rằng căn lều của Sa Hạ sẽ được đặt ở một khoảng đất trống, nơi có con sông xinh đẹp uốn lượn ngang qua, có nhiều cây cỏ đâm chồi nảy lộc và đương nhiên còn cả những người bạn thiên nhiên như những chú chim và những chú bướm ghé thăm mỗi ngày. Quá thơ mộng đối với một phù thủy! Nhưng Chính Mẫn nói rằng bức tranh sẽ càng đẹp hơn nữa nếu nó xuất hiện thêm nàng. Vì thế nàng rất vui lòng nhận nó và dành tặng cho chàng trai nhỏ một nụ hôn vào má. Những người đàn ông trong bộ tộc bắt đầu giúp nàng dựng lên một căn lều, một vài người khác giúp nàng chắn những chiếc cọc gỗ xung quanh để tạo thành một khoảng vườn nhỏ trong tương lai. Sa Hạ hoàn thiện căn lều của mình bằng một vài vật dụng mà mẹ của Chính Mẫn mang đến, chỉ trong đêm nay nàng thật sự đã có một nơi để trở về. Sa Hạ không thể nói hết thành lời sự cảm kích của nàng đối với những con người nơi đây, nàng run run nắm chặt lấy bàn tay của mẹ Chính Mẫn, không biết làm cách nào mới giãi bày được lòng biết ơn và xúc động của mình đối với sự bảo hộ từ bà. Sẽ có một bữa tiệc được tổ chức vào tối nay, để mừng sự trở về an toàn của những thợ săn và vinh danh cô gái đã hai lần cứu mạng con trai duy nhất vị tù trưởng của bộ tộc. Ngọn lửa trại và những đốm lửa khác bắt đầu được đốt bừng lên. Rượu thịt được chuẩn bị đầy ắp, những vòng hoa được kết lại với nhau và điều đặc biệt nhất, những cô gái đang trở nên bẽn lẽn e ấp hơn khi đội trên đầu những vòng hoa tươi thắm- một dấu hiệu rằng nàng vẫn chưa có bạn đời. Đây không chỉ là một buổi tiệc thông thường mà nó được xem là một buổi liên hoan. Nơi mà những chiến binh oai hùng dũng mãnh cũng trở nên ngọt ngào hơn khi trêu ghẹo và thủ thỉ những lời tình tứ với bóng hồng mềm mại trong lòng mình. Hiên Lim ngồi cạnh Chính Mẫn và những người đàn ông khác, họ rót thêm cho anh một chút rượu nữa khi nhìn thấy ly rượu trên tay anh đã cạn. Bộ tộc công nhận một cậu bé như một người đàn ông khi đứa trẻ lên mười với điều kiện phải biết săn bắn và bảo vệ lãnh thổ. Chính Mẫn vẫn chưa đủ yêu cầu và vì thế cậu không được phép uống rượu. Cậu tỏ ra bất mãn khi kể cho Hiên Lim nghe những lần vị tù trưởng cằn nhằn về khả năng bắn cung và dùng giáo của cậu. Ánh mắt họ rơi trên mái tóc đen óng ả của một cô gái vừa vén màng bước ra khỏi lều. Họ nhận ra cô gái đó là Sa Hạ, nàng nở một nụ cười âu yếm với những đứa trẻ đang nô đùa gần đó. Họ tiếp tục dõi mắt theo khi thấy nàng nhẹ nhàng cúi người xuống và đôi mắt lấp lánh hạnh phúc khi một bé gái kiễng chân trao cho nàng một vòng hoa tươi đỏ thắm.
Chương 6 Bấm để xem Sa Hạ cảm thấy mình đang bay bổng bồng bềnh giữa chín tầng mây xanh. Nàng đã dần dần, hòa theo một nhịp với cuộc sống ở bộ tộc mới sau khoảng ba tuần ở đây. Nàng nhận được sự chào đón nồng hậu, nhận được sự quan tâm và giúp đỡ từ mọi người, được vây quanh bởi những đứa trẻ, chưa bao giờ Sa Hạ cảm thấy hạnh phúc đến thế. Đặc biệt là từ sau đêm liên hoan, Sa Hạ làm quen được với rất nhiều người bạn thú vị. Trong số đó, nàng biết được Nhuệ Ly là một trong những thầy thuốc của bộ tộc và nàng ấy đang cần thêm một ít thảo mộc để chữa trị bệnh. Sa Hạ không lạ gì với việc lên núi hái thảo mộc, nàng vẫn thường làm việc ấy cùng cha, chỉ có điều.. Việc hái thảo mộc không quá khó, cũng không quá nguy hiểm. Đặc biệt là Nhuệ Ly chỉ cần thêm rễ Cam Thảo và cây Xáo Tam Phân là được. Sa Hạ cảm thấy đây là một cơ hội tốt, nàng có thể đi hái thảo mộc và dùng nó để đổi lấy trái cây và thịt từ Nhuệ Ly. Mặc dù gia đình của vị tù trưởng, cả Hiên Lim và những người xung quanh vẫn thường mang thức ăn và vật dụng cần thiết đến cho nàng nhưng Sa Hạ không muốn cứ như thế mà nhận. Nàng cũng cần có những món hàng riêng của mình để mang đi trao đổi. Thêm vào đó những cái cây trong khoảng vườn nhỏ của nàng đã bắt đầu lớn dần và sắp có thể thu hoạch được. Sa Hạ khoác chiếc áo choàng lên vai, buộc sợi dây bện hai bên cổ lại với nhau. Nàng nhón gót, với lấy cái gùi được treo ở cây cột to trụ giữa căn lều, đặt thêm một con dao và vài thứ lặt vặt vào trong rồi đeo gùi lên lưng. Đương nhiên là không quên mang theo chiếc chuông nhỏ ngang hông. Nàng bước ra khỏi lều, nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Trời chỉ bắt đầu sáng, Sa Hạ chiêm ngưỡng những tia nắng ít ỏi mới chớm nở ở chân trời, rồi nàng khom người nhìn hạt sương còn neo đậu lại trên lá bồ công anh mảnh mai. Bầu không khí tuyệt vời để nàng có thể băng qua những sườn đồi và hái được những cành thảo mộc tươi. - Chị ơi! Chính Mẫn cười rạng rỡ khi nhìn thấy nàng. Sa Hạ hơi sửng sốt một chút, thầm tưởng tượng ra cảnh chàng trai nhỏ dễ thương này trở thành một vị tù trưởng thế nào trong tương lai. - Chào Chính Mẫn, em thức sớm quá. - Vâng, hôm nay chị đi đâu à? -Chính Mẫn hỏi khi liếc thấy cái gùi trên lưng nàng. - Chị muốn hái ít thảo mộc thôi. - Thế ư? Em cũng muốn hái chúng nữa. - Em cần thảo mộc vào việc gì à? - Sa Hạ thắc mắc hỏi khi mà nàng hơi xoay người cầm lấy cây gậy đang dựa vào vách gỗ cách đó không xa. - Đâu có, em chỉ muốn đi với chị thôi. - Được chứ? Cha mẹ em có la khi em đi với chị không? - Sa Hạ! Em không phải con nít, em lớn rồi! Sa Hạ bật cười vui vẻ khi thấy Chính Mẫn nhăn mặt nhíu mày phản bác: - Ừ em lớn rồiii. * * * Trời sáng dần, những tia nắng đã rõ ràng hơn, chim bắt đầu hót líu lo líu lo. Bên cạnh Chính Mẫn cũng có một cô gái đang ngân ngân nga nga, chính là Sa Hạ vừa đi, vừa vui vẻ hát. Tiếng hát khe khẽ của nàng rót vào tai Chính Mẫn lúc được lúc mất, đôi khi cậu lại nghe thấy tiếng chim hót xen lẫn với tiếng hát ngọt ngào be bé của chị. Chính Mẫn vừa đi vừa lắng tai nghe theo, không biết mệt mỏi là gì. Mùa thu là mùa của Cam Thảo nên việc tìm ra những cây Cam Thảo vào lúc này cũng không quá khó khăn. Đối với Cam Thảo thì rễ to hay rễ nhỏ gì cũng sử dụng được, chỉ cần chú ý đừng làm đứt đoạn chúng. Sa Hạ quỳ xuống, cẩn thận đào tìm rễ Cam Thảo, phải đào từ từ, mới xác định được chỗ nào có ít rễ để có thể đào sâu hơn. Chính Mẫn đứng một bên, chăm chú nhìn nàng thuần thục nhấn nhấn vào đất dò tìm vị trí rồi đào chúng lên, thành công đem những bộ rễ nối liền với nhau như mạng nhện ra khỏi lòng đất mà không làm rách chúng. Cậu cảm thấy chán nản khi không có một chút hiểu biết gì về thảo mộc rừng để có thể phụ nàng một tay. Loay hoay một chút là Sa Hạ đã có thể tìm thấy được đủ số lượng, nàng để tất cả vào cái gùi mà Chính Mẫn đang cầm giúp nàng. Chính Mẫn lấy ra môt chiếc khăn, từ từ lau tay cho nàng rồi đưa nàng một chút nước và cuối cùng là vén lại tóc giúp nàng. Sa Hạ nheo mắt cười cười, cảm thấy chàng trai nhỏ thật ngọt ngào khi biết cách chăm sóc người khác. Chính Mẫn vừa đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trước trán nàng, vừa nhìn vào nụ cười tươi rói đến híp cả mí kia. Cậu cảm thấy nụ cười nào của Sa Hạ cũng ngọt ngào, tự hỏi không biết khi nào mình mới có thể vén tóc cho nàng mà không cần phải nhón chân?
Chương 7 Bấm để xem Sa Hạ ngồi dưới một tán cây cổ thụ dễ chịu nghỉ ngơi. Ánh nắng rực rỡ phủ khắp các triền núi, phản chiếu những đốm sáng lấp lánh trên mặt hồ và trên dòng thác đang đổ xuống trông như một dải lụa nằm vắt ngang. Nàng thích thú nhìn Chính Mẫn đang lội nước bắt cá, Sa Hạ chưa bao giờ thấy thằng bé dùng giáo đánh bắt thứ gì bao giờ. Gió thổi đến làm tán lá cây trên đầu nàng kêu xào xạc, không biết Chính Mẫn định bắt đến bao giờ nhỉ.. Chính Mẫn buồn cười đi đến đánh thức Sa Hạ dậy khi cậu đã bắt được hai con cá. Cậu bắt đầu nướng cá còn Sa Hạ thì vẫn đang mơ màng. Chính Mẫn thấy chị đợi cá đến ngủ quên, cậu cảm thấy hối hận vì đã không theo lời cha luyện tập chăm chỉ hơn. .. Thảo mộc Xáo Tam Phân thường được tìm thấy ở các khe núi. Sa Hạ nhờ vào cây gậy mà có thể dễ dàng đi dần lên những triền núi dốc hơn. Khi đi đến vách núi ghồ ghề nhất, nàng ngẩng đầu trông thấy một nhóm Xáo Tam Phân mọc vươn dài bên một khe núi. Vị trí mọc của nó có một chút cheo leo nhưng nếu cẩn thận thì cũng sẽ không quá nguy hiểm. Sa Hạ tính toán cẩn thận rồi quyết định rằng việc hái được nhóm thảo mộc kia là hoàn toàn khả thi. Nàng đặt cây gậy sang một bên, bắt đầu bám tay lên những cành cây, tư thế muốn leo đến khe núi kia. Chính Mẫn hoảng hốt khi thấy Sa Hạ không nói một lời đã vội leo đến chỗ kia hái lá. Chàng trai nhỏ giữ tay nàng lại: - Sa Hạ, để em lấy cho, em vẫn thường leo trèo để tìm tổ chim rừng mà. Sa Hạ nhìn Chính Mẫn một chút, chỉ một chút thôi vì ngay sau đó nàng đã gật đầu đồng ý trước đôi mắt tha thiết của thằng bé. Nàng chỉ Chính Mẫn vị trí của cây Xáo Tam Phân trên cao. - Em cẩn thận nhé. Chàng trai nhỏ gật đầu hiểu ý. Cậu đặt cây giáo của mình dựa vào vách núi rồi bắt đầu leo lên. Sa Hạ nhìn theo từng động tác chuyền dần lên cao của cậu. Đến lúc thấy Chính Mẫn một mình đu bám trên vách núi, một bên là núi một bên là vực thì Sa Hạ mới cảm thấy lo sợ. Nàng rùng mình ớn lạnh khi tưởng tượng đến cảnh Chính Mẫn trượt tay và rơi thẳng xuống bờ vực sau lưng. Nỗi sợ hãi xẹp dần khi nàng trông thấy Chính Mẫn leo đến chỗ cần hái, bứng được những cây thảo mộc kia, cho chúng vào cái gùi sau lưng và gần như quay trở về an toàn. Tạ ơn thần linh.. Thế nhưng trước khi sửa soạn ra về, ánh nhìn của Sa Hạ nhanh chóng rơi vào một vị trí khác, nàng trông thấy một loài thảo mộc khác đang mọc ở vách núi trên kia. Một loài cây leo, thân mảnh, lá xẻ sâu giống như chân vịt, hoa nhỏ màu trắng mọc thành từng cụm, lan trên vách núi. - Giảo Cổ Lam? _ Sa Hạ thốt lên. Đã lâu lắm rồi nàng mới trông thấy nó, loại thảo mộc quý hiếm này ít ai tìm thấy được, nàng cũng chỉ nhìn thấy qua một lần khi còn bé, do cha nàng mang về. Tại sao nàng lại không thấy nó ngay từ đầu vậy nhỉ? Sa Hạ bần thần nghĩ ngợi. Nếu nàng có thể mang nó về trồng ở mảnh vườn nhỏ của nàng thì hay quá.. Nó đang mọc ở trên vách núi ngay trên đầu nàng đây mà, thậm chí nàng có thể hái được nó liền cơ. Nàng chỉ cần với tay lên một chút.. với thêm một chút nữa thôi.. Sa Hạ cố gắng nhót gót hết cỡ và rướn tay lên trên cho tới khi nàng nắm được một đoạn thân leo của thảo mộc. Chưa kịp vui mừng vì hái được thảo mộc quý, Sa Hạ đã hoảng hốt khi nhận ra mình đang loạng choạng ngã người về sau. Sa Hạ không có cách nào giữ được thăng bằng khi nàng biết sau lưng nàng là một vực thẳm. Nàng cảm thấy tim mình như ngừng đập khi nghe được tiếng đứt đoạn của thân thảo mộc khỏi vách núi. Chính Mẫn hái được thuốc, vừa quay trở lại thì thấy Sa Hạ đang nhón chân nắm lấy một đoạn dây leo. Chính Mẫn hoảng hồn khi thấy thân cây đứt phựt một cái, cả người Sa Hạ loạng choạng đổ về phía sau. Không cần phải nói cũng biết Chính Mẫn thất kinh đến thế nào, cậu vội vàng lao tới chỗ chị. Sa Hạ cảm thấy rất không ổn, vách vực sâu thăm thẳm kia như đang cố hút nàng xuống. Thế rồi Sa Hạ cứ như vậy rơi xuống vách núi, nàng sợ hãi nhắm chặt mắt lại, hai cánh tay quờ quạng giữa không trung. Chính Mẫn bắt được tay chị, nhưng chính cậu cũng không giữ được thăng bằng. .. Chính Mẫn chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình cảm thấy bản thân vô dụng đến thế. Khi những người nam trong bộ tộc phải thực hiện chuyến đi săn tập thể bắt buộc diễn ra hằng năm, thì cậu đã xin cha cho cậu ở lại. Cậu hoàn toàn không có ham muốn làm người dẫn đầu. Tại sao cậu phải cố gắng trở thành người dẫn đầu chỉ vì cha cậu là một người dẫn đầu? Chính Mẫn chẳng bao giờ thích trưởng thành. Cậu chẳng bao giờ thích mình có trách nhiệm với bất cứ một ai, huống chi là với cả một bộ tộc, cả một bộ lạc? Không đời nào.. Nhưng cậu không có cách nào chống lại luật lệ của bộ tộc, ngay cả khi vị tù trưởng rất yêu thương cậu, sẵn sàng thiên vị cậu cho bất kỳ điều gì. Thế là Chính Mẫn vẫn phải cùng mọi người đi săn. Cậu cưỡi con ngựa của mình chạy như bay khắp nơi, việc săn bắn và những luật lệ không bao giờ thỏa mãn được cậu như những thước rừng rộng mở ngoài kia. Chính Mẫn không muốn quan tâm đến cuộc sống của người dân mình, cậu không muốn mang trách nhiệm tìm kiếm thức ăn và phân chia chúng về cho những người ở lại. Cậu hoàn toàn chỉ muốn phóng trên con ngựa chiến của mình và rong chơi. Cho đến khi cậu gặp nạn ở một lãnh thổ xa lạ, con ngựa đột nhiên nổi điên lên, hất cậu xuống đất và chạy mất dạng. Chính Mẫn nhận ra xung quanh mình không còn ai, cậu cố lết vào một bóng cây để chắc chắn rằng mình không bị tấn công bởi những người xa lạ, thế rồi cậu hoàn toàn bất tỉnh. Chính Mẫn cử động và cố gắng di chuyển thoát khỏi sự đau đớn ở vai. Đôi mắt khép kín của Chính Mẫn mở ra và cậu bật dậy với một tiếng hổn hển khi tâm trí vừa gợi nhắc lại những sự kiện cuối cùng trước khi bất tỉnh. Chính Mẫn đưa mắt nhìn vết thương ở vai đã được băng lại, bộ tộc của cậu vẫn chưa tìm thấy cậu, điều đó có nghĩa là vết thương này được băng bó bởi một người đến từ một bộ tộc khác? - Đừng sợ, tôi không thuộc về một bộ tộc nào cả. Một giọng nói mượt mà vang lên, người con gái nhẹ nhàng xuất hiện và Chính Mẫn quay đầu sang để rơi vào đôi mắt đen láy kia. Thời khắc mà lòng của Chính Mẫn rung lắc dữ dội, cuối cùng cậu cũng hiểu được cảm giác không gì tả nỗi của trái tim khi nó gặp được người bạn đời mãi mãi của mình.
Chương 8 Bấm để xem Chính Mẫn giữ được tay chị, nhưng chính cậu cũng không giữ được thăng bằng. Cả hai có lẽ đã rơi xuống nếu Chính Mẫn không nhanh tay bám vào một cành cây gần đó. Cả hai rơi vào tình thế bị treo lơ lững, không thể bám dính vào đâu ngoài cành cây mà Chính Mẫn đang cố siết lấy. Cậu nghiến chặt răng để có thể giữ lấy tay Sa Hạ và giữ cho chính mình không bị rơi. May mắn là cành cây này khá chắc chắn, Chính Mẫn đoán là nó sẽ không bị gãy quá nhanh. Cậu vẫn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ chị. Sa Hạ không hoàn toàn cảm thấy linh hồn mình còn ở lại, hay đã lìa xuống cái vực không đáy kia rồi. Nàng giữ chặt lấy hơi thở của mình trong lồng ngực và âm thầm nhắm mắt cầu nguyện rằng đây chỉ là một giấc mơ. Đây là tình huống tồi tệ nhất mà chính nàng còn không thể tưởng tượng ra hoàn chỉnh, đặc biệt là phần sau. Sa Hạ cố gắng trấn tĩnh nhất có thể, nàng biết rằng cuộc sống luôn có thể tồi tệ hơn nữa. Và Chính Mẫn thậm chí có thể còn đang sợ hãi hơn nàng. Sa Hạ biết rõ sự chênh lệch giữa một người lớn hai mươi tuổi và một cậu bé mười ba tuổi. Nếu Chính Mẫn thực sự buông tay, Sa Hạ sẽ không bao giờ trách em. Chính Mẫn nhìn xung quanh một lần nữa, cố tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng vô vọng. Cậu cố gắng quan sát tình hình của Sa Hạ, chị ấy có thể im lặng và giữ chặt tay cậu trong bao lâu nữa? Sắc trời đã sẫm xuống, những chú chim đã bắt đầu bay về tổ. Chính Mẫn biết rằng, vào giờ này sẽ chẳng có ai đi ngang qua vùng đồi núi vắng vẻ này nữa. Cảm xúc thất bại lại một lần nữa dấy lên, Chính Mẫn gục đầu xuống đầy thống khổ và ray rứt. Sa Hạ đã phải chịu đựng nhiều thứ trong bộ tộc của mình và cậu đã hứa là sẽ đưa chị ấy đến một nơi tốt hơn. Chứ không phải là vách vực sâu thẳm này. Chính Mẫn không muốn biết gì thêm nữa, chỉ một suy nghĩ nữa thôi cũng đủ nhấn chìm cậu trong sự tức giận. Chính Mẫn nhắm chặt mắt để chống lại sự tuyệt vọng và khao khát cùng một lúc. Giá mà có ai đó đi ngang qua đây. Hoặc giá mà cậu đủ mạnh mẽ hơn để không cần nhờ đến bất kỳ sự giúp đỡ nào. Chính Mẫn thật sự bị đánh bại bỡi những ký ức rong chơi của cậu với con ngựa hư hỏng đã hất cậu xuống đất rồi lao đi mất. Chính Mẫn có lẽ đã trở thành một người mạnh mẽ như thế nào nếu chăm chỉ luyện tập theo lời cha. Và dù rằng cái giá phải trả cho sự ham chơi đó có tàn nhẫn đến mức nào, thì cậu cũng không muốn phải để Sa Hạ vào. Nỗi sợ hãi dần thấm sâu vào xương cốt cậu, sự cắn rứt và hối hận xâu xé toàn bộ lý trí. Chính Mẫn cố cắn chặt răng để chắc rằng Sa Hạ sẽ không nghe thấy tiếng cậu quẫn bách nức nở. Sa Hạ có thể cảm nhận được sự căng cứng của Chính Mẫn, chàng trai nhỏ đang gồng người mạnh mẽ như cố chịu đựng điều gì đó. Sa Hạ đoán rằng em đã bắt đầu mỏi. Hay em đang quằn người lên đầy đau khổ vì phải giữ lấy một người nữa? Nàng cũng hiểu được rằng cả hai không thể duy trì tình huống này thêm bao lâu. Thiên nhiên đang tra tấn nàng bằng tiếng gào thét của những cơn gió bên tai. Gió thổi mạnh đến nổi như muốn vòng quanh, cuốn lấy nàng rồi kéo xuống nơi tăm tối đáng sợ kia. Sa Hạ không biết Chính Mẫn có thể yên lặng và giữ chặt tay mình trong bao lâu nữa. Em ấy gục đầu xuống một cách đầy tuyệt vọng. Sa Hạ cảm nhận được sự run rẩy truyền tới qua cái nắm tay của em. Nổi sợ hãi thoát khỏi gồng kìm hãm của nàng. Chúng lan truyền đi khắp lồng ngực và làm tim nàng điên cuồng đau đớn. Sa Hạ nghĩ rằng chỉ vài giây nữa thôi thì Chính Mẫn sẽ buông tay nàng ra. Nếu Chính Mẫn thật sự buông ra thì nàng cũng sẽ làm vậy. Thằng bé có thể dễ dàng đu người lên an toàn nếu không có nàng. Chính Mẫn chưa bao giờ nghĩ sẽ buông tay chị. Cậu chỉ nghĩ đến trường hợp cả hai sẽ rơi xuống hay kỳ diệu hơn, là cả hai sẽ được kéo lên. Cậu cầu xin thần linh một cơ hội nữa để trở thành người có thể gánh vác mọi thứ. Vào lúc mà cả hai quay cuồng trong sự tuyệt vọng, Chính Mẫn đột nhiên nghe thấy những thanh âm quen thuộc. Cậu ngẩng đầu lên mạnh mẽ và đôi mắt mở to như không thể tin được. Chàng trai nhỏ im lặng và siết chặt tay Sa Hạ, cậu cố lắng tai để nghe thấy từng tiếng gọi tên mình. Tiếng những người đàn ông trong bộ tộc vang lên mỗi lúc một gần hơn. Chính Mẫn nghe được tiếng họ gọi một cách chân thật, chứ không phải chỉ là ảo giác mờ ảo mà tự cậu tạo ra. Cậu mừng rỡ và kích động hét lên. Đôi mắt Sa Hạ ồ ạt vỡ ra những giọt nước đuổi nhau lăn xuống. Đây không phải lần đầu tiên Hiên Lim giải cứu Chính Mẫn khỏi tình huống nguy hiểm. Cậu con trai duy nhất của tù trưởng thường rơi vào tình trạng thế này và Hiên Lim luôn luôn nhận nhiệm vụ đi tìm cậu. Nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy sự hoảng loạn và kích động của cậu. Vẻ mặt của thằng bé khi nhìn thấy anh làm Hiên Lim cảm thấy sự giúp đỡ của mình thật đáng giá. Lần đầu tiên anh cảm nhận được sự biết ơn sâu sắc như vậy từ cái nhìn của Chính Mẫn. Sa Hạ được đưa lên trước bằng một sợi dây thừng chắc chắn, cô gái như vỡ vụn ra trong lồng ngực của Hiên Lim. Nàng thút thít và hổn hển hơn bao giờ hết, xoay người lại nhìn để chắc chắn rằng Chính Mẫn cũng có thể leo lên an toàn. Những người đàn ông cao lớn cố gắng kéo Chính Mẫn lên. Cậu bé đã phải giữ nguyên tư thế cứng nhắc trong một thời gian khá lâu nên cơ thể đã không vâng lời lắm khi cậu cố gắng hoạt động trở lại. Nhưng Chính Mẫn vẫn có thể leo lên mặt đất một cách an toàn. Sa Hạ nhẹ nhàng trút một hơi thở ra và mỉm cười với cậu. Sa Hạ cảm ơn và từ chối khi Hiên Lim đề nghị sẽ bế nàng về lại bộ tộc vì anh nhận ra đôi chân đang run rẩy của nàng. Sa Hạ không đáp lại lời của Hiên Lim nhiều lắm vì nàng đang để tâm đến sự khác lạ của Chính Mẫn. Chàng trai nhỏ lầm lũi bước đi buồn bã như là có một cơn bão tuyết lạnh giá đang bao kín lấy cậu.
Chương 9 Bấm để xem Sa Hạ bắt đầu bận rộn hơn khi nàng được phép tham gia vào các lễ cầu nguyện, các tế lễ của bộ tộc. Nàng còn có thể lấy thịt và rau quả nhờ vào việc trao đổi thảo mộc với các thầy thuốc trong vùng. Đoạn Giảo Cổ Lam mà nàng và Chính Mẫn suýt dùng mạng đổi lấy, sau một năm đã nhanh chóng mọc lan ra trên giàn rào mà Chính Mẫn đóng cho nàng. Sa Hạ ngắm nhìn cành lá xanh mướt của Giảo Cổ Lam, nghĩ ngợi một chút về việc trưa nay Chính Mẫn có đến chỗ nàng ăn trưa không. Cậu bé thường đi đâu đó mất dạng vào buổi sáng và xuất hiện vào buổi trưa tại căn lều của Sa Hạ, nhào vào người nàng rồi vòi vĩnh sự chăm sóc. Thế nên những cái ôm siết nhẹ và những nụ hôn má đã không còn xa lạ với cả hai. Khi mặt trời đã phủ đều những tia nắng chói chang của mình lên các căn lều vải của bộ tộc, Sa Hạ vừa ngồi xuống chiếc ghế mộc nhỏ của mình thì bóng dáng Chính Mẫn xuất hiện. Em cười rạng rỡ khi thấy Sa Hạ đang ngồi trước một bàn thức ăn dọn sẵn, ánh mắt luôn nhìn ra ngoài lều như đang chờ đợi em đến. Chính Mẫn nhào vào lòng chị, Sa Hạ thậm chí còn có thể để một đứa trẻ mười bốn tuổi như Chính Mẫn ngồi trên đùi mình nhõng nhẽo mà không cảm thấy có gì đau. - Hôn em một cái đi -Chính Mẫn vòng tay qua cổ, ngồi trên người nàng mà nói. Sa Hạ say mê ngắm nghía đôi mắt màu nâu trong trẻo của em khi nhìn mình, cứ mỗi lần Chính Mẫn cười là hai má lại phúng phính trông rất đáng yêu. Sa Hạ đưa tay xoa xoa mặt em, vui vẻ hôn chụt một cái. Xem em bé nào đang nhõng nhẽo muốn được hôn này. * * * Đến năm Sa Hạ hai mươi hai tuổi. Nàng vui sướng biết bao khi vị tù trưởng đáng kính đã dắt tay và tuyên bố trước tất cả mọi người rằng, từ nay, nàng sẽ được xem như là một phù thủy thật sự của bộ tộc, có quyền tự mình đảm đương các nghi lễ thần linh. Điều làm nàng ngạc nhiên và xúc động hết thảy chính là thái độ hòa ái và sự yêu mến của người dân nơi đây. Những cơn ác mộng kinh khủng của Sa Hạ giờ đây chỉ là những ký ức mờ nhạt. Nàng đã quá bận rộn làm những việc mình yêu thích đến nỗi chẳng còn mảy may để tâm đến chúng nữa. Sa Hạ có thể dành cả một buổi sáng để tỉ mỉ chăm sóc mảnh vườn bé xinh của mình. Rồi khi những bông hoa đầu tiên chớm nở, nàng sẽ cài chúng trên mái tóc mềm mại của những bé gái xinh xắn thường tung tăng đùa giỡn trước sân vườn nàng. Nàng có thể vô tư cười khúc khích cùng các cô gái khác trong bộ tộc, nấu ăn hoặc giúp họ thêu thùa may vá. Sa Hạ tràn đầy sức sống và đáng yêu quá đỗi. Tiếc rằng nàng là một phù thủy, một phù thủy thì không thể có riêng cho mình một người bạn đời và cũng không thể trở thành người bạn đời của riêng ai. * * * Năm Chính Mẫn mười sáu tuổi, Sa Hạ được biết rằng vị tù trưởng đã giao cho cậu tiếp quản một vài bộ tộc nhỏ hơn nằm ở bìa rừng. Nàng đoán rằng Chính Mẫn đã trở nên bận rộn hơn nhiều, những bữa cơm trưa dần dần trở nên thưa thớt. Thay vào đó, Hiên Lim lại thường xuyên ghé thăm căn lều của nàng hơn, anh ta luôn có một số vấn đề muốn thương lượng với nàng. Khi bóng tối bắt đầu dành lấy vị trí của hoàng hôn đỏ rực, Sa Hạ ra khỏi lều và cúi người xuống thu gom những lá thảo mộc khô được nàng phơi cả ngày trên tấm vải ở khoảng sân trống cạnh mảnh vườn, thì một cái bóng đổ xuống. Sa Hạ vẫn chăm chú thu nhặt thảo mộc khô, cho tới khi nàng với tới một lá thảo mộc ở rìa mép vải, Sa Hạ phát hiện ra cái bóng vẫn còn ở đó. Nàng ngẩng đầu lên và thấy Chính Mẫn đang nhìn mình. - Sa Hạ có muốn đi ngắm sao với em không? * * * Sa Hạ len lén đưa mắt nhìn về phía Chính Mẫn khi cả hai đã ngồi xuống một mõm đá bằng phẳng để ngắm sao. Các đường nét trên khuôn mặt của Chính Mẫn vẫn còn chưa lộ rõ. Vẫn còn nét mềm mại và non nớt, nhưng Sa Hạ đã rất lâu rồi chưa có cảm giác chạm vào chúng. Chính Mẫn trông có vẻ mệt mỏi, nàng không muốn nghĩ tới việc một đứa trẻ như cậu lại phải gánh lấy một phần trách nhiệm của một tù trưởng. Bầu trời đêm như một tấm thảm đen mênh mông rộng lớn được tô điểm bằng những vì sao. Sa Hạ cứ mải mê nhìn theo từng đốm sáng lấp lánh, nàng học từ cha rằng những vì tinh tú còn có khả năng tiên tri. Chính Mẫn như bị mê hoặc khi ngắm nhìn cách Sa Hạ chìm đắm trong ánh trăng dịu dàng và say mê với những ngôi sao nhỏ. Sự chú ý của cậu cuối cùng lại tập trung hết vào người con gái bên cạnh thay vì màu sắc tuyệt vời trên bầu trời cao rộng kia. Sa Hạ quay đầu lại. Trong bóng tối mờ ảo, đôi mắt chị sáng rỡ như hai vì sao điểm xuyến trên bầu trời đêm bao la vô tận. Sa Hạ thì thào gọi Chính Mẫn và khựng lại khi bắt gặp sự dịu dàng trong mắt em đang nhìn mình. - Chính Mẫn? -Sa Hạ nhìn em hơi không tự nhiên, nàng cũng không hiểu vì sao mình lại ngượng nghịu. Chính Mẫn đột ngột bị nhấn chìm trong thanh âm tuyệt vời kia. Giọng nói mềm mại của Sa Hạ khi gọi tên cậu là âm thanh ngọt ngào nhất mà Chính Mẫn từng nghe. * * * Sa Hạ lắng nghe tiếng chim hót ríu rít, vươn một ngón tay cẩn thận chạm đến chú bướm đang đậu trên cánh hoa rừng vào buổi sớm. Cánh bướm mỏng tang vội vàng vỗ cánh bay đi mất, nàng chỉ kịp nhìn hạt sương long lanh rơi xuống khi con bướm đột ngột rời khỏi bông hoa. Sa Hạ hít một hơi sâu, lấp đầy buồng phổi của mình bằng không khí mát mẻ và trong lành mà cây rừng mang lại. Sáng nay nàng đã rời khỏi căn lều từ sớm để băng qua khu rừng, mang theo một ít thảo mộc khô để đổi lấy hạt giống bồ công anh. Sa Hạ mang tâm trạng vui vẻ, tung tăng nhún nhảy giữa con đường rừng, đệm theo tiếng hát rộn ràng của mình. Mặt trời lên cao hơn, những tán cây đã không còn đủ sức che chắn tia nắng ban trưa. Ánh nắng xuyên qua những vòm cây nhiều hơn và Sa Hạ nhận ra mình vẫn còn khổ sở loanh hoanh một chỗ nào đó trong cánh rừng. Nàng đoán là chỉ cần đi một đường thẳng để ra khỏi đây nhưng có vẻ như không đúng lắm. Sa Hạ thở dài ngồi xuống và dựa lưng vào một gốc cây, nàng nghe thấy tiếng sột xoạc bên cạnh mình. Sa Hạ quay lại và ngước đầu lên, một người đàn ông đang nhìn nàng mỉm cười. - Ngươi đấy ư, Sa Hạ?