Bài viết: 18 

Chương 10:
Mọi người dò xét cô, quả là tiểu mỹ nhân nha, nhìn thì có vẻ trẻ tuổi nhưng lại toát ra vẻ sắc sảo quyến rũ, chắc thân thế cũng không phải dạng vừa đâu. Người thì cho rằng cô là kiểu tình một đêm, một bước lên mây, quyến rũ Trần Tổng cũng chỉ vì tiền của anh. Anh quét qua một lượt, nhân viên ai nấy đều im bặt, không dám hó hé nửa lời, anh nhẹ nhàng khoát tay cô, dẫn cô đi vào thang máy chuyên dụng dành riêng cho tổng giám đốc.
Anh trấn an cô:
- Em thấy sao, mọi người làm em sợ à?
- Em vẫn chưa quen với ánh mắt của mọi người, tuy không phải lần đầu đối diện nhưng em vẫn không được thoải mái.
- Không phải lần đầu? - Anh ngạc nhiên.
- Thì đấy, những lúc nhập học, anh hai đều đưa em tới trường, lúc nào cũng gây náo loạn trước cổng trường em đấy, cũng vì vậy mà sau này em rất hạn chế để anh hai đưa em tới trường, haizz thật không thể chịu nổi ánh mắt thiên hạ mà. - Cô nhún vai tỏ vẻ bất lực.
- Có anh đây, em sẽ không phải chịu bất cứ thiệt thòi nào, tin anh.
Cửa thang máy mở ra, anh dẫn cô vào phòng làm việc của mình. Sáng nay anh đã cho người sắp xếp lại phòng làm việc, thiết kế thêm một bộ bàn ghế, phụ kiện trang trí không gian làm việc riêng dành cho cô. Vốn dĩ phòng anh rất rộng nên thêm một vài vật dụng vào cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Trong phòng anh có luôn một phòng vệ sinh, phòng tắm và có sẵn một phòng ngủ tương đối rộng để anh tiện thư giãn luôn. Cô khá bất ngờ:
- Phòng làm việc anh rộng thật đấy, còn lớn hơn cả phòng của anh hai và anh Hải Thiên luôn ấy chứ, mà em sẽ học việc ở đâu vậy? - Cô không khỏi phấn khích.
- Đương nhiên là ở đây, em đừng quên anh cũng là một nhà thiết kế đấy.
- Đây luôn sao? Tuyệt thật đấy! - Cô vừa nói vừa ngồi xuống sofa.
- Em thích chứ? - Anh mỉm cười.
Cô gật đầu, được làm việc ở đây thì còn gì bằng. Từ giờ cô sẽ lấy thân phận là thư ký Tổng giám đốc để học hỏi kinh nghiệm làm việc cũng như công việc thiết kế theo con đường chuyên nghiệp. Đang mải mê suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, là Gia Huy, ôi thôi chết rồi, hôm bữa lỡ hẹn 5 giờ đi xem phim với Gia Huy mà quên nói lại với cậu ấy rồi, haiz.
- Tớ nghe nè Gia Huy.
- Lát tớ qua đón cậu nhé? - Giọng Huy vang lên.
- Hì hì, tớ sorry cậu nha, tớ có việc bận đột xuất nên chắc là hủy kèo xem phim nha, tớ hứa sẽ đãi cậu một chầu để tạ lỗi. Mai gặp tớ giải thích sau nha.
- OK, cậu bận thì để lúc khác vậy. - Giọng Huy ỉu xìu.
- Huy đừng giận tớ đấy nhé? - Cô nũng nịu.
- Tớ biết mà, ai mà nỡ giận một cô gái dễ thương như cậu chứ.
- Vậy nhé, mai gặp nhá. - Cô nói rồi cúp máy mà không để ý đến ai kia đầu đang bốc khói ngùn ngụt.
Cô bước lại gần anh.
- Nãy bàn đến đâu rồi anh nhỉ?
- Lúc này mới để ý đến anh sao, còn có hẹn đi xem phim với tên nhóc Gia Huy nữa cơ đấy? - Anh khá khó chịu khi xung quanh cô quá nhiều vệ tinh.
- Không phải như anh nghĩ đâu, bọn em chỉ là bạn thôi mà, chơi thân từ nhỏ rồi, cách nói chuyện như vậy quen rồi, em xem Huy cũng như Tiểu Linh thôi mà. - Cô tiến tới gần anh giải thích.
- Nhưng mà anh không thích người con gái của anh đi chơi cùng người khác, em hiểu không? - Anh nắm chặt lấy tay cô hơi gằn nhẹ.
- Anh làm em đau đấy. - Vì lực nắm khá mạnh nên cô khẽ nhíu mày, lúc nãy anh mới để ý đến hành động của mình, nới lỏng tay ra.
- Anh không nên vô lý như vậy chứ, dù sao bọn em là bạn thân của nhau suốt bao nhiêu năm..
Không để cô nói hết câu anh đã ngắt lời:
- Vậy em sẽ có cảm giác như thế nào nếu như anh đi xem phim ăn uống cùng với người con gái khác? - Anh lạnh lùng đáp.
- Anh.. anh.. em không nghĩ là anh có thể nói là những lời như vậy với em, em nghĩ chúng mình đã quá nhanh khi quyết định yêu nhau, em nghĩ em cần có thời gian để suy nghĩ về mọi việc. - Sự tủi thân ấp đến, hai mắt cô ngấn lệ, đã yêu nhau thì phải tin tưởng nhau, phải cho nhau một khoảng trời riêng nữa chứ.
Cô vội vàng bước ra khỏi phòng làm việc của anh, từng giọt nước mắt tuôn rơi, lần đầu tiên cô có cảm giác yêu một người, không nghĩ mọi chuyện lại tiến triển như vậy. Cô lao thật nhanh vào thang máy, điện thoại cô reo lên, là anh hai sao?
- Bảo bối, trưa em đi vội quá nên quên cầm theo mẫu thiết kế rồi nè, để anh cho người mang qua cho em nhé.
- Không.. cần.. đâu.. anh.. hai.. - Giọng cô nức nở.
- Em làm sao vậy? Có chuyện gì vậy? Bình tĩnh lại rồi nói hai nghe? - Đáp lại vẫn là tiếng khóc nấc của cô.
- Em cứ ở yên đó, anh qua Trần Thị đón em. - Vừa dứt dời Vũ lập tức phóng xe đến tập đoàn Trần thị.
Anh trấn an cô:
- Em thấy sao, mọi người làm em sợ à?
- Em vẫn chưa quen với ánh mắt của mọi người, tuy không phải lần đầu đối diện nhưng em vẫn không được thoải mái.
- Không phải lần đầu? - Anh ngạc nhiên.
- Thì đấy, những lúc nhập học, anh hai đều đưa em tới trường, lúc nào cũng gây náo loạn trước cổng trường em đấy, cũng vì vậy mà sau này em rất hạn chế để anh hai đưa em tới trường, haizz thật không thể chịu nổi ánh mắt thiên hạ mà. - Cô nhún vai tỏ vẻ bất lực.
- Có anh đây, em sẽ không phải chịu bất cứ thiệt thòi nào, tin anh.
Cửa thang máy mở ra, anh dẫn cô vào phòng làm việc của mình. Sáng nay anh đã cho người sắp xếp lại phòng làm việc, thiết kế thêm một bộ bàn ghế, phụ kiện trang trí không gian làm việc riêng dành cho cô. Vốn dĩ phòng anh rất rộng nên thêm một vài vật dụng vào cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Trong phòng anh có luôn một phòng vệ sinh, phòng tắm và có sẵn một phòng ngủ tương đối rộng để anh tiện thư giãn luôn. Cô khá bất ngờ:
- Phòng làm việc anh rộng thật đấy, còn lớn hơn cả phòng của anh hai và anh Hải Thiên luôn ấy chứ, mà em sẽ học việc ở đâu vậy? - Cô không khỏi phấn khích.
- Đương nhiên là ở đây, em đừng quên anh cũng là một nhà thiết kế đấy.
- Đây luôn sao? Tuyệt thật đấy! - Cô vừa nói vừa ngồi xuống sofa.
- Em thích chứ? - Anh mỉm cười.
Cô gật đầu, được làm việc ở đây thì còn gì bằng. Từ giờ cô sẽ lấy thân phận là thư ký Tổng giám đốc để học hỏi kinh nghiệm làm việc cũng như công việc thiết kế theo con đường chuyên nghiệp. Đang mải mê suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, là Gia Huy, ôi thôi chết rồi, hôm bữa lỡ hẹn 5 giờ đi xem phim với Gia Huy mà quên nói lại với cậu ấy rồi, haiz.
- Tớ nghe nè Gia Huy.
- Lát tớ qua đón cậu nhé? - Giọng Huy vang lên.
- Hì hì, tớ sorry cậu nha, tớ có việc bận đột xuất nên chắc là hủy kèo xem phim nha, tớ hứa sẽ đãi cậu một chầu để tạ lỗi. Mai gặp tớ giải thích sau nha.
- OK, cậu bận thì để lúc khác vậy. - Giọng Huy ỉu xìu.
- Huy đừng giận tớ đấy nhé? - Cô nũng nịu.
- Tớ biết mà, ai mà nỡ giận một cô gái dễ thương như cậu chứ.
- Vậy nhé, mai gặp nhá. - Cô nói rồi cúp máy mà không để ý đến ai kia đầu đang bốc khói ngùn ngụt.
Cô bước lại gần anh.
- Nãy bàn đến đâu rồi anh nhỉ?
- Lúc này mới để ý đến anh sao, còn có hẹn đi xem phim với tên nhóc Gia Huy nữa cơ đấy? - Anh khá khó chịu khi xung quanh cô quá nhiều vệ tinh.
- Không phải như anh nghĩ đâu, bọn em chỉ là bạn thôi mà, chơi thân từ nhỏ rồi, cách nói chuyện như vậy quen rồi, em xem Huy cũng như Tiểu Linh thôi mà. - Cô tiến tới gần anh giải thích.
- Nhưng mà anh không thích người con gái của anh đi chơi cùng người khác, em hiểu không? - Anh nắm chặt lấy tay cô hơi gằn nhẹ.
- Anh làm em đau đấy. - Vì lực nắm khá mạnh nên cô khẽ nhíu mày, lúc nãy anh mới để ý đến hành động của mình, nới lỏng tay ra.
- Anh không nên vô lý như vậy chứ, dù sao bọn em là bạn thân của nhau suốt bao nhiêu năm..
Không để cô nói hết câu anh đã ngắt lời:
- Vậy em sẽ có cảm giác như thế nào nếu như anh đi xem phim ăn uống cùng với người con gái khác? - Anh lạnh lùng đáp.
- Anh.. anh.. em không nghĩ là anh có thể nói là những lời như vậy với em, em nghĩ chúng mình đã quá nhanh khi quyết định yêu nhau, em nghĩ em cần có thời gian để suy nghĩ về mọi việc. - Sự tủi thân ấp đến, hai mắt cô ngấn lệ, đã yêu nhau thì phải tin tưởng nhau, phải cho nhau một khoảng trời riêng nữa chứ.
Cô vội vàng bước ra khỏi phòng làm việc của anh, từng giọt nước mắt tuôn rơi, lần đầu tiên cô có cảm giác yêu một người, không nghĩ mọi chuyện lại tiến triển như vậy. Cô lao thật nhanh vào thang máy, điện thoại cô reo lên, là anh hai sao?
- Bảo bối, trưa em đi vội quá nên quên cầm theo mẫu thiết kế rồi nè, để anh cho người mang qua cho em nhé.
- Không.. cần.. đâu.. anh.. hai.. - Giọng cô nức nở.
- Em làm sao vậy? Có chuyện gì vậy? Bình tĩnh lại rồi nói hai nghe? - Đáp lại vẫn là tiếng khóc nấc của cô.
- Em cứ ở yên đó, anh qua Trần Thị đón em. - Vừa dứt dời Vũ lập tức phóng xe đến tập đoàn Trần thị.
Last edited by a moderator: