Ngôn Tình [Convert] Yêu Anh Là Nỗi Đau Khó Nói Thành Lời Của Em - Cửu Khanh Du Nguyệt

Thảo luận trong 'Convert' bắt đầu bởi guoguo132, 18 Tháng mười một 2020.

  1. guoguo132

    Bài viết:
    13
    Chương 10: Bị mang đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Liên từ khi rời khỏi bữa tiệc vẫn có gì đó rất bất an, ánh mắt người đàn ông đó nhìn cô đến bây giờ cô còn nhớ rất rõ. Vì vậy, khi rời khỏi, cô đã xin nghỉ.

    Vốn dĩ đến cuối tháng mới được nhận lương nhưng Lâm Liên đã làm việc rất chăm chỉ nên ông chủ đã trả lương trong tháng này cho cô, cô lập tức nói, "Cảm ơn ông chủ."

    "Đừng khách sáo, công việc trong nhà cô khi nào thu xếp xong có thể quay về đây làm việc, tôi vẫn cần cô."

    "Được."

    Lâm Liên rất nhanh rời đi, về đến ngôi nhà nhỏ của cụ bà. Nhưng cửa vừa mở ra, nhìn thấy người ngồi trên sô pha, đồ đạc trong tay Lâm Liên rơi xuống đất.

    "Mấy người làm gì vậy. Buông tôi ra. Mấy người bỏ tôi ra."

    Lâm Liên bị đưa ra khỏi căn nhà nhỏ, cưỡng ép lên xe.

    Tần Hán nhìn cửa xe đống lại, liền nói với người trong điện thoại, "Bắt được người rồi, ca, xửa lí thế nào, anh nói đi."

    Triệu Kỳ Vĩ nghịch bật lửa trong tay, khóe miệng theo thói quen nhếch lên, "Đưa người đến Hoàng Dạ."

    "Vâng, đại ca."

    Tần Hán lên xe, nói với tài xế, "Đi Hoàng Dạ."

    Lâm Liên nghe thấy lời của anh ta nói, hoảng hốt, "Anh rốt cục là ai, anh muốn làm gì?"

    Cô hoàn toàn không hề quen biết người này, cô không biết anh sẽ làm gì với cô.

    Tần Hán quay đầu nhìn cô, nhìn đi nhìn lại cuối cùng nhìn vào khuông mặt cô, "Nói thật tôi không thấy cô xinh đẹp, so với chị Lưu Vũ thì đúng là quá khác biệt, hai người đúng là một trời một vực."

    Anh ta vừa nói vừa chỉ lên trời, xuống đất.

    "Tôi thật không hiểu nổi, Trạm Liêm Thời tại sao lại cưới cô, lại còn để cô mang thai con của anh ta, thật là.."

    Tần Hán lắc đầu, quay người đi.

    Sắc mặt Lâm Liên tái nhợt, Trạm Liên Thời..

    "Anh là người Trạm Liêm Thời phái đến?"

    Tần Hán bật cười, "Trạm Liêm Thời?"

    "Cô nghĩ nhiều rồi."

    Trong lòng Lâm Liên hoang mang, không phải Trạm Liêm Thời, vậy là ai?

    Đúng rồi, Lưu Vũ, anh ta vừa nói Lưu Vũ.

    "Anh là do Lưu Vũ phái tới?"

    Cô hỏi một cách mong đợi, tuy không biết Lưu Vũ là ai.

    Nhung cô không xúc phạm người này, cô hy vọng cô ấy có thể bỏ qua cho cô.

    Tần Hán lại không muốn nói với cô nữa, đốt một điếu thuốc.

    Trong lòng Lâm Liên ngày càng không ổn, nhìn ra ngoài cửa sổ, xe dừng lại ở một nơi mà cô vốn không hay biết, hơn nữa bên trái, bên phải cô còn có hai người đàn ông cao to, cô không thể bỏ trốn.

    Cô nên làm gì?

    Chiếc xe dừng lại trước của Hoàng Dạ một tiếng, trời dần tối.

    Đêm tối gần buông xuống.

    Cửa xe mở ra, Lâm Liên nhìn thấy cơ hội liền lao ra ngoài. Nhưng cô lại bị bắt lại bởi một người đàn ông lớn.

    Lâm Liên giãy dụa, "Tôi căn bản là không biết Lưu Vũ mà các người nói, tôi cũng chưa từng xúc phạm đến cô ấy, mấy người buông tôi ra, buông ra."

    Tần Hán căn bản không để ý đến cô, sai người đưa cô vào trong.

    Rất nhanh, Lâm Liên bị vứt một một sảnh lớn lát đá cẩm thạch trắng.

    Ánh đèn mờ ảo xung quang liền được bật lên sáng rõ.

    Cả đại sảnh sáng như ban ngày.

    Lâm Liên cũng nhìn rõ được mọi thứ xung quanh.

    Người, bàn, ghế, quán bar, khán đài, dụng cụ chơi nhạc, các loại đồ uống đắt tiền chưa từng thấy.

    Và, ống thép.

    Nơi này cực kỳ sang trọng, cực kỳ đắt đỏ.

    Không gian yên lặng, mọi người đều nhìn cô. Lâm Liên nằm trên mặt đất, tay ôm bụng lùi về phía sau, nhưng sau lưng còn có một dàn người đứng chặn lại, ta không cách nào trốn thoát.

    Cô sợ hãi, khủng hoảng, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy.

    Bảo bối, đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con, nhất định sẽ bảo vệ con!
     
  2. guoguo132

    Bài viết:
    13
    Chương 11: Anh ấy đến rồi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đám đông xung quanh bỗng nhiên tản ra sang hai bên, Triệu Kỳ Vĩ bước đến.

    Cùng lúc đó, trên tầng cũng xuất hiện hai người nữa.

    Khoác lên mình bộ quần áo đơn giản nhưng vẫn không làm giảm đi khí chất của Lưu Vũ, Trạm Liêm Thời mặc quần tây, áo sơ mi, thân hình tuyệt đẹp, vô cùng tuấn mĩ.

    Lưu \vũ nhìn thấy Lâm Liên phía dưới, ánh mắt lóe lên một sự kỳ lạ.

    Lâm Liên, quả thật là cô ta.

    "Vũ Vũ, anh có một bất ngờ cho em, một tiếng sau đưa Tạm Liêm Thời tới, em sẽ biết được Trạm Liêm Thời có thực sự yêu em hay không."

    Một tiếng trước, Triệu Kỳ Vĩ đã gọi điện cho cô và nói như vậy.

    Sau đó, cô đưa Trạm Liêm Thời tới.

    Triệu Kỳ Vĩ, anh thật sự không làm tôi thất vọng.

    "Không biết lại là người phụ nữ nào ở đâu tìm ra." Lưu Vũ vừa nói, vừa ngồi lên ghế sô pha.

    Liêm Thời, người phụ nữ ấy đang ở bên dưới, anh muốn cứu không?

    Trạm Liêm Thời đứng trước thanh chắn, nhìn xuống bên dưới, đôi mắt phủ một màn sương đen kịt.

    Lúc này, không một ai biết được anh đang nghĩ gì, ngay cả người quen biết anh nhiều năm như Lưu Vũ cũng nhìn không thấu được tái tim của anh.

    Triệu Kỳ Vĩ bước tới gần Lâm Liên, bóp chặt cằm của cô, Lâm Liên tráng khỏi bàn tay dơ bẩn của anh ta, nhìn anh ta đầy cảnh giác, "Anh là ai, rốt cuộc anh muốn cái gì?"

    Triệu Kỳ Vĩ bóp cằm cảu cô, xoay lên trên lầu, nhếch mép nhìn xung quanh, "Quả nhiên là vợ cũ Trạm Liêm Thời, đủ mạnh."

    Xung quanh vang lên tiếng cười lớn, Lâm Liên thay đổi sắc mặt, "Tôi không biết anh đang nói gì hết."

    Nói xong, cô đứng dậy, tìm đường chạy đi.

    Nhưng dù cô có chạy đến đâu thì cũng có người chặn và đẩy cô lại, rất nhanh cô đã bị đẩy ngã xuống đất.

    Triệu Kỳ Vĩ bước tới ngồi xổm trước mặt cô, đạt tay xuống bụng cô, "Ồ, giọt máu của Trạm tổng vẫn còn."

    "Anh không được đụng vào tôi."

    Lâm Liên run rẩy hất tay Triệu Kỳ Vĩ ra, ôm lấy bụng mình, "Tôi nói cho anh biết, anh như vậy là đang phạm pháp đấy. Tôi sẽ báo cảnh sát."

    "Hahaha, báo cảnh sát? Cô ấy nói báo cảnh sát?" Triệu Kỳ Vĩ nhìn xung quanh.

    Xung quanh càng cười lớn hơn, hai mắt Lâm Liên đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.

    Cô ấy quá hiểu hoàn cảnh hiện tại của mình.

    Nhưng không có cách nào, không ai có thể cứu được cô ấy.

    Cô chỉ có thể tự cứu.

    Nhưng không đợi cô nghĩ ra cách, Triệu Kỳ Vĩ đứng dậy, "Nghe nói Tạm tổng của chúng ta đã tìm vợ cũ rất lâu rồi, chính là vì để tìm được con của ngài ấy, hiện tại con của ngài ấy đang ở đây, mọi người nói xem, có phai chúng ta nên làm gì đó cho Trạm tổng cua chúng ta?"

    Nói xong, hướng mặt lên phía tầng hai.

    Tạm Liêm Thời.

    "Đúng không, Tạm tổng?"

    Lâm Liên sửng sốt, chậm rãi ngâng đầu lên.

    Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, màu trắng thuần khiết không hợp nơi này một chút nào.

    Anh ta cầm một ly rượu vang đỏ, lông mày sắc bén.

    Cho dù bây giờ anh ta không nói gì nhưng sự điềm tĩnh thuần nguyên của anh cũng bắt đầu lan tỏa.

    Độc đoán, mạnh mẽ.

    Trạm Liêm Thời.

    Chồng của cô.

    Người đàn ông mà cô yêu nhất.

    Anh ấy ở đó.

    Trái tim Lâm Liên thắt chặt lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

    Có phải, anh vẫn luôn ở đấy nhìn đúng không?

    Lưu Vũ nhìn Trạm Liêm Thời, lại nhìn xuống phía Lâm Liên.

    Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt đỏ hoe, ngấn lệ, quả thật khiến người xem không khỏi đau lòng.

    Quả thật đôi mắt đó rất đẹp.

    Đáng tiếc, đã đạt nhầm chỗ.

    "Nào, mọi người, nghĩ xem nên làm thế nào để lấy con của Trạm tổng của chúng ta ra đây. Ai có cách gì, sẽ được uống một năm miễn phí ở đây."

    Triệu Kỳ Vĩ chỉ những người xung quanh Lâm Liên, đôi mắt đào hoa đầy quyến rũ nhưng xấu xa.

    Thế nhưng, không ai lên tiếng.

    Tuy có nghe nói Trạm Liêm Thời ly hôn vợ nhưng đứa con trong bụng kia kiểu gì cũng là con cua Trạm Liêm Thời, bọn họ không dám đụng đến.

    Triệu Kỳ Vĩ nhếch mép, "hai năm?"

    "..."

    "..."

    "Ba năm?"

    "..."

    Mọi người vẫn im lặng.

    Tất cả đều cúi đầu.

    Triệu Kỳ Vĩ cúi đầu xuống, nhếch khóe môi cười đầy ẩn ý.

    Anh ta cởi chiếc đồng hồ đắt tiền, vứt xuống đất, xắn tay áo lên, thản nhiên nói, "Nếu như mọi người đã không dám thay Trạm tổng cua chúng ta giải quyết phiền phức, vậy tôi dám."

    Vừa dứt lời, anh ta đá thẳng vào bụng Lâm Liên một cái.
     
  3. guoguo132

    Bài viết:
    13
    Chương 12: Từ đầu đến cuối, cô ấy chỉ là một con tốt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Liên phản ứng cực nhanh, lăn sang một bên, tránh được cú đá này

    Triệu Kỳ Vĩ ngạc nhiên, sau đó ngước lên nhìn Trạm Liên Thời, "Trạm tổng, vợ của anh quả thực không phải là một người bình thường, rất mạnh mẽ"

    Nói xong liền quay về phía Lâm Liên, ánh mắt nổi lên tia lửa, "Nhưng không thành vấn đề, hôm nay cái tôi có chính là thời gian chơi cùng cô ta."

    Nói xong, bước nhanh về phía Lâm Liên.

    Nhưng Lâm Liên đã đứng dậy, lao về phía mọi người đang vây xung quanh cô.

    Cô chỉ có thể đẩy họ ra mới có thể bỏ chạy.

    Nhưng rất nhanh, tóc của cô đã bị kéo lại.

    Triệu Kỳ Vĩ rất nhanh đã ném cô xuống đất.

    Cú ném rất mạnh, khiến cô ngã ngay xuống đất.

    Nhưng khi ngã xuống, đôi tay cô vẫn ôm chặt lấy bụng.

    Dù vậy, khi cô nằm trên mặt đất, bụng cô bắt đầu cảm thấy rất đau.

    Đứa bé..

    Con của cô..

    Triệu Kỳ Vĩ một chân giẫm lên tay cô, "Cô cho rằng mình có thể bảo vệ nó được sao?"

    "Không thể đâu, trừ khi Trạm tổng của chúng ta mở lời vàng ngọc, vậy thì tôi nhất định.. a."

    Lâm Liên ngồi dậy cắn mạnh vào chân hắn.

    Triệu Kỳ Vĩ sắc mặt liền tối lại, chân kia đá thẳng vào bụng cô.

    "..."

    Lâm Liên cuộn tròn người, máu từ chân cô rất nhanh đã xuất hiện.

    Triệu Kỳ Vĩ vén quần lên, trên chân trái hằn lên dấu răng đỏ, từ vết răng ấy chảy ra một chút máu.

    "À, không chỉ mạnh mẽ, mà còn hoang dã."

    Sau đó, một cú đá khác đá thẳng vào bụng Lâm Liên.

    Lâm Liên ôm chặt bụng, cơn đau truyền lên toàn thân.

    Đau, rất đau.

    Giống như thịt nát xương tan vậy.

    Cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông mặt không biến sắc đang ngồi trên tầng hai, mở miệng nói, "A Thời, đây là con của anh, nó đã được 4 tháng rồi, đã thành hình rồi.."

    "Con sẽ ở trong bụng em động đậy, con rất ngoan, rất nghe lời, trước giờ chưa từng cãi lời em, con chúng ta thực sự rất tốt. Em xin anh, hãy giữ lại con.."

    "Anh trừng phạt em thế nào cũng được, em chỉ xin anh hãy giữ lại con, cho dù em có chết cũng được. A Thời.."

    Anh cầm ly rượu trong tay, bàn tay khẽ lay động, ly rượu trong tay giống như dải lụa đỏ, vòng qua đôi bàn tay trắng nõn của anh, có vẻ như rất lạnh lùng không lưu tâm đến lời cô nói. Có vẻ như tất cả mọi thứ bên dưới đều không liên quan đến anh.

    Nước mắt Lâm Liên trào dâng, rơi xuống từng giọt.

    Cô biết rằng anh không để tâm, nếu anh để tâm chắc chắn sẽ lên tiếng ngay từ đầu rồi.

    Nhưng, cô vẫn cố gắng hy vọng.

    Dù sao đây cũng là con của anh, cũng là máu thịt của anh.

    "A Thời, em xin anh, hãy nghĩ lại thân phận hôn nhân một năm qua của chúng ta, cứu con của chúng ta đi, em xin anh.."

    Lưu Vũ nhíu chặt mày, nhìn Trạm Liêm Thời đang ngồi đó, đúng dậy nói, "Triệu Kỳ Vĩ, đủ rồi đấy."

    Triệu Kỳ Vĩ cuối cùng cũng dừng lại, nhưng dưới người Lâm Liên đã là một vũng máu, ánh đèn nháy nháy chiếu vào quả thực rất chói mắt.

    "Lưu Vũ, em nhân từ như vậy thật không phải."

    Sắc mặt Lưu Vũ trở nên lạnh lùng, "Chuyện của tôi, không cần anh nhúng tay vào."

    Nói xong, nhanh chóng bước xuống lầu, nhấc máy gọi, "Cậu bây giờ đến đây, đưa.."

    Lời chưa nói xong, điện thoại của cô liền bị Triệu Kỳ Vĩ giật lại.

    "Triệu Kỳ Vĩ" Lưu Vũ tức giận

    Triệu Kỳ Vĩ cong môi, nhìn Trạm Liên Thời đang ngồi trên tầng hai, "Trạm tổng của chúng ta còn chưa lên tiếng, em lo cái gì."

    "Triệu Kỳ Vĩ tôi nói cho anh biết, anh đừng tùy tiện"

    "Tôi tùy tiện? Tôi chỉ đang giúp em mà thôi. Chúng ta ai mà không biết người mà Trạm tổng tâm tâm niệm niệm chính là em, anh ta lấy người phụ nữ này cũng chỉ vì muốn em hồi tâm chuyển ý mà thôi. Bây giời cô ta đang mang giọt máu của anh ta, anh ta không giải quyết nahnh gọn, sau này hai người sống thế nào?"

    "Đúng không, Trạm tổng vĩ đại của chúng ta"

    Lâm Liên khinh ngạc, hai mắt mở lớn, nhìn người đang ngồi trên tầng hai.

    Thời khắc này, tất cả mọi đau đớn của cô đều biến mất, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt, chỉ còn sự hiện diện của người trong tầm mắt.

    Trạm Liêm Thời, là như vậy sao?

    Em chỉ là một con cờ để anh níu lại người anh yêu thôi sao?
     
  4. guoguo132

    Bài viết:
    13
    Chương 13: Anh có từng yêu em không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối cùng, anh cũng đứng dậy, bước xuống tầng.

    Bước đến bên cạnh Lưu Vũ, ôm lấy eo cô, "Đi thôi."

    Từ đầu đến cuối, anh đều không nhìn Lâm Liên.

    Ánh mắt Lưu Vũ hiện lên vẻ vui mừng, nhưng mặt lại thể hiện chút khó xử, "Hay là chúng ta đưa cô ấy đến bện viện đi, nói thế nào cô ấy cũng là vợ cũ của anh."

    "Không cần."

    Vẻ vui mừng trong mắt Lưu Vũ lại tràn ngập, nhất thời không che giấu nổi, khóe miệng khẽ cong lên.

    Trong lòng anh ấy quả nhiên chỉ có cô.

    Hai người xoay người bỏ đi.

    Một giọng nói yếu ớt, thoáng qua bên tai họ

    Rất nhỏ, rất nhẹ.

    "Trạm Liêm Thời."

    Lưu Vũ dừng lại, nhíu mày, xoay đầu lại nhìn Lâm Liên dưới sàn nhà.

    Tóc tai rối bù, sắc mặt trắng bệch, môi không còn chút sắc máu nào.

    Nhưng đôi mắt của cô rất sáng, rất đẹp.

    Cô nhìn Trạm Liêm Thời nói từng chũ một, "Anh có từng yêu em không, cho dù là một chút?"

    Trạm Liêm Thời nhìn cô, hình bóng của cô nằm hoàn toàn trong ánh mắt của anh, "Chưa từng."

    Lâm Liên gật đầu, chậm rãi buông bàn tay trên bụng mình.

    Câu trả lời mà cô đã biết từ lâu nhưng lại muốn nghe từ chính miệng anh nói ra mới cam tâm từ bỏ.

    Quả nhiên, trò chơi của người giàu, người nghèo chơi không được.

    Lâm Liên, mày thật đáng thương.

    Người mà ngay lúc trước luôn mạnh mẽ như thế lúc này lại giống như người đã chết, không nói không động đậy

    Ánh mắt của Trạm Liêm Thời có chút lay động, nhưng nhanh chóng đưa Lưu Vxu rời đi.

    Lưu Vũ tâm mãn ý túc.

    Đêm nay là đem mà cô cảm thấy thoải mái nhất suốt một năm qua.

    "Liêm Thời, chúng ta đính hôn đi."

    "Ừm."

    Triệu Kỳ Vĩ nhìn hai người rời đi, ánh mắt trở nên lạnh lùng nhìn người đang nằm trên mặt đất

    "Vứt ra ngoài."

    Ván này, Trạm Liêm Thời thắng rồi.

    Lâm Liên bị ném ra ngoài, người cô đầy máu không một ai quan tâm.

    Trong hộp đêm, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

    Lâm Liên mở to mắt.

    Trong đêm tối, ngôi sao tỏa sáng, mảnh trăng khuyết treo lơ lửng.

    Trong đầu cô nhớ về ký ức suốt một năm qua, rồi nhanh chóng mang hết những ký ức này vứt ra khỏi đầu.

    Trạm Liêm Thời, nếu như có thể, tôi chỉ mong rằng sau này sẽ không gặp lại anh.

    Một chiếc xe ô tô màu trắng bên đường, rất nhanh, người phía sau xe lên tiếng, "Chú Trung, dừng xe."

    "Vâng, thiếu gia."

    Chiếu xe phanh gấp, cửa xe mở ra, Hàn Tại Hành lập tức chạy đến.

    "Cô gái? Cô gái?"

    Chú Trung lập tức chạy đến, "thiếu gia?"

    "Chú Trung, hình như cô ấy bị thương rất nặng, đưa cô ấy đến bệnh viện đã."

    Chú Trung nhìn vào hộp đêm, nói "Thiếu gia, chúng ta không nên để ý đến người này thì tốt hơn."

    Vẻ mặt của Hàn Tại Hành lập tức nghiêm túc, "Chú Trung, nếu như tôi không nhìn thấy thì không nói, tôi nhìn thấy rồi tuyệt đối sẽ để ý."

    Nói xong, bế Lâm Liên lên xe.

    Chú Trung thở dài, thiếu gia lúc nào cũng tốt như vậy.

    Chiếc xe nhanh chóng đã đến bệnh viện, Hàn Tại Hành nhanh chóng bế Lâm Liên vào trong, nhưng khi vừa đặt cô lên giường bệnh, ánh mắt anh ngạc nhiên mở to

    "Lâm Liên?"
     
  5. guoguo132

    Bài viết:
    13
    Chương 14: Em yêu anh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bác sĩ rất nhanh đã đến, đưa Lâm Liên vào phòng cấp cứu.

    Hàn Tại Hành nắm chặt lấy tay cô, "Sao cô ấy lại chảy nhiều máu như vậy?"

    "Từ tình hình hiện tại, có thể cô ấy đã bị sảy tthai do một cú đá mạnh, chúng tôi cần phải lập tức làm phẫu thuật cho cô ấy."

    Hàn Tại Hành lùi lại, "Sảy thai.."

    Lâm Liên nhanh chóng bị đẩy vào phòng cấp cứu, chú Trung đi tới, "Thiếu gia, tôi sẽ cho người ở đây xử lý, cậu về trước đi, phu nhân đang hỏi."

    Hàn Tại Hành lắc đầu, "Không, muộn chút nữa tôi sẽ về."

    "Nhưng.."

    "Không có nhưng gì cả!"

    Anh có chút xúc động, giọng nói đã to hơn.

    Hàn Tại Hành là một người vốn luôn dịu dàng, nay lại trở nên nghiêm trọng, chú Trung rất ngạc nhiên, nhanh chóng nói: "Vâng."

    Quay người bỏ đi.

    Hàn Tại Hành đột nhiên gọi ông lại, "Chờ đã."

    "Thiếu gia có gì căn dặn."

    "Cứ nói với mẹ là tôi có việc phải làm, ngày mai tôi sẽ về. Sau đó cho người mang quần áo cho tôi."

    "Vâng."

    "Chuyện tối nay tuyệt đối không được để ai biết."

    "Thiếu gia, cậu yên tâm đi."

    Khi chú Trung rời đi, Hàn Tại Hành ngồi trên ghế, nhìn vào phòng cấp cứu với những kỷ niệm trong mắt.

    Sau ba năm, anh gặp lại cô, mọi thứ đã thay đổi rồi.

    * * *

    Khi Trạm Liêm Thời tiễn Lưu Vũ về nhà, Lưu Vũ không xuống xe mà ôm lấy anh, định đặt đôi môi đỏ mọng lên môi anh.

    Nhưng khi cô định hôn lên bờ môi đó, Trạm Liêm Thời lại nghiêng đầu.

    "Muộn rồi."

    Lưu Vũ nhìn anh, ánh đèn trong xe mờ mịt, cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh.

    "Em biết, tối nay anh đừng rời đi, được không?"

    Cô đưa tay vào áo anh, cởi cúc áo của anh.

    "Liêm Thời, anh không muốn em sao?"

    "Anh rất muốn em, rất muốn."

    Vừa nói xong, cô vừa ngồi lên đùi anh, ôm lấy cổ anh, đôi môi đỏ mọng đặt trên lông mày anh.

    Đúng lúc này, ánh sáng lóe lên.

    Lưu Vũ nhíu mày.

    Trạm Liêm Thời nhìn sang hướng khác, "Không vội."

    Lưu Vũ không vui, nhưng cô cũng biết anh là muốn tốt cho cô.

    Nhích người ngồi sang một bên, Trạm Liêm Thời mở cửa xuống xe, đi về phía người trước mặt.

    Người núp sau gốc cây lập tức cầm máy ảnh rời đi, nhưng nhanh chóng bị Trạm Liêm Thời bắt được.

    "Anh đưa phim cho tôi hay là tôi tự lấy?" Đôi mắt anh đen láy, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

    Phóng viên run rẩy cởi phim đưa cho Trạm Liêm Thời.

    Trạm Liêm Thời nhận lấy, ánh mắt nhìn người đàn ông, "Giấy phép lao động."

    Người đàn ông lập tức nói: "Trạm tổng, anh yên tâm, chuyện tối nay tôi sẽ không để lộ ra bên ngoài đâu!"

    "Đừng để tôi thấy điều tương tự lần thứ hai."

    Khi phóng viên đưa cho Trạm Liêm Thời giấy phép lao động, Trạm Liêm Thời liếc nhìn anh ta một cái.

    Phóng viên nhanh chóng rời đi.

    Trạm Liêm Thời quay người đi về phía Lưu Vũ.

    Lưu Vũ nhìn những người đang bước đến bằng ánh mắt rực lửa.

    Kiếp này, cô chính là của anh.

    "Anh xem em vào nhà."

    Lưu Vũ ôm lấy anh, "Liêm Thời, một năm nay em rất sợ, sợ anh thuộc về người phụ nữ khác, sợ rằng anh thật sự không còn yêu em nữa."

    "Bây giờ, anh đã vứt bỏ hết kiêu hãnh rồi. Anh chỉ yêu mình em. Từ nay về sau, không, cả đời này anh sẽ chỉ yêu mình em."

    "Liêm Thời, em yêu anh."

    "Lưu Vũ, yêu em."

    Màn đêm buông xuống, xe dừng ở biệt thự.

    Trạm Liêm Thời xuống xe, bước vào nhà.

    Nhưng đi được hai bước, anh dừng lại, nhìn căn biệt thự tối om trước mặt.

    Đây không phải là phòng tân hôn của anh với Lâm Liên, đây là căn nhà khác của anh.

    Chỉ là, ảo giác sao, tự nhiên cảm thấy đây chính là phòng tân hôn giữa anh và Lâm Liên

    Ngước mắt mắt lên, nhìn lên tầng hai.

    Căn phòng tối om. Không có ánh sáng ấm áp ngày xưa.

    Mở cúc áo sơ mi, bước vào phòng.
     
  6. guoguo132

    Bài viết:
    13
    Chương 15: Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Liên vừa mở mắt đã đưa tay lên sờ bụng.

    Nơi đó phẳng như chưa có gì xảy ra.

    "Em tỉnh rồi?" Tiếng của Hàn Tại Hành vang lên, Lâm Liên động đậy, nhìn qua phía anh.

    Hàn Tại Hành mặc một chiếc áo sơ mi, cùng với chiếc quần tây bước tới.

    Trên tay anh đang cầm vài đồ, thấy cô tỉnh dậy liền đặt xuống, nhìn cô.

    "Có chỗ nào không thoải mái không?" Lâm Liên nhìn anh không chớp mắt, Hàn Tại Hành nhìncoo với ánh mắt vô cùng lo lắng.

    Đôi môi khô khan của Lâm Liên khẽ động đậy, "Cảm ơn."

    Cảm ơn anh đã cứu tôi.

    Hàn Tại Hành ngơ một lúc, nói, "Em.. em không nhận ra anh sao?"

    Lâm Liên lắc đầu, "Tôi không quen biết anh."

    Hàn Tại Hành cười khổ.

    Cũng phải, ba năm trước, bọn họ chỉ mới gặp qua một lần, nhưng anh đã âm thầm theo dõi cô rất lâu rồi, nhưng chưa kịp chủ động bước đến, anh phát hiện ra mình mắc căn bệnh máu trắng, phải đi nước ngoài chữa trị.

    "Trước tiên em đừng nói gì nữa, anh gọi bác sĩ đến."

    "Ừm.."

    Bác sĩ rất nhanh bước đến, kiểm tra đơn giản cho cô trước, sau đó nói: "Cơ thể của cô khá yếu, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn."

    "Được rồi, cảm ơn bác sĩ."

    "Đừng khách sáo."

    Cô chưa chết, cô càng phải sống khỏe mạnh hơn nữa.

    Nằm viện hơn nửa tháng, Lâm Liên cuối cùng cũng xuất viện.

    Sau khi xuất viện, Hàn Tại Hành sắp xếp cho cô sống tại một căn hộ của anh.

    Anh và cô trước là sinh viên học chung đại học, cô nhớ ra anh rồi.

    Tài tử của khoa âm nhạc, Hàn Tại Hành.

    Anh từng cứu cô.

    Không ngờ rằng sau ba năm, ba lại cứu cô lần nữa.

    "Thời gian này em cứ sống ở đây, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đợi em khỏe hẳn rồi hãy nghĩ đến việc khác."

    Ở đây suốt nửa tháng, anh không hề hỏi cô gì cả, chỉ chăm sóc cho cô.

    "Học trưởng, cảm ơn anh."

    Không ngờ rằng lúc đau khổ như vậy lại có một người tốt xuất hiện.

    Cô rất cảm kích.

    Hàn Tại Hành mỉm cười ấm áp, "Em đã nói cảm ơn rất nhiều rồi, không cần nói nữa."

    "Em sẽ báo đáp anh."

    Ăn cám trả vàng, ân cứu mạng này cô sẽ báo đáp anh cả đời.

    Không ngờ, Hàn Tại Hành nói, "Lấy thân báo đáp?"

    Lâm Liên ngây người, Hàn Tại Hành nhìn thần sắc của cô, xoay người, lấy cốc nước, "Anh đùa thôi."

    "Ừm, trừ việc lấy thân báo đáp, anh muốn em làm gì cũng được."

    Qua hai tháng nay, cô biết được anh là người có tiền, nhưng cô đối với người có tiền, sợ rồi.

    Hàn Tại Hành đặt cốc nước vào tay cô, nghiêm túc nói, "Nếu như em muốn báo đáp anh, thì hãy chăm sóc bản thân cho thật tốt."

    Suốt nửa tháng nay, cô chưa cưởi lấy một lần.

    Lần này cũng không.

    "Vâng."

    Điện thoại trong tay Hàn Tại Hành rung lên.

    "Anh đi nghe điẹn thoại."

    "Vâng."

    Hàn Tại Hành cầm điện thoại ra ngoài ban công, "Mẹ?"

    "Con trai, con lại đi đâu vậy? Khi nào con về?"

    Từ sau khi anh mắc phải căn bệnh lớn, ba mẹ có chút lo lắng với anh.

    "Con bây giờ đang bận, về muộn một chút, sao thế ạ?"

    Con trở về lâu như vậy rồi vẫn chưa gặp ông ngoại con, đúng lúc hôm nay gia đình tụ họp, tối nay chúng ta cùng về, để ông ngoại nhìn con kỹ hơn một chút.

    "Vâng, lát nữa con sẽ về."

    Hàn Tại Hành quay người vào phòng, Lâm Liên nói, "Anh không cần lo cho em, em tự chăm sóc được."

    "Ừm, anh mời một người giúp việc, chắc lát nữa sẽ đến."

    "Không cần đâu, một mình em.."

    "Anh mời rồi, nếu em cảm thấy tốn tiền, vậy đợi khi em khỏe lại kiếm tiền rồi trả anh."

    Nghe Hàn Tại Hành nói như vậy, Lâm Liên không thể từ chối.

    "Vâng."

    Không lâu sau, người giúp việc đến, Hàn Tại Hành dặn dò vài việc rồi rời đi.

    Lâm Liên ngồi trên sô pha, rất lâu, cầm điện gọi cho một dãy số.

    "Xin chào, ai vậy?"

    "Luật sư Lâm, là tôi, Lâm Liên."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...