Chương 10.
Vào lúc bình minh, một phi thuyền đã đến bãi đất trống phía sau ngôi nhà gỗ và trung tướng đã đưa tất cả thí sinh đi. Tuy nhiên, duy nhất làm người ta hoài nghi chính là tất cả thí sinh đều đang ở trạng thái ngủ say, không hề có dấu hiệu thức giấc. Nhưng mà, nhân viên trên phi thuyền lại không hề quan tâm, trực tiếp đưa một đám bọn họ vào trong phi thuyền.
Khi Hijikata mở mắt, thì trước mắt hắn đã không còn là căn phòng xa hoa, nằm cũng không phải là chiếc giường lớn thoải mái mềm mại, mà là một khu rừng rậm hoang vắng tối tăm.
Mí mắt vẫn còn hơi nặng. Hijikata vất vả lắc đầu một chút, sau đó cố gắng làm tầm mắt trở nên rõ ràng hơn.
Xung quang là rừng rậm, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy những bụi cây rậm rạp che kín bầu trời đến mức không phân biệt được rốt cuộc là ban ngày hay là ban đêm. Sờ soạng điện thoại trên người, nhưng rõ ràng không phát hiện ra điện thoại đâu, trừ bỏ con dao ở thắt lưng thì ngay cả thuốc lá, cái bật lửa cùng với mayonnaise,... cùng không có.
Lúc này, Hijikata mới rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, cả người đều có chút kích động.
(Làm sao bây giờ? Thẻ VIP.....Mayonnaise đã không còn!!!)
Rơi ở đâu? Rốt cuộc nó rơi ở nơi nào??
Hijikata trực tiếp nằm bò trên mặt đất, nơi nơi tìm kiếm, có một loại giác ngộ không tìm được sẽ không buông tay. Mà cũng đúng lúc này, một giọng nói đột nhên vang lên.
【 Tất cả thí sinh đều đã tỉnh phải không?】
Nghe vậy, Hijikata ngẩng đầu lên, bao gồm các thành viên Shinsengumi và các thí sinh khác toàn bộ đều nhìn về nói phát ra âm thanh. Rốt cục, bọn họ cũng chú ý thấy ở giữa một bụi cây cao, lại có một cái loa. Mà âm thanh đúng là từ đó phát ra.
【 Hoan nghênh các thí sinh tham gia cuộc thi đấu thứ tư, ta là giám khảo của cuộc thi đấu thứ tư Uwamu. Thật cao hứng gặp mặt các ngươi....A, không đúng, ngượng quá đều quên mất các ngươi không nhìn thấy ta. Thật là có lỗi, lời nói vừa rồi thỉnh hãy bỏ qua đi.】
Trong nháy mắt, cơ hồ tất cả thí sinh đều có chút tức giận.
【 Nói vậy các vị đã biết một chút về nơi mình đang ở đúng không? Không tồi, nơi này đúng là một rừng cây hoang đảo. Còn thỉnh các thí sinh hãy trải qua 48 giờ trên hoang đảo này.】
"Hừ, cuộc thi thứ tư là khảo nghiệm năng lực sinh tồn cùng năng lực nhẫn nại sao?"
Hijikata hừ lạnh, trong lòng nhưng lại có chút yên ổn. Như thế xem ra, mấy thứ trên người mình không phải bị rơi mất, mà là đã bị tịch thu từ trước. Mặc kệ như thế nào, không mất là tốt rồi. Hijikata trong lòng an ủi nói.
【Được rồi, hiện tại sẽ cùng các vị nói một chút về nội dung cuộc thi. Đầu tiên, còn thỉnh các vị hãy lấy ra thẻ bài của các ngươi ra. 】
"Thẻ bài?"
Hijikata thì thào, đem thẻ bài số 67 trong ngực ra.
【 Mọi người hãy quay thẻ bài lại phía sau, ở dưới chốt có một ô nhỏ được giấu kín, các vị có chú ý thấy không?】
Hijikata rất nhanh liền nhận ra.
【 Thỉnh các vị nhẹ nhàng nhấn một cái....】
Cơ hồ cùng lúc đó, Hijikata đè xuống, ám cách được mở ra, bên trong rõ ràng có một viên nhỏ mày đỏ trắng.
Hijikata nhíu mày: "Này là...."
【 Các vị đều lấy được đi? Đây là vô cùng trọng yếu nga! Không được làm mất nó nga! Dù sao, kia cũng là liên quan đến tánh mạng của của các ngươi đâu!】
Tựa như nghe được lời chất vấn của Hijikata, tiếng cười nhỏ của giám khảo vang lên trên loa.
【 Lại nói tiếp còn chưa giới thiệu cho các vị về hoang đảo các vị đang ở đâu. Nơi này được gọi là 'David Ulu', có nghĩa là 'Nơi ở của ác ma'. Vì cái gì lại gọi như vậy? Vì toàn bộ nơi này những bông hoa nhỏ màu trắng ở trong những bụi cây cao. Phấn hoa từ những đóa hoa đó, chính là khí độc vô cùng lợi hại nga. 】
"Khí độc?"
【 Các ngươi hẳn là chú ý đi? Từ lúc các ngươi tỉnh đến bây giờ, có phải không hề nghe thấy được một tiếng chim nào không?】
【 Bởi vì khí độc này, cho nên nơi này không có sinh vật đáng yêu nào ở đây nga! Đương nhiên, rắn độc, côn trùng có nọc độc nhưng thật ra lại có không ít, các ngươi cũng nên cẩn thận.....Khi hít phải những khí độc này, đầu tiên nhiệt độ cơ thể sẽ tăng cao, sau đó móng tay sẽ dần chuyển sang tím đen, và da sẽ bắt đầu xuất hiện nhiều nốt mẩn đỏ, cuối cùng màu tìm đen từ móng tay sẽ lan rộng, đi qua các nốt mẩn đỏ, giống như rễ cây trong mặt đất vậy, lan ra khắp người các ngươi, cuối cùng lan đến trái tim khiến hít thở không thông mà chết. Quá trình này chính xác là 48 giờ nha!】
"Thật là buồn cười khinh khủng mà!!"
Hijikata nghiến răng nghiến lợi nói.
【 Nhưng đương nhiên, chỉ cần có thuốc giải, tự nhiên sẽ không cần lo lắng đến khí độc đó. Mà trong tay các ngươi chính là thuốc giải nga!】
【 Chỉ là------------------- 】
Câu này khiến sắc mặt Hijikata trầm xuống.
【 Hẳn là không có thí sinh nào nhịn không được mà uống thuốc trước đi? Kia cũng không thành công nga. Bởi vì thuốc giải nhất định phải uống cùng lúc hai viên mới có thể có hiệu quả. Còn chỉ uống một viên thì không có tác dụng gì......】
Nghe đến đó, Hijikata hoàn toàn hiểu được nội dung của cuộc thi đấu thứ tư, hắn vô tình nắm chặt bàn tay đến gân xanh cũng hiện lên hết.
【------Cho nên, đi săn thôi! Nếu muốn trở thành thợ săn, trước hết phải học được săn bắn. Tuy rằng tất cả đồ đạc trên người chư vị đã bị mang đi, nhưng chúng ta cũng phi thường thông cảm mà để lại cho các vị vũ khí, vì vậy đừng lo lắng. Đặt cược mạng sống vào cuộc săn này đi! 48 giờ sau có thể sống sót chính là thắng lợi. Hi vọng các vị có thể đạt được những gì mong muốn, thành công thăng cấp! 】
Âm thanh của cái loa hoàn toàn biến mất.
Hijikata đột nhiên tung một quả đấm thật mạnh vào thân cây to bên cạnh.
"Khốn kiếp.....Khó trách đồ vật trên người đều bị mang đi, lại cố tình để lại con dao! Thế nhưng muốn chúng ta sát hại lẫn nhau...."
Thuốc giải phải dùng hai viên cùng lúc mới được, cũng chính là tượng trưng cho ít nhất một nửa số thí sinh sẽ thiệt mạng trong kỳ thi này.
"Đây rốt cuộc là cuộc thi ma quỷ gì a!!?"
Hijikata hùng hùng hổ hổ, nhưng cũng chỉ có thể mò mẫm tìm đường. Tuy rằng phản cảm đối với nội dung cuộc thi, nhưng mặc kệ thế nào, hiện giờ còn cần tìm được bọn người Kondou mới được.
Đường trong rừng rậm rất khó đi, rễ cây rậm rạp cơ hồ chiếm cứ hết mặt đất. Gồ ghề, một cái không chú ý sẽ vấp ngã.
Bất quá, Hijikata tự nhiên sẽ không dễ dàng vấp ngã như vậy. Thân thủ hắn nhanh nhẹn, dựa vào trí nhớ mà đi.
Đúng lúc đó, trong một tiếng động rất nhỏ phát ra trong khu rừng.
Hijikata sớm đã nhận ra có người đi theo mình, ở đối phương ngầm ra tay, mũi đao liền thật mạnh nhắm ngay cổ họng đối phương.
"Oa a a a a a--------"
Đối phương rõ ràng bị dọa đến, hét lên một tiếng rồi trực tiếp té ra đất.
Nhìn bộ dạng kinh hoảng của đối phương Hijikata nhíu mày. Ngược lại người nọ vẻ mặt ủy khuất nói.
"Phó cục trưởng!! Ngươi thiếu chút nữa giết chết ta rồi!!"
Yamazaki ánh mắt lên án nhìn Hijikata lẩm bẩm nói, tiện đà thở dài, một lần nữa cầm đao đứng lên.
Hijikata nhìn chằm chằm Yamazaki, Hijikata tựa hồ nghĩ đến gì đó. Nhận thấy ánh mắt u ám của hắn, Yamazaki nhìn không được mà lùi lại một bước.
"Ngươi....Ngươi làm sao vậy, phó cục trưởng?"
"....Không có gì, chỉ có một mình ngươi sao?"
"Đúng vậy, sau khi tỉnh lại cũng chỉ có một mình ta. Hiện tại tìm được phó cục trưởng ngươi thì ta an tâm hơn."
Yamazaki huyên thuyên cười đáp, hắn đi đến bên cạnh Hijikata nói:
"Không biết cục trưởng và Okita đội trưởng thế nào rồi. Thật không nghĩ tới cư nhiên đem chúng ta đến mảnh đất cực độc này, kế tiếp cũng không biết nên làm thế nào...."
Đột nhiên Yamazaki dừng chân.
"Phó cục trưởng......"
Hijikata cũng dừng lại, quay đầu nhìn hắn. Chỉ thấy Yamazaki rất nghiêm túc nói: "Phó cục trưởng thuốc giải của ta đưa cho anh đi!"
Hijikata ngẩn người.
"Ngươi đang nói cái gì?"
Yamazaki cười khổ: "Phó cục trưởng, ta chính là một tên vô dụng, cho nên, cùng với lãng phí thuốc giải cho ta, còn không bằng cho ngươi. Nếu là phó cục trưởng mà nói, nhất định có thể dễ dàng sống sót đi!"
Hijikata không nói gì, mà Yamazaki đã hạ quyết tâm, hắn thật sự lấy ra thuốc giải của mình.
"Phó cục trưởng, cho ngươi. A....Còn có nước. Cho ngươi, nhanh lên uống đi!"
Yamazaki lấy thuốc giải cùng một bình nước khoáng đưa tới trước mặt Hijikata.
Hijikata nhìn mấy thứ này một cái, lại nhìn về phía Yamazaki.
"Yamazaki......."
Yamazaki cười cười nói:
"Nhất định phải sống sót a, phó cục trưởng!"
Hijikata nhìn thật sâu Yamazaki, cuối cùng hắn rũ mắt xuống.
"Nói Yamazaki, cây vợt cầu lông của ngươi đâu?"
Hijikata đột nhiên hỏi như thế.
Yamazaki ngẩn người.
"........A?"
"Cây vợt cầu lông của ngươi sao lại không cầm?"
Hijikata lại hỏi.
"A......Cái kia....."
Yamazaki cười gượng nói:
"Này không phải đều bị giám khảo tịch thu hết rồi sao? Ngươi cũng biết, trừ bỏ vũ khí ra, trên người những thứ khác đều bị lấy đi hết rồi, xem ra là quyết tâm để chúng ta giết lẫn nhau!"
Hijikata lẳng lặng nhìn hắn.
"Là đâu, tất cả mọi thứ đều bị lấy đi rồi, nhưng mà ngươi lại còn có thể giữ được một chai nước đâu."
Yamazaki sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt.
"Phó, phó cục trưởng, ngươi đang nói cái gì vậy......"
"Chính là như lời ngươi nói a, trừ bỏ vũ khí ra tất cả thứ khác đều bị tịch thu. Nhưng mà ngươi lại còn có một chai nước.........Đây là nhân viên làm lỗi sao? Đương nhiên cũng không thể bài trừ nguyên nhân đó, nhưng nguyên nhân lớn nhất chẳng lẽ không phải là một cái khác sao?"
Ánh mắt Hijikata mang theo sát khí.
"Đó chính là chai nước này chính là vũ khí của ngươi."
Yamazaki cười ha ha.
"Phó cục trưởng ngươi suy nghĩ nhiều quá đó.....Một chai nước sao có thể làm vũ khí đâu?"
"Nếu bên trong có độc thì sao?"
Trong phút chốc, cả người Yamazaki cứng đờ lại. Giây tiếp theo Hijikata trực tiếp quăng ngã hắn xuống đất.
"Phó cục trưởng?!"
Giọng Hijikata đầy lãnh khốc vô tình cất lên:
"Nói đi, ngươi là người nào? Yamazaki hiện tại thế nào?"
Yamazaki rốt cuộc không ngụy trang nữa.
"Ngươi.....Ngươi như thế nào biết đó không phải ta? Rõ ràng ta đã hóa trăng hoàn mỹ không khe hở mà!!"
"A, đích thật là lợi hại, hoàn toàn không phân được thật giả, chỉ tiếc, bề ngoài thì giống, nhưng ngươi căn bản không rõ ràng Yamazaki làm người như thế nào."
"Như thế nào...."
"Yamazaki hắn ta.....đều dùng cây vợt cầu lông làm vũ khí."
Thực rõ ràng, 'Yamazaki giả' đen mặt lại. Giây tiếp theo hắn đã bị Hijikata trực tiếp chém một đao đến hôn mê.