Chương 10: Y vẫn luôn trách nhầm hắn.
"Nhị tỷ? Là tỷ sao?" Nhược Vũ hoảng hốt trong lòng, dè dặt hỏi. Mọi người như không tin vào tai mình vậy, tròn mắt nhìn qua y. Vây mà người nọ nghe tiếng y thì dừng động tác, cứng ngắc quay đầu qua.
Đôi mắt y lập tức đỏ lên, sống mũi cay cay, đúng là nhị tỷ của y rồi. Mặc dù khuôn mặt đã gầy đến tóp lại, nhưng vết bớt trên chân cùng nét mặt đó, làm sao y quên được.
Nam Hà Minh bị tiếng "nhị tỷ" kia gọi tỉnh trong cơn u mê. Nàng quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng. Đệ đệ của nàng đứng đó, khoác một chiếc áo choàng màu xanh ngọc, được hạ nhân che ô cho.
Đệ ấy thật gầy, cảm giác nhỏ đi một vòng so với lần cuối nàng gặp rồi. Nàng đã sống một cuộc sống người không ra người ma không ra ma này bao lâu rồi nhỉ?
"Vũ Nhi, là đệ thật sao?" Hà Minh vẫn còn ngờ vực, nghiêng đầu hỏi.
Nhược Vũ nhìn Hà Minh ngồi trong mưa, mái tóc đen dài rối tung, bị nước mưa làm ướt hết, đôi mắt đỏ ngầu, khóe môi còn dính máu tươi vẫn đang rỉ ra.
Y chạy lại ôm lấy nàng liên tục nói là đệ đây, nàng ngửi được mùi hương quen thuộc của y, mãn nguyện túm lấy vạt áo ngất đi.
"Mau gọi thái y, đây là tỷ tỷ của ta đó." Nhược Vũ bế nàng lên, đưa vào cung An Tịnh. Tiểu Phi bị dọa sợ nhưng vẫn lau đi nước mắt, chạy theo hai người.
Tạ Điều cho người đi kêu thái y, còn bản thân thì vội vàng chạy đến điện Tinh Tâm.
"Bệ hạ, tìm.. tìm được rồi." Khương An vẫn đang đắm chìm trong tấu chương, thấy Tạ Điều hớt hải chạy tới, thở còn không ra hơi thì đặt bút xuống.
"Ngươi càng ngày càng không quy củ. Nói từ từ để trẫm nghe xem." Hắn đứng dậy nói.
"Tìm được Nam nhị tiểu thư rồi, thưa bệ hạ." Tạ Điều gấp gáp lắm rồi. Nhìn hoàng đế nhà mình ủ dột vì không được gặp Nam công tử mấy ngày qua, lão không nỡ.
"Thật sao? Tốt quá rồi. Người ở đâu?" Khương An không giấu nổi niềm vui trong ánh mắt.
"Chính là tiểu tướng quân kia." Tạ công công nói.
Hắn ngây ngẩn một lúc, vội đi về cung An Tịnh. Hắn không thể tin được người mà hắn nhặt về từ chiến trường lại là nhị tỷ của y. Bởi vì vẫn sợ nàng làm hại mọi người nên không nhắc đến cũng không để y gặp.
Hắn vừa đến cửa cung, đã thấy thái giám đứng ở ngoài cửa. Bên trong là tiếng của Nhược Vũ.
Nhược Vũ kêu thái y đến, nhưng nhị tỷ của y không cho họ khám bệnh. Còn nói mình khỏe lắm, không muốn uống thuốc.
"Vậy chúng ta xem sức khỏe của tỷ thôi, không bắt tỷ uống thuốc được không?" Nhược Vũ ngồi bên giường năn nỉ.
"Không cần!" Hà Minh khoanh tay ngồi trong chăn không chịu.
Nhược Vũ khuyên nhủ không được, đành phải cho thái y lui đi.
"Ta muốn ăn trái cây." Hà Minh nhìn y không nói gì, có vẻ đã tức giận rồi, nắm góc áo y lắc lắc.
"Thật hết cách với tỷ, lớn hơn đệ hai tuổi mà như trẻ con vậy." Nhược Vũ bật cười, ra ngoài tính đi lấy trái cây.
Khương An không bước vào, vẫn luôn ở ngoài hiên, thấy y ra thì ý cười trên mặt nhiều đến nỗi hắn còn chẳng nhận ra.
"Bệ hạ, nhị tỷ của thần.." Y hơi giật mình khi thấy hắn, vội hành lễ sau đó nói.
"Không phải trẫm giam giữ nàng, trẫm chỉ thuận tay cứu nàng về. Nàng luôn không nói chuyện, trẫm cũng hết cách." Khương An nói.
"Thần sẽ hỏi rõ tỷ ấy sau, giờ thần phải đi tìm trái cây." Nhược Vũ nhìn hắn, Khương An chỉ thấy trái tim bị hàng mi cong kia quét qua ngứa ngáy, hắng giọng quay đầu sai người đi lấy.
Nhược Vũ cũng không ý kiến gì, mời hắn vào trong nghe rõ ngọn ngành. Khương An ngồi ở ghế ngoài, còn y vào trong giường nói chuyện với Hà Minh.
"Đêm hôm đó xảy ra chuyện gì? Tỷ nói cho ta đi." Nhược Vũ nhận lấy trái cây, cầm cho Hà Minh ăn.
Hà Minh ăn một quả nho, thấp giọng kể.
"Ta không biết, hôm đó ta đang đứng trên tháp quân sự thì nghe thấy bên dưới ồn ào. Ta đang tính đi xuống đó xem thì bị phục kích phía sau. Vốn dĩ trong tháp quân sự chỉ toàn binh lính nước Diễm cho nên ta không đề phòng."
Nhược Vũ gật đầu, nhị tỷ là người tập võ, không thể dễ dàng bị người ta treo cổ như vậy. Hà Minh lại ăn thêm mấy quả nho, sau đó tiếp tục kể.
"Ta vùng vẫy chạy xuống thì thấy mẫu thân một thân toàn máu, ngã khuỵ. Mà kẻ đầu sỏ không ai khác là La Bảo. Hắn trói mẫu thân ném xuống sông Trì, lại giết hết tâm phúc của người, cuối cùng một tốp thì treo cổ ta lên. May mắn thay, Giang gia có thuật điều tiết hơi thở để lặn sâu dưới nước, ta dùng cách đó miễn cưỡng kéo được hơi tàn cho đến khi được cứu."
Hà Minh nghĩ đến tình cảnh đêm đó mà tim nhói đau. Lúc bị treo lên, nàng chưa nhắm mắt, nhìn theo bóng lưng của La Bảo mà đau lòng.
"La gia vẫn không buông tha chúng ta, về tới thành nói mẫu thân bán nước khiến Giang gia bị lưu đày. Phụ thân bị La hoàng hậu hãm hại vẫn chưa rõ sống chết."
Nhược Vũ căm hận nói. Hóa ra y vẫn luôn trách nhầm hắn, cứ nghĩ hắn đánh vào thành Thủy Lộ mới khiến mẫu thân thiệt mạng, nhị tỷ thì mất tích.
"Đáng chết!" Hà Minh càng căm phẫn hơn, nàng bị lừa đến mức đó.
Đêm đã muộn, Nhược Vũ dỗ Hà Minh nghỉ ngơi rồi cũng quay về vương phủ. Khương An lặng lẽ đi bên cạnh. Hai người nói chuyện hắn đều nghe cả, hắn bị y hiểu nhầm, may là đã rõ ràng được rồi.
"Bệ hạ, đa tạ ngài." Nhược Vũ thấy hơi lạnh, giọng nói còn có chút run rẩy. Vừa mưa xong, mặc dù đã khoác áo lông, nhưng gió vẫn len lỏi vào da thịt y.
"Không có gì, trẫm chỉ tiện tay thôi." Khương An lạnh lùng nói, nhưng con tim thì đập bịch bịch, khóe miệng muốn kéo lên. Tạ công công đi bên cạnh nhìn lén lên, tủm tỉm cười thay chủ nhân.
"Ừm.. thần làm điểm tâm mới, bệ hạ có tiện qua đó không?" Y xoắn xuýt một chút, đồ ăn của hoàng đế phải kiểm soát rất kĩ nha.
"Được." Hắn gật đầu, rảo bước đi về phía vương phủ. Hai người không còn chuyện ngại ngùng nữa, thoải mái hơn một chút, vừa đi vừa nói chuyện.
Đến vương phủ, hắn ngồi ở ghế đợi y đem điểm tâm đến. A Tiền bưng trà lên, yên lặng đứng bên cạnh Tạ Điều.
"Bệ hạ, đây là bánh bột sen làm từ củ sen." Nhược Vũ đặt một đĩa bánh lên bàn. Bánh màu trắng ngọc, được để trên lá sen xanh, nhìn rất bắt mắt.
"Nó không có tên sao?" Khương An cầm một miếng lên, nhìn một lúc. Tạ Điều còn muốn thử độc, nhưng hắn phất tay ý bảo không cần thiết.
"Nó không có tên, bánh này là tổ mẫu thần làm, chỉ gọi nó là bánh bột sen." Y lắc đầu. Từ khi còn bé xíu, y đã được tổ mẫu làm cho ăn. Y rất thích nó nên có học làm.
Từ khi sang đây, Nhược Vũ vẫn luôn muốn làm bánh này, nhưng mỗi lần nghĩ đến y đều rất nhớ tổ mẫu. Thế nhưng y lại muốn làm cho hắn ăn.
"Được, vậy cứ gọi nó là bánh bột sen đi." Hắn gật đầu, đưa bánh lên miệng ăn một miếng. Bánh rất mềm, có mùi thơm nhàn nhạt của hoa sen, không quá ngọt nhưng lại bùi bùi. Cắn một miếng thì muốn cắn thêm một miếng, uống cùng trà Nguyệt Liên Tâm thì có thể nhâm nhi cả ngày.
"Rất ngon." Khóe miệng hắn khẽ kéo lên, cầm thêm một miếng tiếp tục ăn.
"Bệ hạ, Nam công tử đặt tâm tư lên đó rất nhiều đấy. Tự mình hái củ sen sau đó phơi rồi nghiền thành bột đó, nhào bột làm bánh còn không cho bọn nô tài đụng tay." A Tiền nhanh nhẹn nói bị y kêu lên ngắt lời.
"Hửm, chuyện khi nào sao trẫm không biết?" Khương An nhướng lông mày.
"Bệ hạ, đừng tin lời hắn, thần chỉ tiện tay.." Y thấy tai mình nóng bừng, vội vã muốn giải vây.
Khương An vẻ mặt giận dỗi: "Đồ ăn làm cho trẫm chỉ là tiện tay thôi sao?"
Nhược Vũ: "Không phải vậy, thần rất muốn làm cho bệ hạ thử."
A Tiền: "Bảy ngày qua, ngoài chép kinh văn để tế lễ, Nam công tử hầu như đều ở phòng bếp để làm bánh đó. Ngày nào cũng đợi bệ hạ đến ăn."
Y cảm thấy mặt mình đã đỏ lên rồi, áo choàng trên người sao mà nóng thế. Trong mắt hắn đậm ý cười, nhưng không nói gì, yên lặng ăn bánh.
Mãi đến khi ăn hết cả bánh mới di giá về điện Tinh Tâm, còn đem theo bánh bột sen về.
Y trách mắng A Tiền một hồi, mà A Tiền thì che tai chạy ra ngoài mất. Y bất lực ngồi lên trên ghế, đưa tay vỗ ngực. Cái trái tim này, sao lại đập nhanh đến như vậy.
Đôi mắt y lập tức đỏ lên, sống mũi cay cay, đúng là nhị tỷ của y rồi. Mặc dù khuôn mặt đã gầy đến tóp lại, nhưng vết bớt trên chân cùng nét mặt đó, làm sao y quên được.
Nam Hà Minh bị tiếng "nhị tỷ" kia gọi tỉnh trong cơn u mê. Nàng quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng. Đệ đệ của nàng đứng đó, khoác một chiếc áo choàng màu xanh ngọc, được hạ nhân che ô cho.
Đệ ấy thật gầy, cảm giác nhỏ đi một vòng so với lần cuối nàng gặp rồi. Nàng đã sống một cuộc sống người không ra người ma không ra ma này bao lâu rồi nhỉ?
"Vũ Nhi, là đệ thật sao?" Hà Minh vẫn còn ngờ vực, nghiêng đầu hỏi.
Nhược Vũ nhìn Hà Minh ngồi trong mưa, mái tóc đen dài rối tung, bị nước mưa làm ướt hết, đôi mắt đỏ ngầu, khóe môi còn dính máu tươi vẫn đang rỉ ra.
Y chạy lại ôm lấy nàng liên tục nói là đệ đây, nàng ngửi được mùi hương quen thuộc của y, mãn nguyện túm lấy vạt áo ngất đi.
"Mau gọi thái y, đây là tỷ tỷ của ta đó." Nhược Vũ bế nàng lên, đưa vào cung An Tịnh. Tiểu Phi bị dọa sợ nhưng vẫn lau đi nước mắt, chạy theo hai người.
Tạ Điều cho người đi kêu thái y, còn bản thân thì vội vàng chạy đến điện Tinh Tâm.
"Bệ hạ, tìm.. tìm được rồi." Khương An vẫn đang đắm chìm trong tấu chương, thấy Tạ Điều hớt hải chạy tới, thở còn không ra hơi thì đặt bút xuống.
"Ngươi càng ngày càng không quy củ. Nói từ từ để trẫm nghe xem." Hắn đứng dậy nói.
"Tìm được Nam nhị tiểu thư rồi, thưa bệ hạ." Tạ Điều gấp gáp lắm rồi. Nhìn hoàng đế nhà mình ủ dột vì không được gặp Nam công tử mấy ngày qua, lão không nỡ.
"Thật sao? Tốt quá rồi. Người ở đâu?" Khương An không giấu nổi niềm vui trong ánh mắt.
"Chính là tiểu tướng quân kia." Tạ công công nói.
Hắn ngây ngẩn một lúc, vội đi về cung An Tịnh. Hắn không thể tin được người mà hắn nhặt về từ chiến trường lại là nhị tỷ của y. Bởi vì vẫn sợ nàng làm hại mọi người nên không nhắc đến cũng không để y gặp.
Hắn vừa đến cửa cung, đã thấy thái giám đứng ở ngoài cửa. Bên trong là tiếng của Nhược Vũ.
Nhược Vũ kêu thái y đến, nhưng nhị tỷ của y không cho họ khám bệnh. Còn nói mình khỏe lắm, không muốn uống thuốc.
"Vậy chúng ta xem sức khỏe của tỷ thôi, không bắt tỷ uống thuốc được không?" Nhược Vũ ngồi bên giường năn nỉ.
"Không cần!" Hà Minh khoanh tay ngồi trong chăn không chịu.
Nhược Vũ khuyên nhủ không được, đành phải cho thái y lui đi.
"Ta muốn ăn trái cây." Hà Minh nhìn y không nói gì, có vẻ đã tức giận rồi, nắm góc áo y lắc lắc.
"Thật hết cách với tỷ, lớn hơn đệ hai tuổi mà như trẻ con vậy." Nhược Vũ bật cười, ra ngoài tính đi lấy trái cây.
Khương An không bước vào, vẫn luôn ở ngoài hiên, thấy y ra thì ý cười trên mặt nhiều đến nỗi hắn còn chẳng nhận ra.
"Bệ hạ, nhị tỷ của thần.." Y hơi giật mình khi thấy hắn, vội hành lễ sau đó nói.
"Không phải trẫm giam giữ nàng, trẫm chỉ thuận tay cứu nàng về. Nàng luôn không nói chuyện, trẫm cũng hết cách." Khương An nói.
"Thần sẽ hỏi rõ tỷ ấy sau, giờ thần phải đi tìm trái cây." Nhược Vũ nhìn hắn, Khương An chỉ thấy trái tim bị hàng mi cong kia quét qua ngứa ngáy, hắng giọng quay đầu sai người đi lấy.
Nhược Vũ cũng không ý kiến gì, mời hắn vào trong nghe rõ ngọn ngành. Khương An ngồi ở ghế ngoài, còn y vào trong giường nói chuyện với Hà Minh.
"Đêm hôm đó xảy ra chuyện gì? Tỷ nói cho ta đi." Nhược Vũ nhận lấy trái cây, cầm cho Hà Minh ăn.
Hà Minh ăn một quả nho, thấp giọng kể.
"Ta không biết, hôm đó ta đang đứng trên tháp quân sự thì nghe thấy bên dưới ồn ào. Ta đang tính đi xuống đó xem thì bị phục kích phía sau. Vốn dĩ trong tháp quân sự chỉ toàn binh lính nước Diễm cho nên ta không đề phòng."
Nhược Vũ gật đầu, nhị tỷ là người tập võ, không thể dễ dàng bị người ta treo cổ như vậy. Hà Minh lại ăn thêm mấy quả nho, sau đó tiếp tục kể.
"Ta vùng vẫy chạy xuống thì thấy mẫu thân một thân toàn máu, ngã khuỵ. Mà kẻ đầu sỏ không ai khác là La Bảo. Hắn trói mẫu thân ném xuống sông Trì, lại giết hết tâm phúc của người, cuối cùng một tốp thì treo cổ ta lên. May mắn thay, Giang gia có thuật điều tiết hơi thở để lặn sâu dưới nước, ta dùng cách đó miễn cưỡng kéo được hơi tàn cho đến khi được cứu."
Hà Minh nghĩ đến tình cảnh đêm đó mà tim nhói đau. Lúc bị treo lên, nàng chưa nhắm mắt, nhìn theo bóng lưng của La Bảo mà đau lòng.
"La gia vẫn không buông tha chúng ta, về tới thành nói mẫu thân bán nước khiến Giang gia bị lưu đày. Phụ thân bị La hoàng hậu hãm hại vẫn chưa rõ sống chết."
Nhược Vũ căm hận nói. Hóa ra y vẫn luôn trách nhầm hắn, cứ nghĩ hắn đánh vào thành Thủy Lộ mới khiến mẫu thân thiệt mạng, nhị tỷ thì mất tích.
"Đáng chết!" Hà Minh càng căm phẫn hơn, nàng bị lừa đến mức đó.
Đêm đã muộn, Nhược Vũ dỗ Hà Minh nghỉ ngơi rồi cũng quay về vương phủ. Khương An lặng lẽ đi bên cạnh. Hai người nói chuyện hắn đều nghe cả, hắn bị y hiểu nhầm, may là đã rõ ràng được rồi.
"Bệ hạ, đa tạ ngài." Nhược Vũ thấy hơi lạnh, giọng nói còn có chút run rẩy. Vừa mưa xong, mặc dù đã khoác áo lông, nhưng gió vẫn len lỏi vào da thịt y.
"Không có gì, trẫm chỉ tiện tay thôi." Khương An lạnh lùng nói, nhưng con tim thì đập bịch bịch, khóe miệng muốn kéo lên. Tạ công công đi bên cạnh nhìn lén lên, tủm tỉm cười thay chủ nhân.
"Ừm.. thần làm điểm tâm mới, bệ hạ có tiện qua đó không?" Y xoắn xuýt một chút, đồ ăn của hoàng đế phải kiểm soát rất kĩ nha.
"Được." Hắn gật đầu, rảo bước đi về phía vương phủ. Hai người không còn chuyện ngại ngùng nữa, thoải mái hơn một chút, vừa đi vừa nói chuyện.
Đến vương phủ, hắn ngồi ở ghế đợi y đem điểm tâm đến. A Tiền bưng trà lên, yên lặng đứng bên cạnh Tạ Điều.
"Bệ hạ, đây là bánh bột sen làm từ củ sen." Nhược Vũ đặt một đĩa bánh lên bàn. Bánh màu trắng ngọc, được để trên lá sen xanh, nhìn rất bắt mắt.
"Nó không có tên sao?" Khương An cầm một miếng lên, nhìn một lúc. Tạ Điều còn muốn thử độc, nhưng hắn phất tay ý bảo không cần thiết.
"Nó không có tên, bánh này là tổ mẫu thần làm, chỉ gọi nó là bánh bột sen." Y lắc đầu. Từ khi còn bé xíu, y đã được tổ mẫu làm cho ăn. Y rất thích nó nên có học làm.
Từ khi sang đây, Nhược Vũ vẫn luôn muốn làm bánh này, nhưng mỗi lần nghĩ đến y đều rất nhớ tổ mẫu. Thế nhưng y lại muốn làm cho hắn ăn.
"Được, vậy cứ gọi nó là bánh bột sen đi." Hắn gật đầu, đưa bánh lên miệng ăn một miếng. Bánh rất mềm, có mùi thơm nhàn nhạt của hoa sen, không quá ngọt nhưng lại bùi bùi. Cắn một miếng thì muốn cắn thêm một miếng, uống cùng trà Nguyệt Liên Tâm thì có thể nhâm nhi cả ngày.
"Rất ngon." Khóe miệng hắn khẽ kéo lên, cầm thêm một miếng tiếp tục ăn.
"Bệ hạ, Nam công tử đặt tâm tư lên đó rất nhiều đấy. Tự mình hái củ sen sau đó phơi rồi nghiền thành bột đó, nhào bột làm bánh còn không cho bọn nô tài đụng tay." A Tiền nhanh nhẹn nói bị y kêu lên ngắt lời.
"Hửm, chuyện khi nào sao trẫm không biết?" Khương An nhướng lông mày.
"Bệ hạ, đừng tin lời hắn, thần chỉ tiện tay.." Y thấy tai mình nóng bừng, vội vã muốn giải vây.
Khương An vẻ mặt giận dỗi: "Đồ ăn làm cho trẫm chỉ là tiện tay thôi sao?"
Nhược Vũ: "Không phải vậy, thần rất muốn làm cho bệ hạ thử."
A Tiền: "Bảy ngày qua, ngoài chép kinh văn để tế lễ, Nam công tử hầu như đều ở phòng bếp để làm bánh đó. Ngày nào cũng đợi bệ hạ đến ăn."
Y cảm thấy mặt mình đã đỏ lên rồi, áo choàng trên người sao mà nóng thế. Trong mắt hắn đậm ý cười, nhưng không nói gì, yên lặng ăn bánh.
Mãi đến khi ăn hết cả bánh mới di giá về điện Tinh Tâm, còn đem theo bánh bột sen về.
Y trách mắng A Tiền một hồi, mà A Tiền thì che tai chạy ra ngoài mất. Y bất lực ngồi lên trên ghế, đưa tay vỗ ngực. Cái trái tim này, sao lại đập nhanh đến như vậy.