"Cõng mẹ" là một trong những bài thơ đặc sắc, cảm động của Nguyễn Văn Song viết về mẹ. Với lối viết giản dị, gần gũi, mộc mạc, chân thực người đọc có thể dễ dàng cảm nhận được tình yêu thương, sự trân quý của tác giả dành cho mẹ. Hình ảnh người con cõng mẹ trong bài thơ hiện lên gắn liền với khung cảnh miền quê nghèo khiến người đọc không khỏi bồi hồi, xúc động. Thông qua bài thơ, tác giả bày tỏ lòng biết ơn, xót xa trước công lao nuôi dưỡng to lớn của người mẹ dành cho gia đình, quê hương xứ sở. Cõng Mẹ Tác giả: Nguyễn Văn Song Bất ngờ mùa chuyển vô thường Mẹ như mảnh trấu chợt vương gió gầy Đê làng tất tưởi bông may Con về cõng mẹ một ngày đổ mưa Ngõ nhà một đoạn vòng cua Chẳng xa mà ngỡ như thừa trăm năm Vai con thiêm thiếp mẹ nằm Bàn tay rệu rạo buông dần trên lưng Thuở nao chân bước ngập ngừng Con ngồi lưng mẹ qua vùng ấu thơ Ông trăng như chiếc mâm to Ngàn sao thắp lửa nhấp nhô khoảng trời Gặp bao gương mặt rạng cười Nghe buồn vui những tiếng đời lắng sâu Cõng con qua hết khổ đau Mẹ còn trơ một dáng cầu oằn cong Mẹ nằm nhẹ bẫng lưng con Mà nghe muôn vạn núi non đổ ào Lưng dài, vai rộng, thân cao Một lần cõng mẹ nháo nhào bóng xiêu.