Chương I. Cơn mưa chiều định mệnh.
[BOOK]Chiều chủ nhật, tôi vẫn hay một mình đi tới quán sách cũ nhỏ tên "Lưu giữ kí ức" ở trong hẻm bên con phố bên cạnh để đắm chìm trong những trang sách thế giới riêng của mình. Cho đến tầm muộn tôi bước ra khỏi quán thì bỗng trời đổ cơn mưa rào xối xả, chợt nhớ ra lúc đi tôi không mang theo ô, nên đứng đợi một lúc mưa rào chưa ngớt mà mây đen kéo tới nhiều hơn, những hạt mưa từng chút từng chút nặng hạt và rồi mưa to hơn..
Tôi vẫn đứng đó đeo tai nghe nhạc và ngắm nhìn từng hạt mưa bên ngoài đang rơi.. Bỗng có cảm giác như một ai đó bước tới cạnh tôi nói gì đó mà tôi không nghe rõ (vì đang nghe nhạc, không để ý) rồi một bàn tay kéo mạnh vào cánh tay tôi làm tôi cởi bỏ tai nghe xuống quay sang nhìn, một hình ảnh cô gái tóc ngắn ngang vai, dáng người nhỏ nhắn, nghiêng nghiêng đầu về phía trước mặt tôi trông có vẻ cá tính, giọng lảnh lót mà có chút hung dữ nói:
- "Này anh điếc hay gì tôi hỏi mà anh không nghe à?"
Tôi nhau mày nhìn từ trên xuống dưới cô gái nói: "Thấy đang nghe nhạc không."
Tôi không nói nhiều, nhưng đủ để người khác có thể hiểu. Và lúc đó tôi cũng chẳng nghe để ý nữa mà chỉ quay ra nhìn trời mưa, mặc cho cô gái bên cạnh lải nhải.
- "Uừ ha.." cô cười ngốc ngếch, rồi nói tiếp "Tôi chỉ muốn hỏi anh không mang ô sao?"
Tôi không trả lời. Nhưng cô gái này vẫn nói tiếp.
- "Này anh có thể cho tôi mượn cuốn sách mà anh vừa mua ở trong quán được không?" Cô nắm nhẹ vào áo tôi nói.
Tôi quay ra nhìn cô, rồi giơ cuốn sách lên trước mặt, và mở to mắt tỏ vẻ bất ngờ, ý muốn nói với cô là cuốn này.
- "Đúng cuốn này nè, tôi vừa ở trong tìm đọc mà không thấy liền định hỏi ông chủ thì thấy anh đang cầm trên tay thanh toán cuốn sách.. nên.."
- Tôi: "Nên cô theo tôi ra ngoài này"
- "À.. khô.. ng.. mà.. cũng đúng, tôi muốn mượn anh cuốn này được không. Tôi đảm bảo đọc xong sẽ trả anh ngay! Đi mà được không.."
Nói thật chứ với cái các cô gái mà tiếp cận bắt chuyện tôi không xin số điện thoại, thì cũng ig, fb.. các phương thức để liên lạc. Chứ lần đầu tiên lại có người con gái tiếp cận tôi chỉ vì muột quyển sách.
- Cô tỏ ra nũng nịu nhưng không hẳn mà là kiểu người con đang nài nỉ mẹ mua cho cây kẹo mút vậy: "Anh đồng ý chứ, tôi hứa sẽ không làm rách hư tổn tới cuốn sách này đâu, vì tôi tìm cuốn này lâu lắm rồi.."
- "A đúng rồi chúng ra trao đổi được không tôi đưa anh cái ô này của tôi cho anh và anh cho tôi mượn cuốn sách này, chủ nhật tuần sau tôi đợi anh tại quán sách này để trả anh, được chứ?" Cô hơi cúi mặt buồn nói lí nhí "chả qua vì tôi không mang đủ tiền để mua lại cuốn sách này của anh đâu, nhanh mắt thấy anh khi nãy trả tiền chủ quán nên mới biết giá của nó".
Tuy cô ấy nói lí nhí trong cổ họng nhưng tôi vẫn có thể nghe được chút ít, nên đành đưa cuốn sách cho cô: "Đừng làm bẩn, hay bị rách tuần sau tôi tới lấy lại"
Cô vui mừng nhảy cẫng lên, đưa tay lấy cuốn sách ôm vào người. Nhìn cô vui vẻ nở nụ cười tươi rói mặc bầu trời xầm xì đổ cơn mưa xối xả, mà trong lòng tôi le lói không hiểu sao miệng tôi cũng cười theo cô. Một cô gái thật là biết làm người khác vui vẻ mà.
Có lẽ nhờ nụ cười của cô gái nhỏ bé này mà không chỉ làm tôi cười, mà ông trời chắc cũng cảm thấy vui lây nên trời đã ngớt ngớt mưa nắng bắt đầu chiếu, rồi mưa tạnh hẳn. Thấy tạnh mưa nên tôi cũng bước đi về luôn, vừa bước mấy bước, đằng sau giọng nói lảnh lót nói với theo
- "Này anh gì ơi, anh không lấy ô à?"
Tôi: "Tạnh mưa rồi, cô cầm lấy đi"
- "Vậ.. yy anh tên gì? Học ở đâu? Vv.
- Tôi nhếch miệng cười bước tiếp chỉ nói" Dương Quân, trường XYZ ". Cứ thế bước đi dần xa tôi có nghe tiếng đáp lại vội của cô gái nhỏ
-" Em tên Phương Linh.."
Về đến nhà, tôi vẫn cười nhẹ khi nghĩ tới trong đầu tôi vẫn hiện ra hình ảnh nụ cười của cô gái đó cảm giác thật ấm áp, hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng làm lòng người khó quên, cũng là cô gái đầu tiên mà tôi nói chuyện nhiều đến thế, thậm chí tôi còn tự cho cô biết tên mình, tôi nghĩ chắc chắn cô gái này thật đặc biệt đây.[/BOOK]