Trinh Thám Con Mồi Và Thợ Săn - Hòn Đá Nhỏ

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi hòn đá nhỏ, 3 Tháng năm 2023.

  1. hòn đá nhỏ

    Bài viết:
    86
    Chương 49: Giải cứu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời nói của cô giống như chọc cười Sơn, hắn bật cười một cách vô cùng vui vẻ đáp lại:

    - Nếu sống đúng với nguyện vọng của bản thân cũng là ác quỷ thì cũng đâu phải chỉ có mình tôi là ác quỷ trên đời này. Cô gái à, có khi ở địa ngục của tôi còn đông vui hơn chỗ cô nữa. Vậy nên, xuống địa ngục, thật ra tôi cũng rất vui lòng.

    Mai đau đến lạnh toát cả người, cô nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ, giọng nói yếu đến mức nếu không phải không gian quá mức yên lặng thì không thể nghe thấy:

    - Đừng nguỵ biện cho tội ác của mình.

    - Được thôi. Tôi cũng không có hứng nghe mấy lời vô nghĩa của những đứa giả tạo.

    Sơn nhún vài một cách hờ hững, hắn không quan tâm đến lời của Mai mà cúi đầu nghiên cứu vết máu dài trên bụng cô nhíu mày lẩm bẩm:

    - Chảy nhiều máu quá, phải nhanh thôi.

    Nói rồi tiếp tục hạ đao một cách tàn nhẫn, vết thương ngày càng lớn, đau đớn cũng dần trở nên chết lặng, cô có thể cảm nhận được tay hắn đang mò vào bên trong cơ thể mình, cơn đau chạy dọc cột sống chuyển thẳng đến đại não. Sống bằng ấy năm Mai không ngờ bản thân có ngày rơi vào tình trạng bị người khác mổ sống lấy đứa bé ra khỏi cơ thể như vậy, tại sao chuyện kinh khủng như vậy lại xảy đến với cô, trong khoảng khắc ấy oán hận cùng với đau đớn khiến cô muốn giết gã đàn ông trước mắt. Hai mắt Mai đỏ như nhỏ máu nhìn chằm chằm Sơn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, Sơn hoàn toàn không chú ý đến cô, hắn vẫn đang mò mẫn bên trong ổ bụng, chỉ mới mấy phút trôi qua mà thời gian tựa như cả ngàn năm, Mai nghiến chặt răng, bờ môi trở nên tím tái vì mất máu, cơ thể cô hiện tại đã tê cứng cảm giác duy nhất còn sót lại đó là lạnh lẽo.

    Bỗng Sơn híp hai mắt lại, giống như vô cùng hài lòng cúi đầu nhìn Mai:

    - Chà, bảo bối nhỏ của chúng ta thấy rồi. Cô đã sẵn sàng gặp mặt đứa bé chưa?

    Không đợi Mai kịp phản ứng, hắn dứt khoát kéo mạnh một đường, cô hét lên một tiếng thất thanh rồi ngất lịm, trước khi hôn mê ánh mắt chỉ kịp nhìn qua một bọc đỏ máu nối bằng dây rốn tới bụng cô, đứa con yêu dấu của cô, một giọt nước mắt rơi trên gò má người mẹ trẻ đầy tuyệt vọng. Sơn chẹp miệng nhìn cô tiếc nuối rồi lại nhìn bọc máu trong tay nhẹ giọng:

    - Con yêu, cô ta thật yếu đuối. Nào, ta đưa con tới chỗ người mẹ chân chính của mình.

    Cách đó không xa.

    Đội trưởng Minh run rẩy sau khi nghe được âm thanh đau đớn của cô gái, đôi tay to lớn vững chãi của người đàn ông lúc này run lên không ngừng, ông vội nói vào bộ đàm:

    - Đã tìm thấy, mau tới phía đông.

    Nói rồi không đợi người của mình trả lời lật tức chạy như bay về phía âm thanh, một vài viên cảnh sát lật tức đuổi theo, âm thanh tiếng chân bìm bịch vàng rội cả khu rừng.

    Âm thanh người đến ngay tức thì truyền đến tai Sơn, bằng thính lực nhạy bén cùng kinh nghiệm qua nhiều lần luyện tập bằng việc săn bắt trên núi này Sơn nhanh chóng chọc vỡ bịch nước ối đem theo đứa bé cùng với chiếc bình thuỷ tinh đựng đầu người rời khỏi căn chòi gỗ.

    Một đường chốn chạy không ít lần hắn nghe thấy tiếng người đang không ngừng tiến về phía căn chòi, bản thân hắn lần này chắc chắn không thoát nổi tội, Sơn nhếch môi lên tạo thành một nụ cười không chút sợ hãi, ôm chặt mọi thứ trong tay điên cuồng chạy về phía trước.

    Khi đội trưởng Minh đuổi đến căn chòi, cánh cửa mở toang bên ngoài mơ hồ còn một vài vệt máu, lòng ông lạnh toát chạy vào phía trong. Một mùi máu tanh nồng nặc sộc vào mũi nhưng điều khiến cô hoảng sợ tột độ là hình ảnh đứa con gái yêu quý nằm trên bàn bất động, bụng dưới bị rạch nát, dây rốn đầy máu từ trong bụng bị kéo ra lủng lẳng, hình ảnh đáng sợ khiến người từng trải mấy chục năm mưa máu như ông cũng phải giật mình chết lặng. Người bố chạy vội đến bên cạnh con gái, đau lòng đến không dám chạm mạnh, ngón tay run rẩy chạm vào động mạch ở cổ, sự sống mong manh giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào, đội trưởng Minh mừng tới rơi lệ. Ông vội vàng cởi trói rồi ôm lấy Mai khóc lên như một đứa trẻ. Người của đội hình sự đuổi tới nhất thời ngây người nhưng ngay sau đó vội vàng tiến tới đội cấp cứu theo đến nhanh chóng sơ cứu cho Mai. Đội trưởng Minh trong lòng vội như lửa đốt muốn đi cùng con gái nhưng sợi lí trí cuối cùng đã giữa ông lại, ông nhấc điện thoại gọi cho vợ.

    Một tiếng sau.

    Sơn vẫn mặc trên người chiếc áo blouse trắng đầy máu, hai tay hắn ôm chặt đứa bé cùng chiếc bình gương mặt lạnh tanh bước đi trên con đường làng, trời vẫn còn sáng trên đường vẫn còn người qua lại, bộ dạng kinh khủng của hắn ngay lật tức thu hút sự chú ý của mọi người. Ánh mắt e dè và kinh sợ của mọi người dồn cả vào Sơn nhưng hắn chẳng mảy may quan tâm chút nào vẫn cứ đều đều đi về phía nhà bà Nga. Người đi đường nhìn bộ dáng của hắn ngay lật tức bán cảnh sát.

    Trên xe, Hoàng tắt điện thoại lật tức báo cáo đội trưởng Minh:

    - Đội trưởng, Sơn đang trên đường về nhà.

    - Tăng tốc, tóm hắn.

    Nhà bà Nga.

    Bà Nga cùng hai người hàng xóm đang trò chuyện vui vẻ hoàn toàn không ngờ đến nguy hiểm đang đến gần. Ba người ngồi quanh mấy chiếc rổ nhặt rau, bỗng một người đàn bà trong ba người lên tiếng ngắt ngang câu chuyện đang nói dở:

    - Mà chị Nga này, nói đi cũng phải nói lại thằng lớn nhà chị năm nay cũng lớn tuổi rồi, cũng phải nhanh nhanh lấy vợ cho nó đi chứ gì nữa.

    - Chị Năm nói đúng đấy, bà tính xem thế nào đi chứ, không thì để tôi giới thiệu đứa cháu gái cho thằng Sơn.

    Bà Nga nghe hai họ cười nhạt, trong lòng thầm hiểu rõ, đứa cháu gái bà ta nói bà còn lạ gì, dáng người xấu xí chưa nói còn là gái bỏ chồng kéo theo đứa con gái thằng con trời đánh kia của bà dù không lấy được vợ còn hơn cưới người đàn bà như vậy làm mất mặt bà. Hai người hàng xóm thấy bà Nga không trả lời liền nhìn nhau, người đàn bà muốn giới thiệu đứa cháu gái liền vỗ tay bà Nga thấm thía nói:

    - Cháu gái tôi tuy rằng điều kiện không tốt nhưng nói ra thì thằng Sơn cũng không có công ăn việc làm tử tế tháng cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, đứa cháu kia của tôi tốt xấu cũng làm nhân viên văn phòng cộng làm thêm tháng nó cũng kiếm được kha khá, lấy nó về chị không chỉ có người bầu bạn giúp đỡ cơm nước mà thu nhập cũng khá lên. Tôi nói thật chứ không phải chuyện đứa con gái của nó thì làm gì có chuyện nó đồng ý thằng Sơn nhà bà đâu.

    - Chị Sáu nói phải đấy chị Nga ạ. Lấy dâu phải lấy người hiền, con bé nhà chị Sáu tôi thấy nó cũng ngoan ngoãn đấy.

    Két.

    Âm thanh mở cửa cắt ngang câu chuyện của ba người, nhìn thấy Sơn bà Sáu là người đầu tiên lên tiếng nhưng lời chưa nói hết đã bị bộ dạng của hắn lúc này dọa cho mất hồn im lặng. Sơn nhìn bà ta cười lạnh lẽo:

    - Cô Sáu định giới thiệu người yêu cho cháu đấy à! Được đấy, nhưng cháu chỉ thích phụ nữ ở trong bộ dạng thế này thôi, không biết cháu gái cô có đồng ý không?

    Nói rồi hắn đưa chiếc bình đựng đầu người đến trước mặt bà người đàn bà khiến họ hét lên đầy kinh hãi.
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. hòn đá nhỏ

    Bài viết:
    86
    Chương 50: Trả thù

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sơn dường như không hề nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của họ mà cười một cách thích thú. Bà Sáu run cầm cập nhìn hắn nhanh chóng túm lấy tay người hàng xóm gương mặt đã tái xanh sợ hãi mà cố làm vẻ trấn tĩnh nói:

    - Không có.. thôi, thôi cô với cô này bận, bận mất rồi. Hai cô về, về đây.

    - Ấy, sao lại về sớm vậy cô Sáu. Cháu nghe cô khi nãy hào hứng lắm cơ mà.

    Sơn cười cười nhìn dáng vẻ đó của họ, giọng nói vô cùng khoái chí. Ba người đàn bà lúc này mặt mũi đã xanh như tàu lá chuối, bà Nga nhìn người con trai cùng huyết thống lúc này vô cùng xa lạ, trong lòng bà ta cũng dâng lên một cảm giác hoảng hốt vô cùng. Lầm đầu tiên sau hơn hai mươi năm bà Nga nhỏ giọng nói với hắn:

    - Tao với hai bà này có việc phải đi, mày, mày ở nhà đi.

    - Đúng, đúng, mẹ cháu nói đúng đấy, bọn cô phải đi ngay.

    - Ồ, việc gì mà gấp thế. Tôi còn đang định giới thiệu vợ, con cho mấy người này. Không phải mấy người rất quan tâm chuyện này à?

    Sơn cười cười rồi đưa chiếc bình cùng "đứa bé" đến trước mặt ba người một lần nữa. Bà Nga trợn trừng mặt nhìn còn hai người hàng xóm thì vội vã núp sau cánh cửa hét lên kinh hãi, Sơn nhìn phản ứng của họ cười lớn một cách vô cùng sảng khoái, hắn nói:

    - Có vẻ mấy cô kích động nhỉ! Thế nào? Bất ngờ không mẹ?

    Sơn giương mắt nhìn bà Nga giống như đang khiêu khích lại giống như đang cượt nhả, bà ta nhìn hắn tràn đầy không dám tin lắp bắp:

    - Mày, mày.. sao mày có thể..

    - Làm sao chứ?

    - Sao mày có thể giết người. Mày đúng là ác quỷ.

    Bà Nga run run ngón tay chỉ thẳng mặt Sơn nói, hắn ta không hề có chút chột dạ hay hối lỗi nào mà nhìn bà ta giống như những lời bà ta vừa nói là một trò khôi hài. Sơn chậc lưỡi tiến lên phía trước hất ngón tay bà ta ra:

    - Bà vốn biết như vậy mà, mẹ à. Trong mắt bà tôi có bao giờ là người đâu.

    Bà Sáu trốn một bên nhìn hai mẹ con họ nói chuyện, ánh mắt bà ta khẽ lóe lên trong giây lát, vội vàng hướng về phía Sơn nơm nớp lo sợ cầu khẩn nói:

    - Sơn, Sơn à. Chuyện, chuyện của hai mẹ con cậu có gì, có gì từ từ nói. Tôi, chúng tôi không làm phiền hai người, cậu, cậu cho chúng tôi về đi.

    - Hà, cô Sáu vội vàng vậy à?

    - Tôi, tôi cùng có liên quan gì đâu, tôi đi về.

    Bà Nga trừng mắt nhìn bà Sáu, biết thừa bà già này có ý định bỏ rơi bà muốn chạy lấy người trong lòng như muốn chửi bậy mà bà ta cùng thực sự hằng giọng chửi người bạn hàng xóm bấy lâu này:

    - Hay lắm, con mụ kia, bình thường mở mồm là chị em thân thiết, tình xóm nghĩa làng bây giờ có chuyện thì chạy một phép. Muốn đi à, đừng có hòng.

    Bà Sáu nghe bà Nga quát trong lòng lại càng nôn nóng lúc này trong đầu bà ta chỉ có ý muốn chạy trốn khỏi nơi đáng sợ này làm gì còn để ý thứ gì gọi là tình làng nghĩa xóm, bà ta sợ hãi nhìn về phía Sơn rồi lại nhìn bà Nga:

    - Chuyện mẹ con bà thì có liên quan gì đến tôi, hai mẹ con bà xích mích thì tự đi mà giải quyết chứ tôi chỉ là hàng xóm thôi. Đúng không cậu Sơn, cậu cho tôi về đi.

    - Đúng, đúng, chúng tôi không liên quan. Sơn à, cậu cho hai thím về đi.

    Bà hàng xóm đi cùng vội vàng phụ họa theo bà Sáu, nhìn dáng vẻ phát điên kia của Sơn chắc chắn là quân giết người, bà ta không chạy nhanh có khi bị giết cũng không chừng, nghĩ thế bà ta càng sợ hãi bấu chặt lấy cánh cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm Sơn cảnh giác. Bà Nga nghe hai bà bạn nói vậy trong lòng nóng đến phát điên:

    - Mẹ, hai con mụ kia, giỏi lắm, giỏi lắm. Bình thường không phải chê thằng con này của tôi không ra gì sao? Hai bà không liên quan à, nói nghe hay nhỉ. Mày cùng biết đúng không, chúng nó nói mày chẳng bằng con chó trước mặt tao đâu.

    - Làm gì có, bà đừng có mà điêu hớt nhá.

    - Đúng, đúng, hai thím không có nói xấu cháu.

    - Điêu hớt, khốn nạn. Hai con mụ đáng chết này!

    Sơn nhìn ba người đàn bà lớn tuổi đang không ngừng đổ thừa cho nhau trước mặt, họ đã hoàn toàn không còn dáng vẻ khinh khỉnh giống như trước kia thì vô cùng thích thú, cảm giác bản thân không còn giống như trước mà ngược lại hắn hiện tại giống như bề trên nhìn xuống đám người họ. Một cảm giác thống khoái lan khắp cơ thể hắn, Sơn nhìn về phía bà Nga-mẹ ruột của mình, lần đầu tiên hắn có thể ngẩng cao đầu nhìn bà ta một cách đầy kiêu hãnh. Sơn cười lạnh không ngắt ngang trò khôi hài của mẹ hắn và những người hàng xóm lắm chuyện, bà Nga nhìn bộ dáng hả hê của thằng con bản thân luôn coi thường mà nóng máu, sự kinh sợ thoáng qua khi nãy đã mất sạch, bà ta hướng ánh mắt hung ác về phía Sơn gằn giọng:

    - Thằng bất hiếu, mày hả hê lắm chứ gì? Sao, mày định làm gì mẹ mày đây? Mày còn giết được tao à?

    Sơn híp mắt nhìn bà Nga tỏ vẻ không hài lòng, hắn hiện tại chẳng thể nào chấp nhận được sự khinh rẻ của mẹ như trước kia nữa, dáng vẻ hiện tại của bà Nga quả thật đã chọc giận con dã thú trong hắn, hai mắt Sơn đỏ lên, hắn ném về phía mấy người họ một ánh nhìn chết chóc. Bà Sáu thấy vậy lại càng sợ hãi, vừa lùi lại vừa nói:

    - Mẹ cậu chỉ là tức giận thôi. Ban ngày ban mặt, cậu đừng có làm liều.

    - Tôi nào dám làm liều chứ cô Sáu. Tôi trước giờ vẫn chưa từng làm trái ý bà ấy.

    Sơn vừa nói vừa rút con dao phẫu thuật từ trong túi ra, ba người đàn bà trợn trừng mắt nhìn chằm chằm con dao đầy hoảng loạn tựa như sợ nó ngay lật tức hướng về phía mình. Bà Nga nhìn Sơn đã chẳng còn dáng vẻ hùng hồn như nãy, bà ta lắp bắp chỉ tay vào hắn chỉ thốt lên một tiếng "mày.. mày..". Sơn cười lạnh nói:

    - Tôi trước giờ vô cùng nghe lời bà ta, mà khi nãy bà ta nói hai người đáng chết. Vậy nên..

    Lời chưa dứt Sơn đã hướng dao đâm thẳng về phía bà Sáu, bà Nga sững người nhìn theo bị Sơn đẩy mạnh ngã lăn ra đất. Chỉ nghe tiếng hét thất thanh của bà Sáu cùng người đàn bà bên cạnh sau đó là tia máu bắn tung tóe, con dao sáng loáng đâm thằng vào cổ bà Sáu khiến bà ta chỉ kịp hét lên một tiếng rồi gục xuống đất, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ thềm, không đợt nạn nhân kịp phản ứng Sơn ngay lật tức rút mạnh dao từ cổ bà Sáu đâm thẳng vào ngực người đàn bà bên cạnh, máu lại một lần nữa chảy, chỉ trong chưa đầy một phút hai người đàn bà khỏe mạnh cứ như vậy ngã nhào xuống đất trong tuyệt vọng.
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. hòn đá nhỏ

    Bài viết:
    86
    Chương 51: Hồi kết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bà Nga chứng kiến mọi chuyện mà không tin vào mắt mình, từ bao giờ thằng con yếu đuổi luôn bị bà coi thường là đồ bỏ đi trở thành một kẻ máu lạnh giết người không ghê tay như vậy. Bà ta trừng mắt run rẩy bất giác lùi lại, dường như chỉ có khi cách xa tên cầm thú này một chút bà mới có cảm giác an toàn. Sơn quay đầu nhìn mẹ ruột nở nụ cười nhợt nhạt, khóe mắt hắn ánh lên vẻ thích, bàn tay cầm dao phẫu thuật vẫn còn nhỏ máu dường như đang phát ra ánh sáng đỏ tươi gay mắt. Sơn nhún vai nở một nụ cười hài hước nói:

    - Đúng ý mẹ chưa, hai người đàn bà đáng chết này thực sự chết rồi này. Mẹ vui vẻ không?

    - Mày, mày..

    Sơn nhìn gương mặt sợ hãi của mẹ ruột, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy thỏa mãn như vậy. Sơn nở nụ cười một cách vô cùng vui vẻ:

    - Tôi nhìn ra mẹ đang thực sự kích động nhỉ mẹ thân yêu của tôi.

    - Mày là con quỷ, cút đi.

    - Tôi trước giờ không phải vẫn luôn là con quỷ ngu xuẩn trong mắt mẹ sao?

    Sơn thu lại nụ cười, cả gương mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc. Hắn nhìn bà Nga bằng ánh mắt lạnh lùng, đôi mắt đen thăm thẳm dường như thoáng qua một tia buồn bực không rõ. Hắn hậm hực như một đứa trẻ, hai mắt nhìn chằm chằm bà Nga mà nói:

    - Tôi vẫn luôn không hiểu được bản thân đã làm gì mà khiến bà chán ghét tới như vậy. Rõ ràng tôi cũng do bà sinh ra.

    Bà Nga nhìn chằm chằm hắn không lên tiếng, ánh mắt nhìn hắn không một chút cảm xúc, Sơn nhìn rõ biểu cảm của bà ta chỉ cười nhạt, hôm nay hắn thực sự muốn có câu trả lời từ người đàn bà này cho tất cả những gì hắn phải chịu đựng trước đây. Sơn tiến lại gần bà Nga, lần này bà ấy không lùi lại mà chỉ nhìn hắn chằm chằm. Giọng Sơn nhẹ nhàng và nhạt nhẽo:

    - Từ nhỏ tới lớn bà chưa từng đối xử nhẹ nhàng với tôi, lúc đầu tôi nghĩ là do bố tôi bỏ đi nên bà chút hết đau khổ lên đầu tôi nhưng rõ ràng con bé kia cũng là con của ông ta cơ mà. Tại sao lại chỉ có mình tôi chịu sự đày đọa của bà?

    Bà Nga ngước mắt nhìn Sơn, ánh mắt mang theo sự khinh miệt hỏi:

    - Mày nghĩ vì sao? Mày cho rằng tao đang đối xử bất công đúng không?

    Sơn nhìn bà ta, ánh mắt rõ ràng như đang đáp trả những lời bà ta nói. Bà Nga cười lạnh đáp:

    - Đúng như vậy thì đã sao? Mày không soi gương sao, mày thấy mày và con bé có điểm nào giống nhau không?

    - À, đúng rồi. Con bé giống bố còn tôi thì không? Nhưng tại sao? Tôi giống bà.

    Đồng tử bà Nga co lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Sơn, giọng nói chợt trở nên cay nghiệt:

    - Câm mồm, đừng nói mày giống tao. Không giống, không hề, mày không hề giống tao, mày giống thằng cha cầm thú của mày kìa.

    - Bà..

    Sơn định phản bác lời bà ta nói nhưng như chợt nghĩ đến chuyện gì đồng tử hắn chợt co lại không dám tin nhìn về phía bà ta, cả người hắn chợt run rẩy lùi lại một bước. Bà Nga lạnh lùng nhìn hắn tiếp tục nói:

    - Mày biết lý do rồi chứ? Mày không phải tao tình nguyện sinh ra, mày cùng không phải con của chồng tao mà chỉ là một thứ nghiệp chướng mà thôi. Còn mơ tưởng tao đối xử tốt với mày.

    Bà Nga nói với giọng chứa đầy căm phẫn:

    - Mày chính là thứ tai tinh. Chỉ cần nhìn thấy mày tao sẽ nhớ đến quãng thời gian đau khổ ấy, thằng bố mày cũng chính là anh họ tao, chính nó đã cướp đi hạnh phúc cuộc đời tao còn để lại thứ con hoang như mày. Mày con muốn so sánh với con gái tao, mơ tưởng, lũ đàn ông chúng mày đều là bọn khốn nạn.

    - Nếu như thế bà còn sinh tôi ra làm gì? Chính bà cũng là kẻ không ra gì, ăn nằm với anh họ còn sinh ra tôi, bây giờ còn tự coi mình là nạn nhân à.

    Sơn không thể ngờ lí do thực sự bản thân luôn bị mẹ ruột miệt thị lại kinh khủng như vậy, có lẽ chính vì nguyên nhân cận huyết nên hắn mới mang dáng hình xấu xí như vậy, có lẽ chính dòng máu loạn luân ấy khiến hắn trở thành một con quỷ như hiện tại, nhưng hắn cũng đâu có lựa chọn được sinh ra, chính người đàn bà trước mặt đã sinh ra hắn và cũng chính bà ta một tay đẩy hắn đi đến bước đường cùng. Nỗi oán hận sâu sắc trong hắn bùng lên tựa như một ngọn lửa, Sơn oán độc nhìn về phía bà Nga mà đay nghiến:

    - Chính bà là người hư hỏng tại sao tôi lại phải chịu sự trừng phạt này. Chính bà sinh ra tôi, chính bà cũng là ác quỷ.

    - Mày nghĩ tao muốn sinh ra thứ nghiệt chủng như mày sao. Tao hận không thể bóp chết mày nhưng thằng bố mày luôn giám sát tao, chỉ cần tao phá thai lão sẽ tiếp tục cưỡng hiếp tao, mày nghĩ tao muốn như vậy sao? Mày cũng ghê tởm như thằng bố mày vậy.

    - Đừng ngụy biện.

    Sơn gần như phát điên, hắn nhớ đến người bác họ nát rượu đã chết từ rất lâu, một hình bóng mơ hồ trong tâm trí, hắn không nhớ rõ hình dáng ông ta ra sao nhưng trong kí ức ông ta dường như là người duy nhất chưa từng đánh chửi hay miệt thị hắn. Thật nực cười, dòng kí ức mỏng manh khiến Sơn đột nhiên cười phá lên, ánh mắt vằn đỏ nhìn bà Nga đầy oán độc, bất thình lình đẩy ngã bà ta trên đất. Bàn tay thô to tóm chặt lấy cần cổ già nua của người đàn bà bóp mạnh, miệng liên tục chửi mắng:

    - Bà chính là đồ độc ác, tôi phải giết bà, giết bà.

    Bà Nga bị con trai đè trên đất bóp cổ không thể chống trả, gương mặt từ đỏ bừng chuyển sang tím tái chỉ có thể phát ra một vài âm thanh bất lực. Bàn tay của người đàn bà bấu chặt lấy Sơn cố gỡ tay hắn ra nhưng tay hắn giống như gọng sắt dính chặt vào cổ bà ta cứng rắn vô cùng.

    Khi người của đội hình sự tới nơi chỉ thấy hình ảnh hai người đàn bà nằm bất động quần áo đã nhuộm đỏ, trên đất khắp nơi toàn là máu, mà Sơn lúc này đã đè cứng trên người mẹ hắn hai tay vẫn đặt trên cổ người đàn bà miệng lẩm bẩm mấy lời vô nghĩa còn bà Nga đã nằm yên bất động không rõ sống chết. Đội trưởng Minh nhìn cảnh tượng kinh hoàng hét lớn, bắn thẳng một phát súng chỉ thiên rồi chĩa về phía Sơn;

    - Sơn! Dừng lại, buông bà ấy ra!

    Tiếng hét giống như hồi chuông cảnh tình Sơn, hắn giật mình nhìn xuống, gương mặt bà Nga đã tím đen hai mắt trợn trừng như muốn lòi khỏi hốc mắt lưỡi cũng lè ra ngoài trông vô cùng kinh dị, người rõ ràng đã sớm không còn hơi thở. Hắn rũ mí mắt không rõ cảm xúc là hài lòng hay đau sót, Sơn hừ lạnh một tiếng, buông tay rời khỏi cổ bà ta, đội trưởng Minh lại hét:

    - Đứng dậy!

    Hắn giống như một con rối từ từ đứng dậy quay lưng về phía cảnh sát, hai tay ôm lấy đầu, dáng vẻ từ bỏ phản kháng. Đội trưởng Minh cảnh giác nhìn hắn rồi gật đầu nhìn về phía Hoàng. Trong giây lát hai người trao đổi ánh mắt Hoàng hiểu ý cùng với một cảnh sát nữa từ từ tiếp cận Sơn. Khi hai người chỉ còn cách Sơn độ hai bước chân thì đột nhiên hắn giống như phát điên nhào về phía con dao phẫu thuật trên đất.

    Đoàng! Đoàng!

    Âm thanh súng lạnh lùng liên tiếp vang lên, Sơn ngay lật tức bị Hoàng đè xuống đất, trên cánh tay cùng bắp chân hắn đầy máu, rõ ràng đã trúng đạn. Gương mặt hắn lạnh tanh không chút biểu cảm như thể người bị bắn người bị đè dưới đất không phải mình. Đội trưởng Minh bước tới nhìn xuống gã đàn ông cao to, giọng lạnh lùng:

    - Chống cự vô ích, anh đã bị bắt vì hành vi giết người.

    Sơn ngẩng đầu nhìn ông, đôi mắt vô hồn tựa như tìm thấy tiêu điểm, hắn đột nhiên nở một nụ cười nhẹ, giọng khàn khàn:

    - Tôi không chống cự.

    Đội trưởng Minh nhìn nụ cười trên mặt hắn mãi cho đến khi người bị áp giải đi vẫn không lên tiếng. Mọi chuyện đã kết thúc.

    Hai tháng sau.

    Sơn thừa nhận mọi tội trạng mà bản thân gây ra, hắn bị kết án tử hình ngay sau đó, vì tính chất đặc biệt nghiêm trọng của vụ án nên hắn sẽ bị hành hình 1 năm ngay sau khi kết thúc phiên tòa. Còn Mai sau khi được giải cứu tuy tính mạng được đảm bảo nhưng tử cung đã bị tổn thương nặng nề khiến cho cô mất đi khả năng làm mẹ, cùng với tổn thương tâm lí nặng nề khiến Mai rơi vào khủng hoảng, đội trưởng Minh cùng vợ quyết định từ chức đưa con gái định cư ở nước ngoài chữa bệnh. Hoàng tạm nhận chức đội trưởng thay đội trưởng Minh sau được bổ nhiệm lên chính thức sau hai năm.

    Vụ án mặc dù đã khép lại nhưng nỗi đau của người ở lại là mãi mãi giống như liều thuốc độc đục khoét trái tim họ. Trên thế giới này, mỗi một tội ác đều là vĩnh viễn bởi những hậu quả nó để lại giống như vết dao cắt trên tấm gỗ, mãi mãi không thể nào xóa bỏ.

    Kết thúc "Con mồi và thợ săn" thật hy vọng có người sẽ thích nó.

    Hết
     
    LieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 15 Tháng một 2024
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...