Con đường làm gái Tác giả: Huongw Thể loại: Truyện ngắn Thương một cô gái tuổi 16 một cái tuổi của thanh xuân đẹp nhất đời con gái. Ở cái tuổi ấy với một cô nàng bình thường thì còn đang tươi mới đang bắt đầu chớm nở những mối tình đầu đời, cái tuổi yêu đời, yêu cả những cái đẹp cái mới lạ của cuộc sống. Nhưng Thương không vậy, cái tuổi 16 của em không còn là cái tuổi đẹp nhất nữa, mà đó là cái thời điểm em bắt đầu bước vào cuộc đời, bước vào xã hội khi cuộc đời em còn quá trẻ. Một cô gái miền núi Lào Cai cuộc sống vốn đã khó khăn, cái ăn cái mặc hằng ngày đã trở thành vấn đề của cả gia đình em. Ở cái tuổi lo ăn lo học chẳng phải làm gì vô ưu vô tư, nhưng em thì không, không những không được đi học mà còn phải đi làm từ sáng tới tối ngày này qua ngày khác cũng chủ từ nương với rẫy từ sắn với khoai mà thôi. Ở quê em thời đó, lứa bạn chạc tuổi em đã bắt đầu bỏ nương bỏ rẫy bỏ nơi chỉ có núi rừng đó để xuống Hà Nội, miền đất hứa của biết bao nhiêu người con vùng cao như em. Huyền bạn cùng tuổi của Thương từ một năm trước đã bắt đầu cùng người yêu xuống Hà Nội để kiếm kế làm ăn, tết năm nay Huyền về Lào Cai nhưng không ai nhận ra Huyền vì cô thay đổi quá nhiều, Huyền biết ăn mặc, biết trang điểm, biết chăm sóc bản thân hơn. So với Huyền của một năm trước thì đó là hai con người hoàn toàn khác nhau. Một năm trước Huyền là cô gái miền núi chính cống, da sạm nắng vì cái nắng của miền núi, bàn tay cũng chai sạn đi vì những ngày làm việc.. rồi cả cách ăn mặc nữa.. nhưng hiện tại Huyền của bây giờ chả khác gì một thiếu nữ Hà Nội. Điều này khiến biết bao cô gái còn đang ở làng phải ngưỡng mộ. Trong đó có cả Thương, có lẽ vì Thương và Huyền cũng là bạn thân từ trước nên sau khi Thương ngỏ ý thì Huyền sẵn sàng đưa cô xuống Hà Nội đi làm cùng mình. Một cái tết vùng Tây Bắc thật đẹp thật khiến người ta phải say mê, trong đó có những con người đang muốn cái tết này trôi qua nhanh lên để ra tết cô cùng Huyền xuống Hà Nội làm gì đó mà cô cũng chưa tỏ nhưng cô chắc làm việc đó sẽ khiến cô có tiền hơn, có điều kiện chăm sóc chau chuốt bản thân hơn, như Huyền bạn cô vậy. Ra mùng 5 tết, cô đã gói gém đồ đạc chuẩn bị cùng Huyền đi làm rồi. Mùng 6 tết năm đó một cô gái vừa chập chững bước vào đời với một vốn kĩ năng sống ở xã hội có thể nói là bằng không, cô không biết ngoài kia như nào, ngoài kia có những cạm bẫy những cái mà chỉ cần dính vào một lần thì khiến cô phải trả giá bằng cả cuộc đời mình. Có lẽ cho cô làm việc rừng núi thì chả ai bằng cô nhưng kĩ năng sống thì cô chả bằng được ai. Cô cũng biết như vậy nhưng cô nghĩ cô có Huyền, cô bạn thân của cô sẽ dẫn dắt cô kiếm được nhiều tiền hơn việc đi làm nương rẫy. Nhưng cô không biết cô bạn thân của cô đang làm nghề gì, làm ở đâu, mấy ngày đầu tiên xuống Hà Nội cô thấy Huyền không đi làm chỉ ở nhà ăn uống và ngủ nghỉ, thỉnh thoảng có người gọi cô, nhưng cô bảo bận không đi được và cúp máy ngay lập tức. Thương cố gặng hỏi xem mình sẽ làm nghề gì, nhưng Huyền cứ ấp úng mập mờ không nói rõ cho cô biết. Chỉ nói ngày hôm sau sẽ dẫn cô đến trung tâm gặp "bà chủ" để chuẩn bị đi làm. Nhưng trước khi đi gặp "bà chủ" thì Huyền đã đưa cô đi mua một vài bộ quần áo mới cho hợp thời. Nhưng Thương cảm thấy bắt đầu nghi hoặc khi những bộ mà Huyền chọn cho cô đều là những bộ quần áo "thiếu vải" với một cô gái từ trên vừng núi cao Tây Bắc thì mặc những bộ đồ như vậy thực sự khá là ngại ngùng, nhưng với sự khuyên bảo nói chuyện của Huyền thì cô cũng dần dần buông bỏ cái ngại ngùng đó. Sáng ngày hôm sau, cô được Huyền đưa đến gặp "bà chủ" mà cô từng nhắc. Đó là một căn nhà khá to đẹp, một căn nhà đáng mơ ước của biết bao người. "Đúng là nhà của" bà chủ "to đẹp thật" - Thương thầm nghĩ. "Bà chủ" là một người phụ nữ khoảng 45-50 tuổi ngồi chễm chệ trên tấm phản gỗ rộng chừng 20m2. Trên tay trên cổ đeo đầy vàng, cái nhẫn ở ngón trỏ bà tay với viên đá quý màu xanh to chừng quả trứng cút. Cổ đeo một chiếc vòng ngọc trai sáng chói, ánh sáng hắt cả lên mặt của bà. Hai tai bà bị kéo xuống vì đôi bông tai vàng. Theo như lời giới thiệu của Huyền thì bà tên là gì thì cô cũng không biết, nhưng cô gọi bà là bà Năm. Gặp bà Năm, Huyền ngoan như một con cún khác với hình ảnh ở nhà trọ. Nếu nhà trọ Huyền sẵn sàng chưởi cả bác chủ trọ vì sáng sớm đã gõ cửa đòi tiền trọ. Còn bây giờ cô như một con cún chạy lại dưới chân bà Năm, ngồi sụp xuống bóp chân cho bà, để Thương đứng đó một mình còn chưa biết làm gì, thì bà Năm đã hóng giọng nói với Huyền: - Là nó đó hả. Nhìn bề ngoài cũng được đó chứ. Huyền ngoan ngoãn trả lời - Vâng ạ! Nó tên là Thương, bạn cạnh nhà của con ạ. Bà Năm đứng phắt dậy dẫm lên cả tay Huyền nhưng bà ta không hề để ý tới và Huyền cũng chỉ dám câm nín. Bà Năm đi về phía Thương, trong khi cô đang đứng như trời trồng. Bà đi quanh một vòng Thương, đầu gật gật tỏ vẻ thích thú với Thương. Tay bà bắt đầu sờ mó cơ thể Thương, làm cô sợ hãi. Cô nhìn về phía Huyền thấy Huyền gật đầu như muốn nói với cô cứ bình tĩnh không có gì đâu. Sau sờ mó cơ thể những chỗ nhạy cảm của Thương xong. Bà ta nhìn về phía Huyền hỏi: - Còn nguyên chứ? - Vâng ạ, còn nguyên ạ. - Huyền nhanh nhảu trả lời. Bà ta lại có vẻ thích thú và vui hơn khi nghe Huyền trả lời vậy. - Về đi, hôm sau đi làm luôn nhé. Thế là sau khi gặp bà Năm Thương vẫn chưa biết mình sẽ làm gì? Lúc này Huyền nói với cô: - Mình làm hạnh phúc. Làm cho người khác hạnh phúc. - Làm cho ai hạnh phúc làm bằng cách nào. - Thương hỏi Huyền trả lời cô luôn: - Mình làm cho đàn ông hạnh phúc! - Làm bằng cách nào! Huyền có vẻ bắt đầu mất kiên nhẫn vì cô bạn quê mùa của mình. Huyền nhìn về phía cửa sổ, trong khi Thương nhìn chằm chằm vào miệng của cô bạn như kiểu chờ đợi Huyền mở miệng trả lời mình. - Làm đĩ- Huyền trả lời nhẹ nhàng. Thương không tin vào tai mình. "Làm đĩ" Thương đứng dậy nói về phía Huyền, tớ không làm đâu, tớ không làm đĩ đâu! - Thế về cái nơi khỉ ho cò gáy đó mà đi làm nương làm rẫy tiếp nhé. Về đó mà chôn lấy cuộc đời của mày ở đó nhé. Nghĩ về cuộc đời khi trở lại vùng đất núi rừng đó, Thương lại suy nghĩ. Huyền bắt đầu khuyên can bạn mình. Sau cả buổi khuyên bảo. Thương đã đồng ý. Từ đây cuộc đời cô bắt đầu bước sang một trang mới, một trang đời có lẽ sẽ không nhẹ nhàng với cô. Bút kí :(có lẽ đồng tiền đã khiến cho con người trở nên khác lạ, nó khiến cho con người quỳ xuống trở thành nô lệ của nó. Người ta chỉ thường gọi là "tiền" nhưng chúng ta đã bỏ mất từ phía sau "tệ". Chúng ta chỉ biết đến mặt tốt mặt nổi của nó nhưng lại quên mất đi cái xấu, cái bản chất xấu xa của nó. Như Thương và Huyền vì đồng tiền đã che mờ đi đôi mắt của hai cô thiếu nữ vùng cao đã bỏ đi cái tôi của bản thân, bỏ đi cái lòng tự trọng, cái danh dự của bản thân để đổi lấy những đồng tiền, đổi lấy sự hào hoa bóng loáng nhất thời của xã hội) End