CÒN ĐỘC THÂN, BẠN LÀM GÌ TRONG NGÀY TẾT?
Trăm năm trong cõi người ta.
Lắm điều ngang trái, thật là.. trái ngang.
Cô đơn gì phải bẽ bàng?
Có gì mắc cỡ, hai hàng lệ rơi?
Trăm năm kiếp sống ở đời,
Nhân duyên tế hội, tụ lời bướm ong.
Khuê phòng mong mỏi có chồng.
Trai tơ mong ngóng má hồng phấn son!
Túc duyên kiếp trước nếu còn.
Không cầu mà gặp, chẳng mòn gót chân.
Vô duyên dẫu có trách thân.
Mỏi mòn gắng sức vẫn thân một mình!
Cô đơn mong ngóng chân tình?
Hay mong bằng bạn, để mình có đôi?
Đời ta, ta sống, vậy thôi!
Hơi đâu để ý đứng-ngồi, gièm pha!
Thế gian mâu thuẫn.. chà chà!
Khi còn thấp bé, mong là lớn cao.
Đến khi xế bóng thì sao?
Lại hay hoài niệm thuở nào ấu thơ?
Cô đơn hay cứ mong chờ.
Tình yêu nhanh đến để thờ hôn nhân!
Vợ con an ổn một thân.
Lại hay tiếc nhớ thuở thân một mình!
Nào đâu cảnh vợ rập rình,
Ghen tuông tra hỏi thình lình giữa đêm?
Đi khuya muốn uống say mềm.
Nào đâu có được ấm êm ý mình?
Đi đâu phải hỏi, phải xin.
Vợ mà khóc lóc, rung rinh trong lòng.
Nào đâu như thuở phòng không?
Thích chi làm đấy, trong lòng thảnh thơi!
Thích đi chơi, cứ đi chơi!
Đi khuya về sớm một thời tự do!
Sự đời đều có nguyên do.
Đến khi tam thập, hẵng lo gia đình.
Nếu duyên sẵn định của mình!
Chẳng cầu mà gặp, chẳng rình mà nên.
Vì sao trắc trở gập ghềnh?
Do duyên chưa đến, bắt đền ai đây?
Thôi thì cứ sống như vầy:
Thuận theo duyên số, chóng chầy mà thôi!
Làm gì trông đứng, trông ngồi?
Yêu đương gượng ép, thôi rồi đời trai!
Tự lừa mình, chứ lừa ai?
Trái cây vú ép, có dài vị ngon?
Hãy mà trân quý tuổi son.
Sống từng khoảnh khắc, chẳng còn tiếc chi!
Thời gian: Vị thuốc thần kỳ!
Điều chi phải tới, chẳng lỳ mãi đâu!
Đời gửi rể, kiếp làm dâu!
Đắng cay vị mặn, khổ sầu tủi thân!
Cho nên trân quý độc thân.
Đừng xem ai đó tủi thân làm gì!