Chương 10.
Hôm sau..
"Bây giờ anh có thể nói cho em biết chúng ta đi đâu được không?" Cô ngồi tựa vào cửa, lơ đễnh nhìn ra bên ngoài rồi như chợt nhớ tới liền quay lại hỏi anh.
Anh vẫn tập trung lái xe không trả lời, mãi một lúc lâu sau, anh mới nói: "Mẹ anh muốn gặp em."
Cô ngạc nhiên hỏi lại: "Hả? Anh nói cái gì?"
"Mẹ anh nói muốn gặp em. Nếu anh nói trước với em là mẹ anh muốn gặp em thì chắc chắn em sẽ không đi."
Anh nói xong đỗ xe trước sảnh của một khu chung cư mang đậm nét cổ xưa. Anh cười hì hì xoa đầu cô.
"Tới nơi rồi, em đừng hòng trốn về."
Cô hất tay anh ra quay mặt đi chỗ khác che giấu vẻ mặt đang đỏ bừng lên vì ngượng. Anh cho xe vào trong ga ra để xe, sau đó dẫn cô đi vào trong tòa nhà.
Đứng trước cửa, cô căng thẳng níu tay áo anh, nói nhỏ: "Hay là em về nha, em sợ.."
Anh đan tay vào tay cô, cười trấn an. "Đừng lo, mẹ anh bà ấy không nghiêm khắc đâu."
"Nhưng.."
"Có anh ở đây rồi."
Anh đưa tay lên gõ cửa, ngay lập tức cánh của mở ra, bà Lâm chạy tới đẩy con trai sang một bên, dò xét cô.
"Mẹ, mẹ làm vậy làm cô ấy sợ đấy."
"Tôi chưa ăn thịt bạn gái anh đâu." Bà Lâm lườm con trai một cái quay sang cô "Cháu không phải sợ, ngẩng mặt lên cho bác xem nào. Thằng Chương nó suốt ngày khen cháu xinh đẹp, lại giỏi nấu ăn."
Cô ngẩng đầu lên nhìn đối diện với bà Lâm, bà Lâm tuy tuổi đã ngoài bốn mươi nhưng làn da vẫn trắng hồng, đuôi mày lộ ra vài nét chân chim nhàn nhạt. Bà Lâm nhìn cô, gương mặt hơi biến sắc nhưng rồi lại nở nụ cười gượng.
"Thôi hai đứa vào nhà đi đứng mãi ngoài này cũng không được, ba con đang chờ trong nhà đấy. Hiếm khi thấy con trai dẫn bạn gái về nhà nên hôm nay ông ấy không đi chơi với bác hai luôn đó."
Anh gật đầu nắm chặt tay cô đi vào trong nhà, vừa vào tới thì thấy ông Lâm đang ngồi đọc báo nhàn nhã uống trà. Anh kéo cô ngồi xuống dưới phía ghế đối diện với cha anh. Ông Lâm thấy đối diện có tiếng động liền bỏ tờ báo xuống bàn, vừa nhìn thấy cô, ông khựng lại một lúc. Đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào mặt cô, miệng há to vẻ mặt ngạc nhiên. Anh thấy ánh mắt của ông hơi lạ liền nhíu mày nghi hoặc sau đó che miệng ho khan.
"Ba cô ấy tên Nhã Phương, là bạn gái của con."
Cô ngại ngùng cúi mặt xuống tránh ánh mắt kì dị của ông Lâm. Ban nãy cô cũng có cảm nhận được cái nhìn khác lạ của bà Lâm dành cho cô nhưng cô cứ nghĩ là do cô lần đầu ra mắt bà. Nhưng đến cả ông Lâm cũng có biểu hiện như vậy khiến cho cô không nén nổi tò mò.
"Bác trai.. Trên mặt cháu có dính gì sao?"
Ông Lâm khoát tay, lắc đầu nói: "Không có.. không dính gì cả."
Anh thấy biểu cảm lạ lùng cả ba mẹ anh thì không hài lòng nhíu chặt mày lại. Im lặng một lúc thấy mẹ anh từ bên trong nhà bếp đi ra, anh nói:
"Ba mẹ có chuyện gì sao? Từ lúc cô ấy tới đây đến bây giờ hai người cư xử rất lạ."
Mẹ anh khựng lại một lúc rồi đi về phía ba người đang ngồi, ngồi xuống ghế dịu giọng hỏi: "Con tên là Nhã Phương nhỉ?"
"Đúng vậy bác gái. Có chuyện gì sao ạ?"
"Bác thấy cháu rất giống một người. Người đó từng là bạn thân của cô sau đó thì trở thành tình nhân của chồng cô."
Ông Lâm nghe bà Lâm nói vậy cúi đầu không nói gì. Còn anh nghe xong thì ngây ngốc nhìn về phía ông bố luôn mang vẻ mặt cương nghị, người mà anh luôn coi là mục đích là lý tưởng của mình. Anh dường như không tin vào tai mình, lắp bắp hỏi:
"Sao.. Sao lại có chuyện như vậy?"
"Cô thấy cháu giống người đó?"
"Ừ.. Rất giống."
"Người đó là ai gì?"
Bà Lâm im lặng một hồi rồi đứng dậy đi vào phòng, một lát sau, bà cầm một tập album đặt xuống bàn, giở ra chỉ vào người phụ nữ trẻ đứng cạnh bà.
Cô thấy tấm ảnh sa sầm mặt, còn anh ngạc nhiên quay sang nhìn cô lại nhìn vào trong tấm ảnh.
"Cháu có biết người này không, Nhã Phương?"
"Con thấy cô ấy chẳng giống người này chút nào." Anh với tay gấp quyển album lại cất đi, tay còn lại nắm tay cô giọng điệu nghiêm túc. "Mẹ đừng nhắc đến chuyện này nữa. Bữa trưa xong chưa mẹ?"
Bà Lâm bối rối gật đầu rồi cùng với ba người dọn bàn ăn. Trong khi ăn, thỉnh thoảng hai ông bà lại nhìn về phía cô, ánh mắt dò xét. Cô khó chịu cúi mặt xuống một tay đặt dưới đùi bất giác nắm chặt.
Anh gắp miếng thịt gà rán vào bát cơm của cô, cười: "Em ăn nhiều vào. Ba mẹ cũng ăn đi, hai người nhìn cô ấy như vậy cô ấy lại không dám ăn nữa cho mà xem."
Lúc này, hai người mới thôi không quan sát cô nữa mà tập trung vào phần ăn của mình. Sau khi ăn xong, cô phụ giúp bà Lâm dọn dẹp bàn ăn, bà Lâm thì rửa chén bát gần đấy.
"Cháu nói thật cho bác biết được không? Cháu và người phụ nữ đó có quan hệ gì?"
"Cháu không quen bà ấy." Cô im lặng rồi nói với giọng chắc nịch.
"Cháu chắc chứ?"
Cô miễn cưỡng gật đầu cho qua chuyện.
"Vậy tại sao cháu lại có sợi dây chuyền mà bác tặng cho người đó. Trên sợi dây chắc chắn có khắc tên bà ta." Bà Lâm chỉ vào sợi dây chuyền cô đang đeo, nheo mắt hỏi.
Cô im lặng nắm chặt tay, tai như ù đi, cảm giác khó chịu len lỏi khắp lồng ngực. Cô hiện tại sợ hãi có, xấu hổ có, tức giận có, cô bối rối không biết nên trả lời bà Lâm như thế nào. Thừa nhận người đã từng phá hoại hạnh phúc gia đình bà Lâm là mẹ của cô, hay một mực gạt bỏ mối liên hệ theo lời anh. Cô cắn răng, tay nắm chặt lại. Nếu nói dối bà Lâm chắc chắn sẽ biết, bà nhìn bề ngoài có vẻ như không quan tâm nhưng lại có cái nhìn xuyên thấu người khác. Đối diện với cái nhìn của bà, cô chỉ biết im lặng, không dám thở mạnh cho đến khi anh đi vào kéo cô ra ngoài.
"Bây giờ anh có thể nói cho em biết chúng ta đi đâu được không?" Cô ngồi tựa vào cửa, lơ đễnh nhìn ra bên ngoài rồi như chợt nhớ tới liền quay lại hỏi anh.
Anh vẫn tập trung lái xe không trả lời, mãi một lúc lâu sau, anh mới nói: "Mẹ anh muốn gặp em."
Cô ngạc nhiên hỏi lại: "Hả? Anh nói cái gì?"
"Mẹ anh nói muốn gặp em. Nếu anh nói trước với em là mẹ anh muốn gặp em thì chắc chắn em sẽ không đi."
Anh nói xong đỗ xe trước sảnh của một khu chung cư mang đậm nét cổ xưa. Anh cười hì hì xoa đầu cô.
"Tới nơi rồi, em đừng hòng trốn về."
Cô hất tay anh ra quay mặt đi chỗ khác che giấu vẻ mặt đang đỏ bừng lên vì ngượng. Anh cho xe vào trong ga ra để xe, sau đó dẫn cô đi vào trong tòa nhà.
Đứng trước cửa, cô căng thẳng níu tay áo anh, nói nhỏ: "Hay là em về nha, em sợ.."
Anh đan tay vào tay cô, cười trấn an. "Đừng lo, mẹ anh bà ấy không nghiêm khắc đâu."
"Nhưng.."
"Có anh ở đây rồi."
Anh đưa tay lên gõ cửa, ngay lập tức cánh của mở ra, bà Lâm chạy tới đẩy con trai sang một bên, dò xét cô.
"Mẹ, mẹ làm vậy làm cô ấy sợ đấy."
"Tôi chưa ăn thịt bạn gái anh đâu." Bà Lâm lườm con trai một cái quay sang cô "Cháu không phải sợ, ngẩng mặt lên cho bác xem nào. Thằng Chương nó suốt ngày khen cháu xinh đẹp, lại giỏi nấu ăn."
Cô ngẩng đầu lên nhìn đối diện với bà Lâm, bà Lâm tuy tuổi đã ngoài bốn mươi nhưng làn da vẫn trắng hồng, đuôi mày lộ ra vài nét chân chim nhàn nhạt. Bà Lâm nhìn cô, gương mặt hơi biến sắc nhưng rồi lại nở nụ cười gượng.
"Thôi hai đứa vào nhà đi đứng mãi ngoài này cũng không được, ba con đang chờ trong nhà đấy. Hiếm khi thấy con trai dẫn bạn gái về nhà nên hôm nay ông ấy không đi chơi với bác hai luôn đó."
Anh gật đầu nắm chặt tay cô đi vào trong nhà, vừa vào tới thì thấy ông Lâm đang ngồi đọc báo nhàn nhã uống trà. Anh kéo cô ngồi xuống dưới phía ghế đối diện với cha anh. Ông Lâm thấy đối diện có tiếng động liền bỏ tờ báo xuống bàn, vừa nhìn thấy cô, ông khựng lại một lúc. Đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào mặt cô, miệng há to vẻ mặt ngạc nhiên. Anh thấy ánh mắt của ông hơi lạ liền nhíu mày nghi hoặc sau đó che miệng ho khan.
"Ba cô ấy tên Nhã Phương, là bạn gái của con."
Cô ngại ngùng cúi mặt xuống tránh ánh mắt kì dị của ông Lâm. Ban nãy cô cũng có cảm nhận được cái nhìn khác lạ của bà Lâm dành cho cô nhưng cô cứ nghĩ là do cô lần đầu ra mắt bà. Nhưng đến cả ông Lâm cũng có biểu hiện như vậy khiến cho cô không nén nổi tò mò.
"Bác trai.. Trên mặt cháu có dính gì sao?"
Ông Lâm khoát tay, lắc đầu nói: "Không có.. không dính gì cả."
Anh thấy biểu cảm lạ lùng cả ba mẹ anh thì không hài lòng nhíu chặt mày lại. Im lặng một lúc thấy mẹ anh từ bên trong nhà bếp đi ra, anh nói:
"Ba mẹ có chuyện gì sao? Từ lúc cô ấy tới đây đến bây giờ hai người cư xử rất lạ."
Mẹ anh khựng lại một lúc rồi đi về phía ba người đang ngồi, ngồi xuống ghế dịu giọng hỏi: "Con tên là Nhã Phương nhỉ?"
"Đúng vậy bác gái. Có chuyện gì sao ạ?"
"Bác thấy cháu rất giống một người. Người đó từng là bạn thân của cô sau đó thì trở thành tình nhân của chồng cô."
Ông Lâm nghe bà Lâm nói vậy cúi đầu không nói gì. Còn anh nghe xong thì ngây ngốc nhìn về phía ông bố luôn mang vẻ mặt cương nghị, người mà anh luôn coi là mục đích là lý tưởng của mình. Anh dường như không tin vào tai mình, lắp bắp hỏi:
"Sao.. Sao lại có chuyện như vậy?"
"Cô thấy cháu giống người đó?"
"Ừ.. Rất giống."
"Người đó là ai gì?"
Bà Lâm im lặng một hồi rồi đứng dậy đi vào phòng, một lát sau, bà cầm một tập album đặt xuống bàn, giở ra chỉ vào người phụ nữ trẻ đứng cạnh bà.
Cô thấy tấm ảnh sa sầm mặt, còn anh ngạc nhiên quay sang nhìn cô lại nhìn vào trong tấm ảnh.
"Cháu có biết người này không, Nhã Phương?"
"Con thấy cô ấy chẳng giống người này chút nào." Anh với tay gấp quyển album lại cất đi, tay còn lại nắm tay cô giọng điệu nghiêm túc. "Mẹ đừng nhắc đến chuyện này nữa. Bữa trưa xong chưa mẹ?"
Bà Lâm bối rối gật đầu rồi cùng với ba người dọn bàn ăn. Trong khi ăn, thỉnh thoảng hai ông bà lại nhìn về phía cô, ánh mắt dò xét. Cô khó chịu cúi mặt xuống một tay đặt dưới đùi bất giác nắm chặt.
Anh gắp miếng thịt gà rán vào bát cơm của cô, cười: "Em ăn nhiều vào. Ba mẹ cũng ăn đi, hai người nhìn cô ấy như vậy cô ấy lại không dám ăn nữa cho mà xem."
Lúc này, hai người mới thôi không quan sát cô nữa mà tập trung vào phần ăn của mình. Sau khi ăn xong, cô phụ giúp bà Lâm dọn dẹp bàn ăn, bà Lâm thì rửa chén bát gần đấy.
"Cháu nói thật cho bác biết được không? Cháu và người phụ nữ đó có quan hệ gì?"
"Cháu không quen bà ấy." Cô im lặng rồi nói với giọng chắc nịch.
"Cháu chắc chứ?"
Cô miễn cưỡng gật đầu cho qua chuyện.
"Vậy tại sao cháu lại có sợi dây chuyền mà bác tặng cho người đó. Trên sợi dây chắc chắn có khắc tên bà ta." Bà Lâm chỉ vào sợi dây chuyền cô đang đeo, nheo mắt hỏi.
Cô im lặng nắm chặt tay, tai như ù đi, cảm giác khó chịu len lỏi khắp lồng ngực. Cô hiện tại sợ hãi có, xấu hổ có, tức giận có, cô bối rối không biết nên trả lời bà Lâm như thế nào. Thừa nhận người đã từng phá hoại hạnh phúc gia đình bà Lâm là mẹ của cô, hay một mực gạt bỏ mối liên hệ theo lời anh. Cô cắn răng, tay nắm chặt lại. Nếu nói dối bà Lâm chắc chắn sẽ biết, bà nhìn bề ngoài có vẻ như không quan tâm nhưng lại có cái nhìn xuyên thấu người khác. Đối diện với cái nhìn của bà, cô chỉ biết im lặng, không dám thở mạnh cho đến khi anh đi vào kéo cô ra ngoài.
Last edited by a moderator: