Tản Văn Có Nên Hy Sinh Quá Nhiều? - Nguyệt Thiền

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Candy Nguyệt Thiền, 31 Tháng mười hai 2021.

  1. Candy Nguyệt Thiền

    Bài viết:
    67
    Tên Tác Phẩm: Có Nên Hy Sinh Quá Nhiều?

    Tác Giả: Nguyệt Thiền

    Thể Loại: Tản Văn

    [​IMG]

    Sẽ đến lúc bạn không còn muốn vượt cả đại dương chỉ vì người không dám nhảy qua vũng nước vì bạn.

    * * *

    "Chúng ta chia tay đi."

    Tôi bỏ lại một câu nói rồi xoay người bước đi, trong mắt đầy vẻ bình thản, trên môi vương một nụ cười nhạt. Có lẽ đây chính là giải pháp tốt nhất cho cả hai, tôi chọn cách buông bỏ, trả lại tự do cho anh và cũng chính là trả lại sự yên bình cho cõi lòng tôi.

    Ba năm, một khoảng thời gian không quá dài nhưng đủ để những kỷ niệm kia khắc sâu vào tâm trí tôi, mỗi khi nhắm mắt lại từng hình ảnh quen thuộc cuộn trào như những thước phim, thống trị cõi lòng tôi. Tiếc không? Tiếc, rất tiếc.

    Đau lòng không? Đau, rất đau.

    Muốn làm lại không? Không, vốn dĩ chuyện tình nãy đã sớm kết thúc rồi.

    * * *

    "Anh ấy online rồi!"

    Đấy là suy nghĩ duy nhất loé sáng lên trong đầu tôi khi nhìn thấy dấu tick xanh ấy, tôi đã làm trò ngu ngốc này bao lâu rồi? Đến cả bản thân tôi cũng không biết rõ, ngày ngày ngắm nhìn anh online rồi lại offline, những dòng tin đã soạn nhưng mãi vẫn chưa được gửi đi. Tôi sợ, sợ bản thân sẽ làm phiền cuộc sống của anh. Càng sợ hơn là.. Anh không thích tôi.

    Dấu chấm xanh kia dần vụt tắt cuối cùng chỉ còn lại dòng chữ "Hoạt động 5 phút trước"

    Tôi buông thõng chiếc điện thoại trong tay, khoé môi kéo lên một nụ cười đầy giễu cợt.

    "Xuân Hoa ơi Xuân Hoa, mày nhìn đi, mày đang làm điều ngu ngốc gì vậy."

    Khoảnh khắc ấy thời gian như ngưng đọng, cõi lòng tôi như rơi vào một hố băng thật sâu, làn da cảm nhận được rõ rệt nhiệt độ cực thấp của băng giá. Tôi co quắp người, đặt cằm lên khủy tay, đôi mắt không nhịn được mà liếc nhìn chiếc điện thoại. Tôi vẫn mãi duy trì tư thế ấy, chẳng biết tôi đã ngồi như vậy trong bao lâu, chỉ biết là bầu trời ngoài kia đã bắt đầu nhá nhem tối, bóng đêm dần bao trùm lấy gian phòng, chúng như con quái vật không ngừng gào thét, xâu xé cõi lòng tôi. Ánh đèn neon loé sáng, phản chiếu trên khung cửa sổ, thứ đèn màu lấp lánh in bóng trong đôi mắt trong veo của tôi.

    "Mười giờ rồi!"

    Tôi tự nói với chính mình, sắp qua ngày mới rồi sao? Tôi có nên nhắn tin cho anh hay không? Nhưng như vậy có phiền anh không? Một loạt suy nghĩ vẫn vơ lại tiếp tục quanh quẩn trong đầu tôi.

    Cuối cùng tôi đưa tay với lấy chiếc định thoại, trong mắt đầy vẻ kiên định.

    "Sinh nhật vui vẻ."

    Tin nhắn vừa được gửi đi.

    "Đã xem"

    Tôi nhìn trân trân vào dòng chữ ấy, trái tim trong lồng ngực đập điên loạn, mọi thứ xung quanh như im bặt. Anh ấy.. Đang trả lời tôi.

    "Cảm ơn em."

    Chỉ ba chữ đơn giản nhưng lại có thể khiến tôi vui sướng đến phát điên. Tôi nhoẻn miệng cười, một nụ cười đầy mãn nguyện, mi mắt tôi cong cong, đôi con ngươi ánh lên những tia sáng chói lóa. Cuối cùng tôi cũng đã làm được rồi.

    Tôi hít sâu một hơi, trả lời anh một cách nhanh nhất.

    "Vâng, không có gì ạ."

    Dấu ba chấm đang nhảy muốn liên hồi, tôi hồi hộp chờ đợi tin nhắn từ anh, không khí trong lồng ngực như bị rút cạn, mọi thứ trước mắt mờ dần. Mọi thứ hư ảo như một giấc mơ vậy, tôi đưa tay bấu mạnh vào tay mình, cảm nhận được cơn đau thấu tận tâm cam từ làn da truyền đến. Gương mặt tôi co rúm vì đau, nhưng rồi nụ cười lại một lần nữa hiện hữu, thì ra là thật! Tất cả đều là thật.

    "Thật không ngờ em vẫn còn nhớ đến anh."

    "Vâng, em cũng vậy!"

    Chính bản thân tôi cũng không ngờ mình có thể khắc ghi hình bóng của anh lâu đến như vậy..

    Tôi vẫn muốn trò chuyện cùng anh lâu hơn một chút nhưng đã bị dòng tin nhắn của anh chặn lại.

    "Muộn rồi em không ngủ sao?"

    "Vâng, em ngủ ngay đây."

    "Ừm, em ngủ ngon."

    Tôi không trả lời tin nhắn của anh, cũng không có ý định sẽ trả lời, vì tôi không muốn anh xem nhẹ tình cảm của tôi. Nhưng nghĩ lại quả thật nực cười, có lẽ anh đã sớm nhìn thấu cõi lòng tôi rồi, chỉ là.. Anh không muốn nói ra.

    * * *

    Những tưởng mọi thứ đã kết thúc từ dòng tin nhắn chúc ngủ ngon ấy của anh nhưng không, ngay sáng hôm sau tôi vừa mở mắt đã nhận được dòng tin.

    "Buổi sáng vui vẻ" mà anh gửi đến. Một niềm vui vào lúc sáng sớm ư? Khóe miệng tôi cong lên, ánh mắt nhuộm đầy hạnh phúc.

    "Vâng, buổi sáng vui vẻ."

    Chúng tôi bắt đầu chuyện trò như một người bạn cũ, anh ấy vẫn như vậy, vẫn biết cách làm tôi cười, vẫn là lối nói chuyện hóm hỉnh ấy nhưng đã pha thêm một chút trưởng thành. Có lẽ cả anh và tôi đều đã thay đổi ít nhiều, chỉ là chưa một lần nào chúng tôi bộc lộ con người thật của mình ra trước mặt đối phương, giữa chúng tôi có quá nhiều phòng bị.

    Vào mùa hè năm ấy, anh đã tỏ tình với tôi. Tôi không hề cảm thấy bất ngờ trước kết quả này, vì tôi đã sớm xem anh là một phần trong cuộc sống của tôi.

    Khoảng thời gian đầu chúng tôi chính là một cặp trời sinh, những tưởng cả hai đều đã tìm được một nửa hoàn hảo cho riêng mình thì tôi chợt nhận ra, có lẽ trong chuyện tình này, chỉ có bản thân là người hy sinh. Còn anh? Cũng chỉ là tìm người thay thế.

    "Lúc trước anh từng yêu ai rồi sao?"

    Tôi gối đầu lên cánh tay vững trãi của anh, hỏi một câu vu vơ nhưng ngay khi lời nói ấy vừa được thốt ra, tôi đã có thể cảm nhận rõ rệt nhịp tim của anh hẫng đi một nhịp.

    "Ừm, đã từng."

    Giọng nói trầm ấm của anh truyền vào tai tôi.

    "Người ta bỏ anh sao?"

    "Ừm, người ta bỏ anh mà đi. Nhưng trong chuyện ấy, tất cả đều là lỗi của anh. Cô ấy không làm gì sai cả."

    Từng câu từng chữ mà anh nói ra đâm thẳng vào tim tôi. Giọng nói của tôi có phần lạc nhịp.

    "Vậy sao? Vậy cô ấy tên gì?"

    "Em không cần biết đâu, dẫu sao cô ấy cũng đã block anh rồi."

    Block rồi sao? Nhưng tại sao tôi lại cứ có cảm giác là anh rất để tâm đến người ta, vì người ta tốt hơn tôi? Hay là vì.. Chấp niệm?

    "Anh còn yêu người ta sao?"

    "Không, không đâu."

    Lời ấy nói ra là muốn trấn an tôi hay là trấn an chính bản thân anh? Có lẽ là cả hai, bởi lẽ chính bản thân anh cũng không hiểu rõ tình cảm hiện tại của mình. Cõi lòng tôi như bị một chậu nước lạnh dội xuống, khóe mắt chợt cay cay. Tôi trực tiếp nhắm mắt lại, để mặt dòng lệ lăn dài trên mi mắt.

    * * *

    "Người ta bỏ chặn anh rồi."

    Anh đột nhiên nói ra một câu như vậy, động tác trên tay tôi ngừng lại, ánh mắt có vài phần biến hóa. Tôi cố nặn ra một nụ cười nhạt, hôm nay là kỷ niệm một năm yêu nhau, tôi không muốn vì sự nhạy cảm của tôi mà phá hỏng bầu không khí này.

    "Vậy sao? Thật tốt."

    "Ừm, nhưng em đừng nghĩ nhiều nhé."

    Tôi liếc mắt nhìn anh, nói một cách vô hồn.

    "Vâng, em sẽ không để tâm đâu."

    * * *

    Khoảng thời gian về sau, tôi dần nhận thấy sự thay đổi từ bên trong anh, không rõ là do bản thân tôi quá nhạy cảm hay sự thật vốn dĩ là như vậy. Anh đã không còn up hình ảnh hai đứa lên mạng xã hội, những dòng tin nhắn cũng thưa dần, khoảng thời gian giành cho nhau cũng vơi đi, anh cũng chẳng còn đủ kiên nhẫn để dỗ dành tôi.

    Tôi chính thức trở thành một người cô độc trong mối quan hệ này..

    Giáng sinh năm ấy, tôi hỏi anh.

    "Anh mệt không?"

    "Mệt"

    Anh đáp một cách nhẹ bâng, nụ cười trên môi tôi cứng đờ, đôi con ngươi co rút.

    "Vậy.. Mình.."

    "Em đừng suốt ngày giận dỗi, anh không có thời gian chạy theo dỗ dành em đâu."

    Chính khoảnh khắc ấy, tôi cuối cùng cũng đã từ bỏ.

    "Chia tay đi, lần này là thật."

    Anh ấy ngẩng đầu, gương mặt đầy kinh hãi. Đôi bàn tay to lớn níu giữ lấy đôi vai mảnh mai của tôi.

    "Em đừng quấy nữa."

    Tôi từ từ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt bình thản đến đáng sợ, cánh môi tôi mấp máy.

    "Em mệt rồi."

    Tôi mệt rồi, hy sinh tất thảy vì anh, cố gắng vun vén cái hạnh phúc giả tạo này để rồi thứ tôi nhận lại được chẳng là gì cả. Tôi vì anh mà vượt cả đại dương nhưng anh lại không thể vì tôi mà nhảy qua vũng nước.

    Tình yêu là cho đi nhưng ai cũng rất khát khao được nhận lại..

    Hết.
     
    AquafinaMạnh Thăng thích bài này.
    Last edited by a moderator: 31 Tháng mười hai 2021
  2. Đăng ký Binance
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...