Núi kia có cặp có đôi Còn em phận nghèo lủi thủi cô đơn Người ta da trắng dáng cao Em đây chân ngắn da nâu ngậm phèn Đã mang thân phận bọt bèo Lại đi học thói đèo bồng lầu cao Từ nay vỡ mộng trèo non Em xin về lại đồng bằng nương thân