

Cô gái năm đó từng yêu tôi
Tác giả: Cố Mẫn Hi
Thể loại: Truyện ngắn, Bách hợp
Số chương :3 (đã hoàn chính văn)
Tác giả: Cố Mẫn Hi
Thể loại: Truyện ngắn, Bách hợp
Số chương :3 (đã hoàn chính văn)
Chương I
' Tích tắc- tích tắc '
Thời gian cứ thế trôi đi, Kiều Phương vẫn nằm trên giường nước mắt thẫm đẫm gối. Cô ôm chặt những gì thuộc về em cố níu những hơi ấm cuối cùng còn xót lại của em
- Tôi nhớ em - Trong căn phòng tăm tối đó chỉ còn lại tiếng của cô vang vọng. Cô cứ nằm đó rồi lại nhớ về lần đầu gặp em..
3năm trước
Tôi của những ngày hôm ấy thật tuyệt vời. Tôi đã từng có một cuộc sống không lo nghĩ: Thi được vào trường chuyên với số điểm xuất sắc, được bầu cử làm hoa khôi của trường, có gia đình chu cấp đầy đủ mọi thứ Vậy mà tôi của bây giờ thật tệ bạc, có mơ cũng không được như ngày đó.
Lần đầu tiên tôi gặp em là vào một biểu chiều Hạ Vi à, không biết em còn nhớ không nhưng tôi thì vẫn rất rõ. Tôi rung động trước nụ cười của em ngay từ ngày đầu gặp mặt. Ban đầu tôi cứ nghĩ rằng tình cảm đó chỉ là tình cảm chị em nhưng ai ngờ, sau này nó là tình yêu..
Tình yêu mà tôi dành cho em cứ lớn lên từng ngày sâu đậm từng ngày thế nhưng tôi sợ thứ ấy lắm, em biết không. Trong quãng thời gian đó hình ảnh của em luôn xuất hiện trong tâm trí tôi mọi lúc mọi nơi, tôi quả thực không tin, không tin chút nào. Tôi có biết LGBT, có tìm hiểu và đọc qua thì thấy mình có những giấu hiệu là les. Vậy là để chạy chốn, tôi đồng ý đại một cậu con trai tỏ tình tôi hôm đó. Thực ra có rất nhiều người tỏ tình tôi từ đàn anh khối trên, đến các bạn học rồi cả các em khối dưới nữa nhưng tôi chọn một người bình thường là nhanh chóng để xóa đi mọi suy nghĩ trong đầu, mong rằng tôi có tình cảm với con trai. Nhưng tất cả đềvô dụng.. tôi yêu em nhiều hơn tôi nghĩ. Tôi rất sợ xã hội vùi dập, sợ bạn học chê cười, sợ cha mẹ từ mặt nhưng tất cả những thứ đó không thể ngăn tôi nói lời yêu em. Hôm đó, tôi nhắn tin cho em, đây là lần đầu tôi đơn phương một người, không biết tỏ tình thế nào liền nhắn đại
- Em có biết thích một người là cảm giác như thế nào không?
Em trả lời:
- Có chứ chị thích một người là khi ngày nào cũng nhớ về họ, gặp họ thì tim đập nhanh chân tay luống cuống như kẻ ngốc. Mà chị thích ai rồi sao
- Khi gặp em tôi thường bị như vậy
- Hả ý chị là sao
- Tôi thích em
Nhắn tin xong lòng tôi thấy nhẹ nhõm biết bao, tôi cuối cùng cũng có thể nói ra tất cả. Một lúc sau, không ngờ em nhắn lại: ' Em cũng vậy '
Tôi vui sướng đến điên cuồng, dù đây có là lời nói nhất thời bồng bột của em thì tôi vẫn hạnh phúc lắm rồi. Từ đó, tôi và em chính thức thành 1 cặp. Nhưng chúng tôi không nói ra cho ai biết hết chỉ thầm lặng yêu nhau. Đôi lúc, em hỏi tôi:
- Chị có định lấy em không?
- Có chứ - Tôi đáp
- Chị định bao giờ công khai hai ta yêu nhau
- Em không sợ sao? Không sợ khi bên chị em sẽ bị kì thị, bị xã hội mỉa mai sao?
- Em không sợ, chị từng nói sẽ bảo vệ em cả cuộc đời này, em còn sợ gì chứ!
Em là một cô bé hiểu chuyện, dù kém tôi tận 2 tuổi. Tôi hôn lên trán em nói âu yếm:
- Cho chị thêm thời gian, nhất định sẽ sớm thôi
Tôi cứ nghĩ rằng em sẽ cùng tôi bước qua mọi khó khăn, ai ngờ đến giữa chừng em lại bỏ cuộc. Thà em nói rằng không yêu tôi ngay từ đầu đi thì sẽ bớt đau, thế nhưng em lại nói yêu tôi rồi bỏ mặc tôi giữa dòng đời nghiệt ngã. Giờ tôi muốn buông bỏ em cũng không được. Em thật độc ác!
Hôm đó, tôi gọi em đến ngồi cạnh bên mình, nắm tay em hỏi:
- Sao dạo này em hay khó chịu với tôi thế, em gặp chuyện gì sao?
Em không trả lời chỉ hỏi tôi:
- Bao giờ chị định công khai chuyện hai chúng ta
- Em cho chị thêm..
- Không, em không chờ được nữa, em ở bên chị 2 năm rồi, em mệt rồi chúng ta chia tay đi - Giọng nói của em rất nhỏ gần như không thể nghe thấy.
- Em đang nói vớ vẫn gì vậy? Em muốn chia tay là chia tay sao, em không nghĩ cho tôi sao?
- Em mệt rồi, em xin lỗi! - Nói rồi, Hà Vi bước ra ngoài để mặc tôi trong căn phòng tối. Hà Vi em không biết rằng chị nhẫn nhịn tất cả là vì em. Ông nội chị nói rằng cứ đứa cháu nào tròn 23 tuổi thì ông sẽ trao nhà, tiền cho đứa đó. Chị muốn có một khoảng tiền để nuôi em, chị không muốn em về với chị vừa phải chịu mỉa mai lẫn cực khổ. Em chỉ là một cô gái yếu đuối, chị xin lỗi vì không thể là con trai, không có đủ sức mạnh để bảo vệ em, chăm lo mọi thứ cho em, chị chỉ có thể yêu em thôi. Chị xin lỗi vì là một kẻ ăn bám gia đình thế nhưng nếu chị nói ra tất cả thì chắc chắn sẽ không được gì hết. Hạ Vi sao em không thể chờ đến ngày mai, ngày mai là sinh nhật chị rồi mà. Em có nhớ không em? Chị định ngày mai sẽ đưa em về nhà mới rồi công khai với mọi người khi đó nhà, tiền đã là của chị mọi người có tức cũng không thể làm gì. Nhưng.. em lại không chờ chị!
Tối hôm đó chị chạy đi tìm em, chẳng may.. tai nạn ập đến. Bác sĩ nói chị sẽ mù mãi mãi nếu không có ai hiến giác mạc. Chị tuyệt vọng lắm trong thời gian đó, chị rất nhớ em, rát cần em. Nhưng em lại không xuất hiện dù tin này cả trường đều đã biết. May mắn thay, một người tốt nào đó đã hiến giác mạc cho chị sau 2 tuần. Họ không để lại tên nhưng chị biết đó là em, chắc chắn là em. Chị không nhận nhưng ba mẹ luôn luôn bắt chị phải phỗ thuật. Chị từng hứa sau khi mổ mắt sẽ tìm em chăm lo cho em cả đời. Nhưng, hóa ra.. chị đã quá ngu ngốc. Em không còn nữa thì sao chị có thể bảo vệ có thể chăm lo. Em bị ung thư phổi đã mất vào ngày chị mổ mắt xong 1 hôm. Hóa ra trong thời gian em khó chịu với chị là quãng thời gian em đau đớn sợ hãi nhất vì phải đối mặt với bệnh tật, vậy mà con khốn như chị lại hiểu lầm em. Ngày em ra đi cũng là ngày em biêt mình không còn bao lâu nữa, em, không muốn chị buồn vì em, không muốn chị đau lòng
Một thời gian sau..
Chị về lại căn nhà trọ cũ của chúng ta, chị sẽ ở đây mãi mãi em nhé vì ở đây có em. Chị sẽ nói cho tất cả mọi người rằng chị yêu em, cả kiếp này, kiếp sau cũng vậy. Cảm ơn em, vợ ơi!
Thời gian cứ thế trôi đi, Kiều Phương vẫn nằm trên giường nước mắt thẫm đẫm gối. Cô ôm chặt những gì thuộc về em cố níu những hơi ấm cuối cùng còn xót lại của em
- Tôi nhớ em - Trong căn phòng tăm tối đó chỉ còn lại tiếng của cô vang vọng. Cô cứ nằm đó rồi lại nhớ về lần đầu gặp em..
3năm trước
Tôi của những ngày hôm ấy thật tuyệt vời. Tôi đã từng có một cuộc sống không lo nghĩ: Thi được vào trường chuyên với số điểm xuất sắc, được bầu cử làm hoa khôi của trường, có gia đình chu cấp đầy đủ mọi thứ Vậy mà tôi của bây giờ thật tệ bạc, có mơ cũng không được như ngày đó.
Lần đầu tiên tôi gặp em là vào một biểu chiều Hạ Vi à, không biết em còn nhớ không nhưng tôi thì vẫn rất rõ. Tôi rung động trước nụ cười của em ngay từ ngày đầu gặp mặt. Ban đầu tôi cứ nghĩ rằng tình cảm đó chỉ là tình cảm chị em nhưng ai ngờ, sau này nó là tình yêu..
Tình yêu mà tôi dành cho em cứ lớn lên từng ngày sâu đậm từng ngày thế nhưng tôi sợ thứ ấy lắm, em biết không. Trong quãng thời gian đó hình ảnh của em luôn xuất hiện trong tâm trí tôi mọi lúc mọi nơi, tôi quả thực không tin, không tin chút nào. Tôi có biết LGBT, có tìm hiểu và đọc qua thì thấy mình có những giấu hiệu là les. Vậy là để chạy chốn, tôi đồng ý đại một cậu con trai tỏ tình tôi hôm đó. Thực ra có rất nhiều người tỏ tình tôi từ đàn anh khối trên, đến các bạn học rồi cả các em khối dưới nữa nhưng tôi chọn một người bình thường là nhanh chóng để xóa đi mọi suy nghĩ trong đầu, mong rằng tôi có tình cảm với con trai. Nhưng tất cả đềvô dụng.. tôi yêu em nhiều hơn tôi nghĩ. Tôi rất sợ xã hội vùi dập, sợ bạn học chê cười, sợ cha mẹ từ mặt nhưng tất cả những thứ đó không thể ngăn tôi nói lời yêu em. Hôm đó, tôi nhắn tin cho em, đây là lần đầu tôi đơn phương một người, không biết tỏ tình thế nào liền nhắn đại
- Em có biết thích một người là cảm giác như thế nào không?
Em trả lời:
- Có chứ chị thích một người là khi ngày nào cũng nhớ về họ, gặp họ thì tim đập nhanh chân tay luống cuống như kẻ ngốc. Mà chị thích ai rồi sao
- Khi gặp em tôi thường bị như vậy
- Hả ý chị là sao
- Tôi thích em
Nhắn tin xong lòng tôi thấy nhẹ nhõm biết bao, tôi cuối cùng cũng có thể nói ra tất cả. Một lúc sau, không ngờ em nhắn lại: ' Em cũng vậy '
Tôi vui sướng đến điên cuồng, dù đây có là lời nói nhất thời bồng bột của em thì tôi vẫn hạnh phúc lắm rồi. Từ đó, tôi và em chính thức thành 1 cặp. Nhưng chúng tôi không nói ra cho ai biết hết chỉ thầm lặng yêu nhau. Đôi lúc, em hỏi tôi:
- Chị có định lấy em không?
- Có chứ - Tôi đáp
- Chị định bao giờ công khai hai ta yêu nhau
- Em không sợ sao? Không sợ khi bên chị em sẽ bị kì thị, bị xã hội mỉa mai sao?
- Em không sợ, chị từng nói sẽ bảo vệ em cả cuộc đời này, em còn sợ gì chứ!
Em là một cô bé hiểu chuyện, dù kém tôi tận 2 tuổi. Tôi hôn lên trán em nói âu yếm:
- Cho chị thêm thời gian, nhất định sẽ sớm thôi
Tôi cứ nghĩ rằng em sẽ cùng tôi bước qua mọi khó khăn, ai ngờ đến giữa chừng em lại bỏ cuộc. Thà em nói rằng không yêu tôi ngay từ đầu đi thì sẽ bớt đau, thế nhưng em lại nói yêu tôi rồi bỏ mặc tôi giữa dòng đời nghiệt ngã. Giờ tôi muốn buông bỏ em cũng không được. Em thật độc ác!
Hôm đó, tôi gọi em đến ngồi cạnh bên mình, nắm tay em hỏi:
- Sao dạo này em hay khó chịu với tôi thế, em gặp chuyện gì sao?
Em không trả lời chỉ hỏi tôi:
- Bao giờ chị định công khai chuyện hai chúng ta
- Em cho chị thêm..
- Không, em không chờ được nữa, em ở bên chị 2 năm rồi, em mệt rồi chúng ta chia tay đi - Giọng nói của em rất nhỏ gần như không thể nghe thấy.
- Em đang nói vớ vẫn gì vậy? Em muốn chia tay là chia tay sao, em không nghĩ cho tôi sao?
- Em mệt rồi, em xin lỗi! - Nói rồi, Hà Vi bước ra ngoài để mặc tôi trong căn phòng tối. Hà Vi em không biết rằng chị nhẫn nhịn tất cả là vì em. Ông nội chị nói rằng cứ đứa cháu nào tròn 23 tuổi thì ông sẽ trao nhà, tiền cho đứa đó. Chị muốn có một khoảng tiền để nuôi em, chị không muốn em về với chị vừa phải chịu mỉa mai lẫn cực khổ. Em chỉ là một cô gái yếu đuối, chị xin lỗi vì không thể là con trai, không có đủ sức mạnh để bảo vệ em, chăm lo mọi thứ cho em, chị chỉ có thể yêu em thôi. Chị xin lỗi vì là một kẻ ăn bám gia đình thế nhưng nếu chị nói ra tất cả thì chắc chắn sẽ không được gì hết. Hạ Vi sao em không thể chờ đến ngày mai, ngày mai là sinh nhật chị rồi mà. Em có nhớ không em? Chị định ngày mai sẽ đưa em về nhà mới rồi công khai với mọi người khi đó nhà, tiền đã là của chị mọi người có tức cũng không thể làm gì. Nhưng.. em lại không chờ chị!
Tối hôm đó chị chạy đi tìm em, chẳng may.. tai nạn ập đến. Bác sĩ nói chị sẽ mù mãi mãi nếu không có ai hiến giác mạc. Chị tuyệt vọng lắm trong thời gian đó, chị rất nhớ em, rát cần em. Nhưng em lại không xuất hiện dù tin này cả trường đều đã biết. May mắn thay, một người tốt nào đó đã hiến giác mạc cho chị sau 2 tuần. Họ không để lại tên nhưng chị biết đó là em, chắc chắn là em. Chị không nhận nhưng ba mẹ luôn luôn bắt chị phải phỗ thuật. Chị từng hứa sau khi mổ mắt sẽ tìm em chăm lo cho em cả đời. Nhưng, hóa ra.. chị đã quá ngu ngốc. Em không còn nữa thì sao chị có thể bảo vệ có thể chăm lo. Em bị ung thư phổi đã mất vào ngày chị mổ mắt xong 1 hôm. Hóa ra trong thời gian em khó chịu với chị là quãng thời gian em đau đớn sợ hãi nhất vì phải đối mặt với bệnh tật, vậy mà con khốn như chị lại hiểu lầm em. Ngày em ra đi cũng là ngày em biêt mình không còn bao lâu nữa, em, không muốn chị buồn vì em, không muốn chị đau lòng
Một thời gian sau..
Chị về lại căn nhà trọ cũ của chúng ta, chị sẽ ở đây mãi mãi em nhé vì ở đây có em. Chị sẽ nói cho tất cả mọi người rằng chị yêu em, cả kiếp này, kiếp sau cũng vậy. Cảm ơn em, vợ ơi!
Last edited by a moderator: