

CÔ BI
Tác giả: DayJoy
* * *

Tác giả: DayJoy
* * *
Trong núi có ngôi chùa cổ. Chùa cổ ngụ một hòa thượng. Hòa thượng pháp danh Cô Bi.
Chính ngọ, diễm dương cao chiếu, nóng bỏng mà rực rỡ, thiêu đốt thế gian thành bể khổ vô biên. Không khí trong núi lại hết sức mát lành tựa như tách biệt khỏi trần thế. Chỉ thấy đây đó một vài tia nắng hiếm hoi lọt xuống qua tầng tầng cổ thụ, điểm xuyết trên những bậc thang lát đá phủ đầy rêu phong dẫn tới cổ tự.
Tiểu sa di Mạc Niệm đang thong thả quét lá trước sân. Chùa nhỏ thanh u tĩnh mịch, bên trong chỉ cung phụng Văn Thù Bồ Tát, lại tọa lạc nơi thâm sơn cùng cốc, quanh năm nhang khói hiu quạnh, cũng chẳng được mấy lai khách. Họa chăng, chỉ có vị phu nhân phong tư xước ước đang ngẩn ngơ dưới gốc quế kia là tháng nào cũng ghé thăm quyên chút tiền đèn dầu.
Mạc Niệm từng thắc mắc hỏi a hoàn Niệm Chu của phu nhân, "Niệm Chu tỷ tỷ, sao phu nhân nhà tỷ lại tới đây?"
"Tiểu hòa thượng, phu nhân nhà ta đi chùa đương nhiên là để lễ Phật rồi!"
Mạc Niệm không tin. Phu nhân mỗi tháng đều vất vả lặn lội lên núi nhưng lại chưa một lần thắp hương bái Phật. Nàng chỉ sai a hoàn dâng lễ, mình thì lẳng lặng đứng bên con suối nhỏ vắt qua cây quế già trong sân, đôi phượng nhãn nhuốm màu tuế nguyệt ngẩn ngơ dõi về nơi vô định.
Trong đôi mắt ấy, Mạc Niệm không thấy tín ngưỡng, chỉ có ai oán xen lẫn đau thương.
Hai tay ôm cây chổi tre cao hơn cả đầu mình, Mạc Niệm cất bước về phía hậu điện. Đây là nơi nó và sư phụ nghỉ ngơi, được bao quanh bởi một rừng trúc xanh ngắt bạt ngàn. Cuộc sống tu hành trong núi thanh tịnh nhưng không tránh khỏi đơn điệu. Làm bạn với Mạc Niệm chỉ có tiếng chim kêu vượn hót và diệu khúc bay bổng từ những khóm trúc.
Hôm nay có gió nhẹ, lẫn trong tiếng rì rào của lá cành còn có tiếng ai như van như nài.
"Chu lang! Tim chàng phải chăng là sắt đá?"
"Ngã Phật từ bi, chàng từ bi vi hoài, chỉ duy tàn nhẫn với ta!"
"Chu lang! Thực sự không thể nào ư?"
"Chu lang! Chàng có từng yêu ta?"
"Chu lang!"
"Thí chủ, bần tăng pháp danh Cô Bi."
Mạc Niệm mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, rón rén quay trở về tiền viện. Nha hoàn Niệm Chu đang lúi húi nhặt những cánh hoa rơi trên mặt nước.
Một lát sau, phu nhân trở ra, vẫn đoan trang quý phái tựa không cốc u lan, chỉ có khóe mắt ửng hồng là khiến người ta thấy mà chua xót.
"Niệm Chu, hồi phủ."
Phu nhân cất giọng uyển chuyển. Tới hôm nay Mạc Niệm mới hiểu vì sao tiếng gọi nha hoàn của phu nhân cứ mềm mại như ai thán. Mạc Niệm còn nhỏ, nó không lý giải nổi những ái hận dây dưa của nhân sinh, chỉ có thể tiễn người xuống núi, khe khẽ niệm một câu A Di Đà Phật.
Bỗng như có điều linh tính, nó khẽ xoay người. Sư phụ trong tấm áo cà sa bay bay đang đứng quay lưng lại với nó, cúi đầu ngắm trời mây trong làn nước biếc.
Phu nhân lòng mang thương nhớ, đặt tên cho nha hoàn thân cận là Niệm Chu.
Hòa thượng không phụ Như Lai, chỉ đành phụ lòng nàng, đặt cho đồ đệ cái tên Mạc Niệm.
Mạc Niệm.
Đừng niệm.
Đừng nhớ.
Chỉ là phu nhân không biết, Mạc Niệm cũng không, rằng trước kia, yêu vốn không là "ái". Yêu là nhớ nhung một người trong lặng thầm tịch mịch. Yêu, vốn là "cô bi".
Tịch dương nhuộm đỏ chân trời. Cổ tự im lìm khuất bóng sau những hàng cây. Núi sâu rừng vắng, chỉ còn những dư âm rạc rời loang đi trong gió.
"Chu lang! Chàng có từng yêu ta?"
"Thí chủ, bần tăng.. Cô Bi."
Thí chủ, bần tăng không thể ái, chỉ có thể cô bi.
Chính ngọ, diễm dương cao chiếu, nóng bỏng mà rực rỡ, thiêu đốt thế gian thành bể khổ vô biên. Không khí trong núi lại hết sức mát lành tựa như tách biệt khỏi trần thế. Chỉ thấy đây đó một vài tia nắng hiếm hoi lọt xuống qua tầng tầng cổ thụ, điểm xuyết trên những bậc thang lát đá phủ đầy rêu phong dẫn tới cổ tự.
Tiểu sa di Mạc Niệm đang thong thả quét lá trước sân. Chùa nhỏ thanh u tĩnh mịch, bên trong chỉ cung phụng Văn Thù Bồ Tát, lại tọa lạc nơi thâm sơn cùng cốc, quanh năm nhang khói hiu quạnh, cũng chẳng được mấy lai khách. Họa chăng, chỉ có vị phu nhân phong tư xước ước đang ngẩn ngơ dưới gốc quế kia là tháng nào cũng ghé thăm quyên chút tiền đèn dầu.
Mạc Niệm từng thắc mắc hỏi a hoàn Niệm Chu của phu nhân, "Niệm Chu tỷ tỷ, sao phu nhân nhà tỷ lại tới đây?"
"Tiểu hòa thượng, phu nhân nhà ta đi chùa đương nhiên là để lễ Phật rồi!"
Mạc Niệm không tin. Phu nhân mỗi tháng đều vất vả lặn lội lên núi nhưng lại chưa một lần thắp hương bái Phật. Nàng chỉ sai a hoàn dâng lễ, mình thì lẳng lặng đứng bên con suối nhỏ vắt qua cây quế già trong sân, đôi phượng nhãn nhuốm màu tuế nguyệt ngẩn ngơ dõi về nơi vô định.
Trong đôi mắt ấy, Mạc Niệm không thấy tín ngưỡng, chỉ có ai oán xen lẫn đau thương.
Hai tay ôm cây chổi tre cao hơn cả đầu mình, Mạc Niệm cất bước về phía hậu điện. Đây là nơi nó và sư phụ nghỉ ngơi, được bao quanh bởi một rừng trúc xanh ngắt bạt ngàn. Cuộc sống tu hành trong núi thanh tịnh nhưng không tránh khỏi đơn điệu. Làm bạn với Mạc Niệm chỉ có tiếng chim kêu vượn hót và diệu khúc bay bổng từ những khóm trúc.
Hôm nay có gió nhẹ, lẫn trong tiếng rì rào của lá cành còn có tiếng ai như van như nài.
"Chu lang! Tim chàng phải chăng là sắt đá?"
"Ngã Phật từ bi, chàng từ bi vi hoài, chỉ duy tàn nhẫn với ta!"
"Chu lang! Thực sự không thể nào ư?"
"Chu lang! Chàng có từng yêu ta?"
"Chu lang!"
"Thí chủ, bần tăng pháp danh Cô Bi."
Mạc Niệm mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, rón rén quay trở về tiền viện. Nha hoàn Niệm Chu đang lúi húi nhặt những cánh hoa rơi trên mặt nước.
Một lát sau, phu nhân trở ra, vẫn đoan trang quý phái tựa không cốc u lan, chỉ có khóe mắt ửng hồng là khiến người ta thấy mà chua xót.
"Niệm Chu, hồi phủ."
Phu nhân cất giọng uyển chuyển. Tới hôm nay Mạc Niệm mới hiểu vì sao tiếng gọi nha hoàn của phu nhân cứ mềm mại như ai thán. Mạc Niệm còn nhỏ, nó không lý giải nổi những ái hận dây dưa của nhân sinh, chỉ có thể tiễn người xuống núi, khe khẽ niệm một câu A Di Đà Phật.
Bỗng như có điều linh tính, nó khẽ xoay người. Sư phụ trong tấm áo cà sa bay bay đang đứng quay lưng lại với nó, cúi đầu ngắm trời mây trong làn nước biếc.
Phu nhân lòng mang thương nhớ, đặt tên cho nha hoàn thân cận là Niệm Chu.
Hòa thượng không phụ Như Lai, chỉ đành phụ lòng nàng, đặt cho đồ đệ cái tên Mạc Niệm.
Mạc Niệm.
Đừng niệm.
Đừng nhớ.
Chỉ là phu nhân không biết, Mạc Niệm cũng không, rằng trước kia, yêu vốn không là "ái". Yêu là nhớ nhung một người trong lặng thầm tịch mịch. Yêu, vốn là "cô bi".
Tịch dương nhuộm đỏ chân trời. Cổ tự im lìm khuất bóng sau những hàng cây. Núi sâu rừng vắng, chỉ còn những dư âm rạc rời loang đi trong gió.
"Chu lang! Chàng có từng yêu ta?"
"Thí chủ, bần tăng.. Cô Bi."
Thí chủ, bần tăng không thể ái, chỉ có thể cô bi.
***
Đôi dòng cảm nghĩ:
<Cô bi> là truyện ngắn mình viết để nộp bài tập cho một khóa Viết Sáng tạo online. Thú thực thì mình vốn không giỏi viết dạng văn chương có cấu tứ, nhân vật, tình tiết như thế này. Ý tưởng của truyện đến từ bài hát từng một thời rất thịnh hành trên douyin, được cả giới trẻ Trung lẫn Việt thi nhau cover - <Độ ta không độ nàng>.
Mình không am hiểu Phật pháp, không có cái nhìn hay cảm ngộ quá sâu sắc về nghiệt duyên oan trái giữa Phật tử và người thường, lại càng không có nhiều trải nghiệm về tình yêu. Nhưng có lẽ do quá tiếc thương cho "ta" và cho cả "nàng" nên mình đã quyết định viết nên một cái kết (tạm xem như) viên mãn cho những người có tình mà phải chịu nỗi khổ ái biệt ly. Hẳn bạn sẽ thắc mắc vì sao cái kết chẳng mấy hạnh phúc như thế này lại được mình cho là viên mãn. Nhưng thế gian lắm ngang trái, đâu phải lúc nào ta cũng có thể cầu nhân đắc nhân? Hòa thượng và phu nhân cuối cùng cũng không thể bỏ lại tất cả để đến với nhau. Phu nhân cũng chẳng biết tấm lòng và tâm ý của hòa thượng. Nhưng dẫu cho một người thanh đăng cổ Phật, một người gả làm phụ nhân thì chí ít, câu chuyện của họ đã từng tồn tại, trong từng cái tên, từng pháp hiệu. Và câu chuyện ấy sẽ mãi mãi được khắc ghi cho đến khi họ có thể bỏ lại hết những vướng bận trần gian để cùng nhau sánh bước trên đường Bỉ Ngạn.
Nói một chút về điển cố "cô bi". Đọc truyện ngắn hẳn bạn cũng thấy một mùi văn rất Trung Hoa cổ phong. Tuy nhiên khái niệm "cô bi" thì lại là một cách nói của người Nhật. Chẳng nhớ mình từng đọc trong một cuốn tiểu thuyết Nhật Bản nào, thời xưa, yêu không gọi là "ái" mà được gọi là "cô bi" - là nỗi đau phải chịu đựng một mình khi thương nhớ ai đó. Cách đưa câu chuyện và hình ảnh vào ngôn từ của người Nhật thực sự rất nên thơ và lãng mạn (giống như thay vì nói "yêu", người Nhật sẽ nói "trăng đêm nay đẹp quá" vậy). Vì quá thích ý nghĩa, thậm chí cả cách viết, cách phát âm cụm từ "cô bi" này mà mình đã mạn phép vay mượn để áp dụng cách giải nghĩa trong văn học Nhật Bản vào một truyện ngắn mang hơi hướng Trung Quốc. Thật may vì câu truyện không bị phê bình là lạc quẻ bởi cô giáo và bạn học cùng khóa Viết của mình.
Vốn là mình không định tâm sự lê thê như vậy đâu nhưng vì truyện ngắn quá (không đủ số chữ tối thiểu ^^), và cũng vì <Cô bi> là một trong những truyện ngắn hiếm hoi mình tự viết mà thấy khá tâm đắc nên mình xin được dong dài một chút. Mong các bạn đọc truyện vui vẻ và nếu có thể thì hãy cho mình biết cảm nhận của các bạn nhé!
_HOÀN_
Chỉnh sửa cuối: