Có Anh, Thay Em Gánh Nửa Bầu Trời! Tác giả: Hạ Vy Thể loại: Tản văn * * * Em, đã từng đơn độc như thế! Em, trước khi gặp anh, là một con bé chẳng mấy khi tìm thấy niềm vui thật sự. Ai cũng bảo em vui vẻ, hay cười. Nhưng họ không biết rằng, người hay cười nhất là người có nhiều tâm sự nhất. Vì nụ cười là thứ vỏ bọc hoàn hảo nhất để che giấu nỗi buồn bên trong. Cuộc sống em vốn dĩ là những chuỗi ngày buồn chán, tẻ nhạt và đầy mệt mỏi. Nhìn em nhỏ bé vậy thôi, chứ chẳng ai ngờ trên lưng em là hai viên đá to đùng, một viên là trách nhiệm, và chính vì trách nhiệm nên mới sinh ra thêm viên đá áp lực. Em là con gái một. Ba mẹ dành hết tình thương và sự kỳ vọng cho em. Chính những thứ này dần dà hình thành bốn bức tường nhốt em lại, mà em dù cố cách mấy, cũng chẳng thoát ra được. Em luôn phải phấn đấu hết mình, luôn phải đạt thành tích cao, luôn phải là niềm tự hào của ba mẹ. Đó là đối với riêng ba mẹ thôi, đối với dòng họ, em là cháu gái lớn, vậy nên càng phải ra dáng. Em phải mẫu mực, phải là tấm gương sáng để các em noi theo và học hỏi. Em luôn được xây dựng sẵn hình tượng con ngoan, trò giỏi, chị cả mẫu mực, một cô gái hiền lành, nhu mì, có gia giáo, có lễ nghĩa. Có bất mãn, có những thứ không vui, cũng chẳng thể nói, có nói cũng chẳng mấy ai hiểu. Vì một khi người ta đã mặc định về em thế nào rồi, rất khó để mà có thể chấp nhận em ở một phiên bản khác, nhất là phiên bản có phần hơi nổi loạn. Nhiều khi em không biết, sao em có thể diễn tròn vai như thế. Và em, thay vì ở lứa tuổi còn ăn học, vô tư lự đó, em lại thấy mình già cỗi, lớn hơn hẳn so với con tuổi của mình. Anh biết không? Em thấy ngưỡng mộ và khao khát cuộc sống giống những bạn đồng trang lứa biết bao nhiêu. Họ sống vô tư, thoải mái, họ được đi chơi với bạn bè, họ được sống đúng với tuổi thơ. Còn em khi ngoái đầu nhìn về quá khứ, tuổi thơ của em, chẳng có gì hết, chẳng có những cánh diều, chẳng có những buổi tụ tập với bạn, chẳng có những đêm noel, chẳng có những chiếc thuyền giấy đêm trung thu, chỉ có duy nhất một chữ: Học. Thế nên, có ai đó cho em một vé đi tuổi thơ, em chắc xin từ chối, hoặc có thể thì cho em xin được về tuổi thơ của ai đó, vui tươi và sắc màu hơn, chứ em, tuổi thơ em có gì để mà trở về. Cuộc sống em cứ trôi qua ngày này, tháng nọ như thế, rất lâu. Anh hỏi em có trách ba mẹ không? Lúc em còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, em có trách chứ, trách sao ba mẹ hà khắc với em, trách sao ba mẹ luôn biến em thành con rối, vạch sẵn từng bước cho em đi, chẳng để em được tự do là chính mình. Nhiều khi em thấy lũ chim bay trên trời, còn sướng hơn em, vì chí ít chúng được tận hưởng cả bầu trời, chúng được tự do tự tại mà sải đôi cánh. Nhưng dù có không vui, có trách cứ ba mẹ thì tất cả em chỉ dám để trong lòng, có thể là do em yếu đuối quá, nhu nhược quá, nhút nhát quá, chẳng dám đòi công lý cho mình. Rồi em lớn hơn, em trưởng thành hơn, em hiểu rằng ba mẹ thật ra chỉ muốn tốt cho em, muốn em có một tương lai xán lạn. Nhưng ba mẹ không đủ tin tưởng vào em, nên mới vẽ sẵn đường đi nước bước cho em, mới định sẵn cho em một thân phận. Và cũng có lẽ, ba mẹ chỉ có duy nhất mình em để gửi gắm niềm tin và kỳ vọng. Em, trên hết vẫn là tình thương dành cho ba mẹ và trách nhiệm của một đứa con, không nỡ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của người đã sinh ra và dưỡng dục mình, vậy nên đành câm lặng nuốt hết những uất ức và mệt mỏi vào trong. Nhiều lúc em đơn độc đến lạ, vì chẳng thể chia sẻ tâm sự với ai, do em đã lỡ sắm vai cô gái vui vẻ, tràn đầy năng lượng trước mặt hết thảy mọi người, cho nên phải diễn đến cùng. Em cho rằng, những điều không vui, nếu biết trước có nói hay không cũng chẳng thay đổi được gì, vậy thì chỉ cần một mình em mang nỗi buồn đó là đủ, tại sao lại phải bắt bạn bè em, vì em mà cũng xuống tâm trạng theo? Chỉ có một người duy nhất, em chẳng màng là người đó vui hay buồn, có muốn tiếp nhận câu chuyện của em không, thì em vẫn trơ mặt ra mà kể. Đó chính là bản thân em của màn đêm. À em quên kể với anh, em có hai nhân cách đấy. Một cô gái vui vẻ, hay cười vào ban ngày, và một cô gái cô độc, mang đầy tâm trạng khi hòa với bóng đêm. Em thích cảm giác im lặng và tĩnh mịch của bóng tối, vì ít ra tại khoảnh khắc đó, em thấy lòng mình an yên. Em có thể cười, có thể khóc, có thể nói hết tâm tư trong lòng với chính mình, với màn đêm, với bốn bức tường xung quanh mình. Cảnh vật xung quanh em lúc này sẽ lắng nghe em nói một cách nghiêm túc, chẳng ai nỡ cắt ngang, hay xen vào lời em, cứ vậy mà em bộc bạch lòng mình. Rồi thì em cứ khóc, màn đêm sẽ giúp em che giấu những giọt nước mắt tủi hờn đó, để sáng dậy, em lại mang trên mình một nhân cách khác. Sẽ chẳng có một ai nhìn ra được điều gì khác lạ nơi em. Em cứ thế đấy, ngày một trở nên già nua và cằn cỗi về tâm hồn. Anh vẫn từng nói đấy thôi, rằng em không giống vẻ ngoài tươi trẻ của em, em cứ như một người già trải đầy sóng gió. Nhưng đã có anh, thay em gánh vác Em chẳng nhớ em đã vượt qua được những ngày tháng đó như thế nào, chỉ nhớ em đã vô số lần muốn buông bỏ tất cả vì quá mệt, nhưng sau cùng, em vẫn tiếp tục cuộc sống vốn dĩ không phải của mình đó. Chính lúc em không còn màng những thứ xung quanh mình nữa, thì anh, như một ánh sáng nơi cuối đường hầm, đã mang đến cho em hi vọng mới. Giống như khi người ta rơi vào một căn hầm tối tâm, tìm mãi chẳng thấy đường ra, đúng lúc muốn bỏ mặc số phận mình, thì lại nhìn thấy một đốm sáng, dù chỉ le lói thôi, cũng giúp người ta vững tin thêm và tiếp tục tìm đường ra. Anh chính là thứ ánh sáng diệu kỳ đó. Em không biết vì sao, ngay khi gặp anh, em đã có một cảm giác rất lạ. Có lẽ, anh cũng giống như em, chúng ta thấu cảm được tâm hồn nhau. Chúng ta cùng là những người che giấu những nỗi niềm tận sâu bên trong và che lấp bằng những nụ cười. Nhưng anh khác em ở chỗ, em yếu đuối, em chìm đắm với nỗi u uất đó, thì anh, dù biến cố hay sóng gió, anh vẫn có thể sắp xếp nó ngăn nắp, anh bắt nó thỏa hiệp với anh và luôn tìm được niềm tin cho cuộc đời mình. Từ giây phút anh đến bên em, em đã biết cuộc đời em sắp bước sang một trang mới, tươi trẻ và đầy sức sống hơn. Em có nơi để dựa dẫm, em có người để chia sẻ những nỗi niềm. "Em của màn đêm" chắc hẳn rất biết ơn anh, vì giờ đã có anh thay nó nghe em nói, nghe em khóc, và lau nước mắt cho em. Em cũng chẳng hiểu vì sao em lại đặt niềm tin tuyệt đối ở nơi anh. Có lẽ, anh cho em cảm giác yên bình, tin tưởng. Anh cho em hiểu rằng, dù em ở phiên bản nào, anh vẫn yêu thương và dung thứ cho em. Em có thể, trước anh, nói những gì em nghĩ, buồn cũng được, vui cũng được, làm những trò điên khùng mà trước nay em chưa bao giờ dám cũng được. Dù thế nào, anh vẫn chấp nhận em. Em có nhiều thay đổi tích cực hơn khi yêu anh đó chứ, duy chỉ có cái tính đa sầu đa cảm của em là chẳng khác được. Có lẽ, em đã sống với những năm tháng mang nặng tâm tư ấy quá lâu, đến nỗi nhiều lúc cảm tưởng, nỗi buồn và những dòng tâm sự như một phần không thể thiếu trong em. Nó khiến em cứ mãi nghĩ, cứ lăn tăn về những điều tận đẩu tận đâu, nhiều khi em còn không biết gọi nó là gì, nó khiến em cứ dễ buồn, dễ tủi hờn vì một vài câu nói hay cử chỉ vu vơ của người khác. Nhưng có một điều khác là, nếu trước đây em sẽ không thể thoát ra được những dòng tâm sự và những nỗi sợ vô hình lẫn hữu hình này, thì giờ đã có anh, ở bên cạnh ôm lấy em, vỗ về em, sẵn sàng làm những trò mèo để em cười. Tận sâu trong tâm hồn em, biết ơn anh về tất cả, về tình yêu của anh, về sự nhẫn nại và cảm thông với một đứa con gái mang tâm hồn nhạy cảm như em, về những giấc mơ đẹp hàng đêm, về việc anh cho em được phép là một cô gái mỏng manh, cần được chở che như đúng bản chất của em. Và trên hết, anh cho em được nghe câu nói mà em muốn nghe nhất: "Em mệt rồi, nghỉ ngơi thôi! Có anh, thay em gánh nửa bầu trời!". Em mệt rồi, buông hết đi em Đừng tự khóc một mình với đêm Cứ trở về làm cô gái nhỏ Để anh mang hạnh phúc êm đềm Ngày vui, em chưa có bao giờ Nụ cười, hạnh phúc, những mộng mơ Anh xin mang tặng em tất cả Tin anh, em sẽ chẳng bơ vơ! Những nỗi buồn em gánh trên vai Sự mạnh mẽ em che mắt ai Nắm tay anh, anh sẽ che chở Có anh, thay em gánh đời này! Vài dòng tâm tư gửi đến anh, đến em của những ngày xưa, đến những cô gái đã và đang như em, loay hoay mãi với cuộc đời. Các cô gái, đừng mất niềm tin, đừng buông bỏ, nhất định sẽ đến lúc bạn gặp được một người sẵn sàng thay bạn gánh hết sóng gió ngoài kia. Hạ Vy End Bài này được tác giả viết dưới bút danh Hạ Vy. Hạ Vy cũng chính là Gió Mùa Hè. Read more: Có Anh Thay Em Gánh Nửa Bầu Trời
Xin chào bạn! Mình là Jenny, rất vui vì được thưởng thức tác phẩm Tản Văn - Có Anh, Thay Em Gánh Nửa Bầu Trời! - Hạ Vy của bạn. Muốn viết xuống đôi dòng, nếu có gì không phải, mong bạn bỏ qua nhé! Về hình thức/ bố cục: Mình thích bố cục bạn chia, hai phần rất rõ ràng và không có lỗi chính tả nào và điều đó khẳng định bạn đã có sự trau chuốt và tỉ mỉ trong vấn đề mà rất nhiều người còn xem nhẹ: "Hình thức" này. Về nội dung: Mình thích chủ đề của bạn; việc bộc lộ tâm lý, cùng với những thông điệp của bạn đã được cảm nhận sau sắc và trên hết, mình trân trọng, đồng cảm và yêu mến những gì bạn đã thể hiện trên trang viết của mình. Về nghệ thuật: Mình thích cách bạn kể. Phần đầu tiên bạn không nói nhiều về hình ảnh người con trai trong trái tim bạn nhưng điều đó không ảnh hưởng tới những mê đắm, say sưa của bạn với người con trai vô tình toát ra trong những chi tiết nhỏ. Ở đoạn này: Và nhiều đoạn khác nữa, bạn để mình cảm nhận được hình bóng người con trai luôn ở trong tâm trí bạn và dâu cho không điểm mặt gọi tên thì việc trao đổi, hỏi ý kiến người con trai đã được bạn ghi tạc vào lòng. Mình không cho rằng đó là lời trần thuật và lời hỏi thông thường vì theo dòng cảm xúc, cụm từ "Anh biết không?" thực sự hay và ấm áp lắm. Mình thích khổ thơ cuối bài của bạn. Liệu rằng đó là một khổ thơ tự sáng tác hay chăng mà sao lại đúng người, đúng thời điểm như thế! Mà nếu có do bạn vô tình nhặt lượm được trên con đường thu nhặt quặng chữ, quặng tình, thì chắc đó chính là cái duyên và phận để bài thơ được là một phần trong tản văn này của bạn! Đó là lời ngỏ của chàng trai hay cũng chính là khát khao của chính bạn, giờ đã hiện thực hóa và được gửi gắm trong thơ. Sự cô đọng, súc tích và gợi tình của thơ chính là câu cầu hay nhất, đắt giá nhất để khép lại cho tản văn đầy xúc cảm này. Một tác phẩm hay và ý nghĩa! Mong chờ những tác phẩm tiếp theo của bạn! Chúc bạn một ngày tốt lành!
Cảm ơn Jenny nhiều vì đã thưởng thức tác phẩm của mình và dành cho mình những lời nhận xét quý giá. Mình biết bản thân còn nhiều thiếu sót, nhưng mình sẽ cố gắng hơn trong từng tác phẩm. Về phẩn thơ trong tác phẩm này, cũng như tất cả tác phẩm của mình đều là do mình tự sáng tác, trừ khi mình dùng để minh họa thêm từ những tác giả khác, thì đều sẽ có trích dẫn rõ ràng, mình sẽ không bao giờ lấy thơ người khác sử dụng mà không ghi rõ là lấy từ ai, từ đâu, vì như vậy với mình là đạo nhái, và không tôn trọng tác giả. Một lần nữa cảm ơn Jenny rất nhiều, hi vọng những tác phẩm khác của mình đều sẽ được bạn ủng hộ! Hạ Vy