Thu Hương Nguyễn Thị
Thương Quê
Bài viết: 94 



Tác phẩm: Chuyện tình Tiểu Nhan
Tác giả: Thu Hương Nguyễn Thị
Thể loại: Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại
Link tác phẩm sáng tác: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Truyện Của Thu Hương Nguyễn Thị
Tác giả: Thu Hương Nguyễn Thị
Thể loại: Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại
Link tác phẩm sáng tác: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Truyện Của Thu Hương Nguyễn Thị
Văn án:
Hà Nội đêm giao thừa rực rỡ trong ánh đèn muôn sắc. Gió hiu hiu thổi, thoảng hương quỳnh nhà ai dịu dịu. Cái giá lạnh se sắt. Tuy ánh sáng không chiếu được khắp từng ngõ hẻm, góc phố, nhưng đứng từ ban công tầng thượng nhìn ra thì Hà Nội quả đúng là bức tranh kiệt tác khó để diễn tả hết bằng ngôn từ hay sắc vẽ.
Hơi ấm bay ra từ ly cà phê nóng trên tay cô sinh viên năm thứ 3 Tiểu Nhan phần nào làm bớt đi cái rét giao thừa và sự cô đơn trong cô. Đôi mắt đen láy, to tròn giàu sắc cảm của cô buông ra xa mà khiến cả khoảng phố nhuốm màu tê tái trong tiếng pháo hoa đang rực cháy đón chào năm mới.
Tết nay lại thêm một cái tết nữa Tiểu Nhan phải ăn tết một mình nơi đất khách. Tết này gia đình nhà chủ ra nước ngoài ăn tết, nhờ cô ở lại trông nhà. Cô bạn Lệ Giang thuê trọ cùng phòng bên cũng về quê ăn tết. Tiểu Nhan thấy mình cô đơn, lạnh giá. Cô không biết cuộc đời mình rồi sẽ ra sao, đến đâu, điều cô cảm nhận được lúc này là mọi thứ thật mơ hồ, vô định.
Có cha đó - một trung tướng công an nhân dân Trường Sơn, trong trang phục truyền thống, rắn rỏi, nghiêm nghị, tài ba – đã từ lâu lắm cha con không gặp nhau.
Có mẹ đó - xinh đẹp, hiền thục nhưng u buồn - mà không rõ sống chết.
Có quê hương đó mà anh em xa cách. Mà, thực ra thì Tiểu Nhan cũng không chắc quê mình ở đâu.
Hình ảnh ngôi trường đại học với các bạn nam thanh, nữ tú, người bạn nam Phúc Lâm điển trai, với chiều cao lí tưởng, con nhà gia giáo, chức sắc, đào hoa, mắt sáng, nụ cười ngọt ngào, biết bao cô gái vây quanh nhưng lúc nào cũng hướng ánh mắt của mình về phía cô. Nhưng Tiểu Nhan luôn trốn chạy ánh mắt ấy, không cho mình lấy một cơ hội dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
Không biết vì sao Tiểu Nhan lại luôn làm như vậy, mặc dù trong tim cô luôn xao xuyến, luôn mở cánh cửa tình yêu để chàng trai Phúc Lâm bước vào. Và cũng thật lạ, mỗi lần như vậy Tiểu Nhan thấy lòng mình ấp áp lạ thường. Không còn cái sắt se của giá lạnh. Chẳng còn cái trống vắng của sự cô đơn. Hay những buồn phiền thiếu thốn của cuộc sống cũng bỗng dưng biến mất. Kể cả, đôi khi, cái cảm xúc ganh tị vô cớ mà đứa con gái nào cũng có, đối với những cô gái khác lúc nào cũng chỉ muốn được Phúc Lâm chú ý cũng tuột rơi đâu mất.
Những lúc ấy, Tiểu Nhan chỉ muốn nói với anh rằng: "Phúc Lâm! Anh không cần phải cố gắng, chỉ cần anh nghe trái tim em là đủ!".
Lúc này đây, bản thân Tiểu Nhan cũng không nhớ rõ mình từ đâu mà tới, mọi thứ hiện tại từ đâu mà đến. Đến cô thật sự là ai? Lí lịch trích ngang thế nào? Rồi đây cô sẽ ra sao? Cô cũng không biết. Thật tầm phào mà! Khó tin phải không? Vậy mà vẫn phải tin. Có ai như Tiểu Nha không? Còn cái tên của mình, hình như.. Tiểu Nhan nhớ, có lần Chấn Phong nói với cô là do cô hồi bé cũng có nét xinh lại nhỏ nhắn nên mới đặt tên như vậy.
Bóng đèn điện nhà bên bật sáng. Có tiếng cạch cửa. Từ trong bóng tối, nhìn qua hàng rào sắt, Tiểu Nhan nhận thấy đó là cậu chủ trẻ nhà bên mở cửa ra ban công cất và phơi quần áo. Hai kẻ lặng lẽ trong bóng đêm giao thừa, làm công việc riêng của mình.
Last edited by a moderator: