Welcome! You have been invited by Tiểu Công Chúa 01 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 90 Tìm chủ đề
Chương 10: Kéo Dài

Dụi đôi mắt ngái ngủ kia, Trương Uyển Nhi thở dài hài lòng nhìn tờ giấy vương vãi trên bàn. Sau đó, cô liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải của máy tính, cô lập tức sắp xếp thông tin, lao vào phòng tắm.

Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày và bảy ngày trong tuần, chương trình "Nói với trái tim bạn" chỉ có thể được phát sóng từ thứ Hai đến thứ Sáu hàng tuần. Điều này có nghĩa là Trương Uyển Nhi phải chuẩn bị năm chủ đề khác nhau để nói chuyện trên không trung một tuần.

Tất nhiên, thỉnh thoảng cô sẽ lười nói về cùng một chủ đề trong hai ngày.

Vì mỗi lần phải tìm kiếm thông tin, nghĩ ra những chủ đề mới, hấp dẫn là điều không dễ dàng, cô thường xuyên phải thức khuya và vò đầu bứt tai. Dù rất mệt nhưng cô rất vui.

Cô tin rằng chỉ cần có thể mang lại niềm vui cho mọi người thì mọi sự cố gắng đều đáng giá.

Lúc Trương Uyển Nhi vội vàng chạy ra khỏi nhà, đã mười một giờ.

Trương Uyển Nhi này, người luôn được mẹ gọi là siêu nhân, thường từ lúc tắm rửa đến lúc đi ra ngoài không bao giờ mất quá mười lăm phút, nhưng hôm nay lại phải mất gần một tiếng đồng hồ mới có một ngoại lệ.

Sự bất thường này không phải không có lý do, là do hôm nay có một cuộc hẹn quan trọng sau khi tan sở, nên tôi cố ý ăn mặc hở hang. Chỉ khi vừa đi ra khỏi lối ra của chung cư, cô nhìn thấy một chiếc ô tô sang trọng đậu bên ngoài, tựa vào bên cạnh là một nam thanh niên đeo kính râm, mặc vest.

Mặc dù người đàn ông trông chói mắt một cách bất thường qua sự phản chiếu của ánh sáng mặt trời, nhưng anh ta không thu hút được Trương Uyển Nhi. Trương Uyển Nhi chỉ liếc nhìn chủ xe, nhưng không nhận ra người kia, cô đi về phía đường đối diện. Tuy nhiên, chưa kịp bước vài bước, cô lại dừng lại.

Bởi vì người phía sau đã gọi cô, và vẫn gọi cô bằng từ không thể dung thứ nhất.

"Thím mập."

"Này, anh gọi ai là thím mập?"

Quay người lại, Trương Uyển Nhi không chút do dự hét vào mặt người đàn ông bên cạnh chiếc limousine. Nghe cái tên này, cô cảm thấy nóng không thể giải thích được, đồng thời không khỏi nghĩ đến một gã đàn ông biến thái khiến cô nóng bừng.

"Không phải đó là sự thật sao?"

Nhìn người phụ nữ mập mạp trước mặt, Lăng Thiên Vũ mặc dù cảm thấy chán ghét, nhưng anh vẫn không nhịn được muốn trêu chọc cô. Anh dường như có một cảm giác thỏa mãn khi nhìn thấy cô tức giận như vậy.

Giọng điệu này của người đàn ông khiến Trương Uyển Nhi sững sờ một lúc, nhưng cô đã sớm phản ứng lại. Câu nói này cũng khiến cô nhớ tới một người đàn ông biến thái cũng nói như vậy, khiến cô muốn nhìn rõ người đàn ông trước mặt.

"Anh là ai?"

Mặc dù người bên kia đeo kính râm, nhưng dường như cô đã xác định được người đàn ông trước mặt mình là Lăng Thiên Vũ.

"Cô.. đừng tới đây nữa."

Phản ứng như mong đợi đã không đạt được, thay vào đó, nhìn thấy Trương Uyển Nhi từ từ đến gần mình, Lăng Thiên Vũ rút lui theo bản năng. Nhưng ngay sau đó anh ta không còn nơi nào để đi, vì lưng anh ta gần như bị dính chặt vào chiếc xe.

"Anh là kẻ bám đuôi à! Sao lại đến trước cửa nhà của tôi?"

Kiễng chân tháo chiếc kính râm trên mặt người đàn ông ra, nhìn thấy đó là thực sự Lăng Thiên Vũ, Trương Uyển Nhi thực sự suýt ngất xỉu. Lần trước không phải đã được làm sáng tỏ, tại sao anh ta vẫn chưa bỏqua cho mình sao?

Hơn nữa, làm sao anh ta biết mình đang sống ở đây?

Anh ta có phải là một kẻ bám đuôi không?

"Kẻ bám đuôi? Câu này nên nói về bản thân cô? Nói đi, cô đang cố gắng làm gì với tôi?"

Nhìn thấy Trương Uyển Nhi chửi người ngay khi vừa nói, Lăng Thiên Vũ tâm trạng không tốt, tính khí càng thêm nóng nảy. Anh không hỏi thím béo này mục đích của anh là gì. Điều này chỉ đơn giản là không thể giải thích được!

"Cố gắng cái gì? Anh đang nói cái quái gì vậy?"

Trương Uyển Nhi không biết người đàn ông này lấy địa chỉ của cô như thế nào. Vừa gặp đã bị tra hỏi như vậy, khiến cô lập tức bối rối. Cô chưa từng gây hấn ai bao giờ? Làm sao người đàn ông này có thể đeo bám mình hoài vậy!

Mở cửa ghế phụ và nhặt một tờ báo trên ghế ngồi của mình, Lăng Thiên Vũ bực bội nói điều gì đó, sau đó ném cho Trương Uyển Nhi. Rồi anh dựa vào xe, hai tay chống vai nhìn cô đầy chế giễu.

"Cô còn tiếp tục giả bộ!"

Trương Uyển Nhi mở tờ báo trên tay với tâm trạng không thể giải thích được. Ngay sau đó, khi mắt cô rơi vào tiêu đề tin tức và những bức ảnh phía trên, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của cô lập tức chuyển thành ngạc nhiên.

Hình trên không phải được chụp vào bữa tối hôm đó sao?

Ngoài ra.. Ngày đó không phải là bọn họ trong phòng khách sạn sao?

Sao những bức ảnh này lại lên báo, chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Chuyện này.. chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

"Đừng giả vờ, chỉ cần nói những gì cô muốn."

Nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của Trương Uyển Nhi, Lăng Thiên Vũ tin rằng cô đang giả ngu. Điều mà anh luôn ghét nhất là những người đạo đức giả trước mặt anh, vì vậy tốt hơn là hãy nói thẳng ra thì hơn.

"Anh đang nói gì vậy?"

Trương Uyển Nhi không biết Lăng Thiên Vũ đang nói cái gì, cô cũng không có tâm trí nghĩ đến những ý nghĩa sâu xa hơn, bởi vì lúc này cô đột nhiên nghĩ đến một cái gì đó. Đó là, cô không thể để sử tử cái của gia đình cô xem tờ báo ngày hôm nay.

Sau khi có ý tưởng này trong đầu, cô gần như vô thức quay lại và bắt đầu chạy về căn hộ. Tuy nhiên, trước khi chạy được vài bước, con đường phía trước đã bị chặn bởi Lăng Thiên Vũ.

"Anh làm gì vậy? Tránh ra cho tôi!"

Lúc này, Trương Uyển Nhi không có thời gian để nói chuyện phiếm với anh ở đây, khi cô nghĩ rằng tờ báo trong phòng khách có thể bị mẹ cô đọc bất cứ lúc nào, cô lo lắng không thể giải thích được. Hôm đó cô giải thích rất lâu mẹ cô mới hiểu, đọc báo không biết mẹ sẽ hiểu lầm chuyện gì. Vì vậy, việc cô phải làm lúc này là giấu tờ báo đi trước khi mẹ cô nhìn thấy.

"Cô thành thật nói cho tôi biết, có phải cô tìm người theo dõi tôi không, chưa giải thích rõ ràng thì đừng hòng rời khỏi đây."

"Anh nghĩ rằng tôi đã làm điều đó sao?"

Nghe những lời này của Lăng Thiên Vũ, Trương Uyển Nhi cuối cùng cũng hiểu ra. Vậy người đàn ông này tưởng tin tức trên báo là kiệt tác của cô sao? Anh ta cho rằng cô đang tính toán với anh ta, muốn trục lợi từ anh ta? Bộ anh ta không có não hay sao?

Giờ phút này, Trương Uyển Nhi chỉ cảm thấy lửa giận trong bụng không có chỗ nào trút bỏ, cô tội nghiệp nhưng không có nghĩa là sẽ bị giảm bớt làm chuyện như vậy. Đây chắc chắn là sự xúc phạm nhân cách của cô!

Lăng Thiên Vũ nhận thấy sự thay đổi trong biểu hiện của Trương Uyển Nhi, và đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác trong đầu.

"Nếu không, ai mua cô để làm chuyện này?"

Trương Uyển Nhi không ngờ rằng tên cặn bã này lại vu cáo cô chỉ vì vài tấm ảnh trên báo. Làm ơn đi, cô không rảnh mà làm ba cái chuyện tào lao đó đâu? Đầu tiên gặp tên cặn bã biến thái này trong đám cưới của người bạn thân nhất cô đã không nói làm gì rồi, sau đó không biết vì sao mà sau một đêm đã bị đưa tin lên trang nhất với anh ta.

Trương Uyển Nhi cô đã sống hai mươi ba năm và rất kín tiếng, ngay cả công việc phát thanh, cô cũng che giấu thân phận của mình. Bây giờ, cô thực sự xuất hiện trên báo, và nó còn trên trang nhất nữa chứ. Chúa ơi, cô sắp phát điên rồi!
 
Last edited by a moderator:
Bài viết: 90 Tìm chủ đề
Chương 11: Người Đàn Ông Tốt Nhất

[HIDE-THANKS]Thấy cô im lặng, Lăng Thiên Vũ không khỏi thúc giục cô

"Thím mập, tôi đang nói chuyện với cô đó!"

Chết tiệt, thật là một kẻ đáng chết!

Trương Uyển Nhi tức giận và khó chịu với người đàn ông này đến nỗi Trương Uyển Nhi không thể chịu đựng được, sau khi dùng tay đẩy người đàn ông ra, cô nhanh chóng đi về phía căn hộ. Nhưng ngay sau đó, một sức mạnh siết chặt cổ tay cô và kéo cô lại trong sự bàng hoàng. Khi cô nhận ra thì cả người của cô đã nằm giữa xe và người của anh ta.

"Anh điên rồi, thả tôi ra!"

"Nếu hôm nay cô không giải thích rõ ràng, tôi sẽ không cho cô đi đâu."

"..."

Trương Uyển Nhi lúc này không nói nên lời, hồi lâu cũng không nói.

Hồi lâu, hai người không nói chuyện, cứ như vậy không ai chịu nhường nhau. Hai người nhìn chằm chằm vào đối phương không biết đã qua bao lâu, nhưng khi Trương Uyển Nhi bình tĩnh trở lại, cô chợt nhận ra hai người đang ở gần nhau.

Lúc này, cô đang đi giày cao gót, tính toán khoảng cách với anh, căn bản là vừa nhấc chân lên, cô sẽ trực tiếp đụng phải "gốc rễ sinh mệnh" của anh.

Với ý tưởng này, cô nhanh chóng hành động, nhưng cô không ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra càng mờ ám hơn nữa và cũng thật xui xẻo cho hai người bọn họ bởi vì hành vi "thân mật" ấy lại tình cờ lọt vào mắt của Phùng Anh Thư đang theo dõi con trai bà ấy.

Trương Uyển Nhi chỉ hơi nhấc chân lên, đột nhiên cảm thấy mất trọng tâm, suýt chút nữa ngã xuống. Vì tay bị kìm hãm nên sau khi nhấc chân, chỉ một chân đỡ sức nặng rất lớn của cô ấy sẽ khiến cô ấy mất thăng bằng. May mắn thay, Lăng Thiên Vũ phản ứng đủ nhanh, và kịp thời đỡ lấy chiếc eo xô của cô và bế cô vào lòng.

"Anh thật biến thái, buông tôi ra!"

Cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang dựa vào chiếc eo mập mạp của mình, Trương Uyển Nhi chỉ cảm thấy toàn thân run lên, khuôn mặt gần như đỏ bừng. Khi có phản ứng, cô cố gắng để thoát ra.

Chết tiệt, bây giờ người đàn ông này lại đang ăn đậu hũ của cô sao?

"Rõ ràng là cô vồ tới tôi trước!"

"Mau bỏ tay heo của anh xuống khỏi người tôi ngay!"

"Heo? Cô đang nói về chính mình sao?"

"Anh!"

Trương Uyển Nhi thật sự cảm thấy mình sắp nổ tung, tên biến thái đưa tay ôm cô không buông, bây giờ còn tự tin nhục mạ cô nữa. Anh ta vẫn gọi cô là một con lợn? Xem ra anh ta chán sống rồi!

"Thím mập, nói chuyện rõ ràng đi. Đừng làm phí thời gian của tôi nữa."

Sự kiên nhẫn của một người là có hạn, đặc biệt là Lăng Thiên Vũ đã rất kiên nhẫn và ân cần hỏi han cô ta vài lần. Tuy nhiên, cô ta vẫn không chịu nói, vậy thì đừng trách anh đã dùng những thủ đoạn đê hèn.

"Cô nói cho người đưa tin hủy thông tin đăng trên báo đi, tôi hứa sẽ không truy cứu nữa."

Vừa nói, vừa giơ tay nhéo cằm Trương Uyển Nhi, Lăng Thiên Vũ cúi sát người đến gần cô với ánh mắt lạnh lùng.

Anh quyết định rằng chỉ cần người phụ nữ béo nói ra người đằng sau lưng cô, anh sẽ để cô đi và sẽ không bắt cô phải chịu trách nhiệm trong vấn đề này.

Khuôn mặt tròn trịa có chút mũm mĩm ghé sát vào lồng ngực rắn chắc, trước khi Trương Uyển Nhi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, một hơi thở nam tính đã phả ra khắp người cô. Đột nhiên, má cô đỏ lên sau một khi biết được khoảng cách của người đàn ông đó rất gần mình. Gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở nam tính của anh ta.

Vào lúc này, cô đang rúc vào ngực của Lăng Thiên Vũ khiến hai cơ thể càng gần nhau hơn. Tuy nhiên, hai người họ dường như không nhận ra rằng tư thế này có vẻ mơ ám như thế nào đối với người ngoài.

"Tôi đã nói với anh rất nghiêm túc, thật sự không phải tôi làm và cũng không có ai đứng đằng sau lưng của tôi hết. Chuyện xảy ra ngày hôm đó thật sự là một tai nạn! Thật xấu hổ khi bị đăng báo và gặp phải chuyện như thế này! Đừng tưởng rằng anh là người duy nhất là nạn nhân, nên nhớ rằng tôi cũng là nạn nhân!"

Khi Trương Uyển Nhi nhận ra tình hình hiện tại của mình, cô bắt đầu vật lộn trong khi hét lên. Ngay từ lần đầu tiên gặp hắn mà sờ ngực mình, lẽ ra cô phải biết người đàn ông này là một tên biến thái thực sự, hắn đã sờ vào eo của cô trước, bây giờ lại dùng sức ép vào ngực cô! Đây rõ ràng là lợi dụng cô và ăn đậu phụ của cô!

Cuối cùng không chịu nổi, Lăng Thiên Vũ đưa ra lời cảnh cáo

"Đừng nhúc nhích!"

Mặc dù người phụ nữ này không hấp dẫn anh, cả dáng người lẫn khuôn mặt, nhưng với cặp ngực đầy đặn như vậy cọ vào ngực anh, bảo sao anh không phản ứng sinh lý cho được, dù sao anh cũng là một người đàn ông bình thường.

"Anh.. anh muốn làm gì?"

Bị một người đàn ông xa lạ lợi dụng và bị ra lệnh không được di chuyển, Trương Uyển Nhi thật muốn khóc ra nước mắt. Cô chưa từng bao giờ đắc tội với ai trên đất này thế mà giờ đây cô lại phải ở cùng một chỗ với một người đàn ông biến thái như vậy sao trời?

"Buông tôi ra rồi hãy nói chuyện tiếp được không?"

Sau một tiếng thở dài, Lăng Thiên Vũ buông tay và lùi lại, để Trương Uyển Nhi lấy lại tự do cho mình. Lý do Lăng Thiên Vũ làm điều này chỉ là để tập trung sự chú ý của cô vào anh, để cô ta nói chuyện với anh một cách rõ ràng.

Anh không ngờ rằng cô gái mập ú này lại có thể khơi gợi những ham muốn nguyên thủy nhất của anh một cách dễ dàng như vậy.

"Vừa rồi tôi đã nói rồi, anh còn muốn hỏi cái gì nữa?"

Trương Uyển Nhi, người đã lấy lại tự do, có lẽ đã sợ hãi trước hành vi vừa rồi của Lăng Thiên Vũ, cô bắt đầu từ từ lùi lại. Vừa rồi cô đã nói hết những điều anh ta muốn biết rồi, nếu anh ta không tin, thì cô cũng không còn gì để nói với anh ta nữa.

Trương Uyển Nhi dần dần bắt đầu thoái lui, hoàn toàn không để ý rằng từ trước đến giờ luôn có một người phụ nữ trung niên đang đứng sau lưng cô. Cú rút lui đột ngột này khiến người phụ nữ trung niên không kịp phản ứng đã bị hất văng xuống đất.

"Ôi chao ơi, xương già sắp rụng rồi!"

Nghe thấy tiếng than khóc, Trương Uyển Nhi lập tức quay người quỳ xuống đỡ người phụ nữ trung niên dậy. Nhìn thấy người kia đau lòng ôm eo mình, Trương Uyển Nhi đột nhiên xin lỗi.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi!"

Vốn dĩ Lăng Thiên Vũ còn đang thầm mắng Trương Uyển Nhi là đồ vụng về, nhưng ngay sau đó nhìn thấy người phụ nữ trung niên được nhấc lên chính là mẹ mình, anh ta lập tức lao tới, đẩy Trương Uyển Nhi ra

"Mẹ, mẹ không sao chứ."

Khi Trương Uyển Nhi nghe thấy tiếng "Mẹ" của Lăng Thiên Vũ, cô lập tức bắt đầu nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt. Chắc chắn, đó là người phụ nữ đã gặp trong đám cưới của Trịnh Lan Hương ngày hôm đó, mẹ của tên cặn bã này!

Hai mẹ con này lần lượt xuất hiện ở tầng dưới nhà cô muốn làm gì? Tất cả là do tin tức trên báo sáng nay hay sao? Nhất thời cô chỉ cảm thấy rất mệt, thực sự rất mệt.

"Thưa dì, cháu rất xin lỗi vì cháu vừa đụng phải dì. Cái đó.. cháu đi làm đây, cháu xin đi trước."

Cô không biết mình có cảm thấy mệt mỏi với hoàn cảnh trước mắt không hoặc là mình thật sự rất vội, Trương Uyển Nhi sau khi để lại một câu, liền xoay người chuẩn bị rời đi. Bây giờ, cô đã quên chuyện về nhà giấu tờ báo, cô chỉ muốn thoát khỏi hai người này.

"Cô gái, cô chờ một chút, tôi sẽ bảo Tiểu Vũ đưa cô đi làm."

Sau khi Trương Uyển Nhi mở miệng, Phùng Anh Thư quay sang nói với con trai bà.

"Tiểu Vũ, con mau đưa người ta đi làm đi, sắp muộn rồi."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back