Chuyện tình đôi ta

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi dangthaonhi, 15 Tháng tám 2024.

  1. dangthaonhi

    Bài viết:
    11
    CHUYỆN TÌNH ĐÔI TA - TÁC GIẢ: HAMLET TRƯƠNG - SƯU TẦM

    [​IMG]



    Điều tiếc nuối nhất khi nhìn thấy chính mình trong gương vào mỗi buổi sớm mai, là tình yêu và nỗi đau trong mắt em đã phai nhạt đi từng chút một. Có lẽ nỗi đau và xót xa vô tận cũng là một cách hay để giúp ta nhớ đến một người.

    [​IMG]

    Anh là tất cả sau tất cả

    Em có thể viết thêm 10 quyển sách bằng tình yêu chúng ta đã từng có.

    Em có thể đi thêm 100 con đường để hy vọng thy được anh đâu đó.

    Em có thể chờ thêm 1000 ngày để quay lại hôm qua của chúng ta.

    Cuộc đời to rộng và hững hờ, cứ thế ngang qua phố rồi mất nhau.

    Hôm ấy em vẫn nhớ bầu trời rất xanh, anh vẫn đến với nụ cười cũ kỹ để nói rằng anh đã yêu người khác. Câu chuyện tình yêu bình thường, cuộc tình dang dở bình thường, anh bước đi bình thường, em đứng khóc bình thường. Mọi thứ rất đỗi bình thường như những câu chuyện tình yêu thường gặp.

    Đàn ông tàn nhẫn nhất là khi ra đi.

    Đàn bà yếu đuối nhất là khi ở lại.

    Em cứ thế sống qua rất nhiều thăng trầm sau đó, không một giọt nước mắt nào rơi nữa. Phụ nữ đứng dậy sau nỗi đau họ hấp dẫn, xinh đẹp và kiên cường.

    Ba năm có lẻ em nhận được một tờ giấy ở khe cửa nhà nội dung thế này: "Anh không xin tha thứ, anh chỉ muốn em biết em đã từng là tất cả của anh và anh lại lựa chọn mất đi tất cả. Có những lỗi lầm chỉ để biết ai là của ai, em hãy hạnh phúc."

    Tối đó em đã đọc đi đọc lại mấy dòng chữ ấy hàng trăm lần, mệt nhoài em viết: "Anh là tất cả sau tất cả." Rồi vò nát tờ giấy trong tay, em bật khóc..

    Cà phê và rượu vang

    Anh rất thích cà phê.

    Ngay từ buổi đầu gặp gỡ đến ngày cuối cùng chia tay, trên bàn luôn là một tách cà phê.

    Em đã quen với cái việc anh uống cà phê dù là anh đang vui hay khi anh giận dữ, mọi cuốn trôi trong câu chuyện tình của hai đứa đều có tách cà phê.

    Hôm nay chúng ta gặp lại sau rất nhiều thăng trầm của thời gian, em ngồi đối diện anh, mọi thứ trong đôi mắt ấy sáng tựa gương soi vào hiện tại. Anh gọi một ly rượu vang đỏ, rồi chậm rãi nhìn em. Chúng ta đã chẳng nói gì.

    Em nhìn anh.

    Anh nhìn em.

    Nắng chiều tắt, chúng ta đứng dậy, em bước ra khỏi cửa, anh đi sau bất chợt kéo em vào lòng. Tim em như ngừng đập.

    Anh thở hắt rồi hỏi: "Em có hạnh phúc không em?"

    Em cố nín thở nói như lạc giọng: "Có, em hạnh phúc."

    "Anh biết rồi, anh xin lỗi." Anh buông vai em rồi khẽ cười.

    Ước gì anh biết em đã rất nhớ tách cà phê, cùng chàng trai có nụ cười của nắng hôm nào biết bao. Em thực sự chỉ hạnh phúc khi gần bên anh ấy.

    Em yêu anh

    Em yêu anh.

    Yêu từ những điều nhỏ bé đến những điều to lớn.

    Yêu những ngày nắng bên anh và cả những ngày mưa xa anh.

    Yêu hôm qua, yêu hôm nay, yêu cả ngày mai.

    Yêu trong từng câu nói, từng nụ cười, từng cái vuốt tóc, những lần dựa đầu mệt nhoài.

    Yêu hết cả những tháng ngày chờ đợi cuối con đường vắng dù anh có ghé qua hay không.

    Em yêu anh, điều đó đã được viết trong từng trang sách của em. Ngoài kia họ có nói gì đi nữa, em vẫn không thể ngừng yêu anh.

    Tưởng rằng đã quên

    Bảo thời gian vô tình chẳng sai bao giờ. Rơi vài dòng nước mắt vào cuộc tình bỏ ngỏ thế mà 3 năm trôi qua cái vèo, khoảng thời gian tôi tự cho là khó khăn nhất trong cuộc đời của mình. Sau khi chia tay, tôi đã dành hẳn vài ngày chỉ để khóc, tôi ấm ức, tôi ghen tuông, tôi đau đớn, tôi tức giận. Mọi thứ cảm xúc hỗn độn gom thành một khối to nằm trơ trơ trong lòng tôi.

    Mấy tuần sau đó, tôi dành ra để nhớ anh ấy, có lẽ vì những thói quen với anh ấy trở nên quá nhiều nên việc tiếp tục sống một cuộc sống khác hẳn là không dễ dàng. Tôi sợ ai đó gọi tên anh ấy, tôi sợ những người bạn cũ vô tình buông những câu hỏi vô tâm. Tôi sợ tất cả những điều quen thuộc.

    Mấy tháng sau đó, tôi lao vào công việc để không cảm thấy mình cô đơn. Tôi vẫn thương anh ấy rất nhiều, chỉ là tôi không dám nghĩ đến nữa. Tôi chẳng yêu ai, mọi thứ tình cảm đều dừng lại từ khi chưa kịp bắt đầu.

    Thòi gian trôi qua, tôi thay đổi nhiều, mọi thứ giờ khác lắm với ngày xưa, tôi cứng cỏi hơn.

    Tôi cũng quên anh ấy. Mọi thứ xưa cũ đều mờ nhạt. Tôi cũng chẳng hình dung tôi và anh ấy đã từng yêu nhau thế nào, chia tay thế nào. Tôi hẳn đã quên anh ấy.

    Tôi bắt đầu mở lòng yêu người khác vì vốn dĩ cuộc đời chẳng đợi chờ ai. Mọi thứ tuy không quá tha thiết nhưng cũng khiến tôi vui phần nào.

    Ngày tôi ôm lấy người yêu mới, lòng tôi như vỡ nát bởi những hình ảnh về anh ấy đan xen xiết chặt tim tôi. Tôi bật khóc. Lòng tôi bao năm qua thật ra vẫn thế, chỉ là làm sao sống mãi với những đổ vỡ nên tôi vùng dậy đi tiếp. Thời gian dài lê thê đến thế. Tôi tưởng rằng đã quên.

    Thế mà..

    Mặt nạ

    Em quay lưng mang mặt nạ màu xanh

    Màu lá cũ chỉ đùa vui với gió

    Màu cây cỏ ngủ vùi nơi phố nhỏ

    Màu dối gian vờ vĩnh tiếng em cười.

    Anh lặng im cầm mặt nạ màu nâu

    Màu của đất ôn tồn nhiều sâu sắc

    Màu của phút quay đi đau đớn nhất

    Màu của anh anh giữ cho riêng mình.

    Cô ấy khóc dưới mặt nạ màu đen

    Màu em vốn không nhìn sâu hiểu thấu

    Màu em biết rằng nơi anh còn thiếu

    Màu nhớ thương gạt bước lối em về.

    Khi em bỏ chiếc mặt nạ màu xanh

    Và em thấy anh cầm tay cô ấy

    Chiều buông xuống hoàng hôn xa lẻ bước

    Cả đời em phải mang mặt nạ cười.
     
    Bjignkkk thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng tám 2024
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...