

[COLOR=rgb(0, 179, 0) ]Chợt nhớ quê hương[/COLOR]
Tác giả: Nguyên
Thể thơ: Lục bát biến thể
Cuộc thi Nét bút tuổi xanh - Tuần thứ 16
Chủ đề: Cảnh vật
Tác giả: Nguyên
Thể thơ: Lục bát biến thể
Cuộc thi Nét bút tuổi xanh - Tuần thứ 16
Chủ đề: Cảnh vật

Lòng con chợt nhớ quê hương
Nhớ hình bóng mẹ dịu hiền thân thương
Nhớ ngôi nhà lá đơn sơ
Nhớ tia nắng nhỏ xuyên qua ngọn dừa
Nhớ buổi trưa hè tuổi thơ
Lời ru của mẹ ngân nga êm đềm
Cơn gió nhẹ thoảng trong vườn
Lao xao tán lá, hoa rơi bên thềm
Nón lá nghiêng nghiêng trên đường
Áo bà ba trắng câu hò ven sông
Bến nước bên lở bên bồi
Bồng bềnh gợn sóng, lục bình lênh đênh
Nhụy vàng cánh tím thủy chung
Như cô gái trẻ miền quê thật thà
Đàn trâu đủng đỉnh trên đê
Con diều căng gió giữa trời mênh mông
* * *
Chiều chiều ngắm thảm lúa vàng
Ngạt ngào hương lúa, cánh cò chao nghiêng
Bếp rơm mẹ nấu thuở nào
Mà giờ trong khói đậm mùi lúa non
Ánh trăng sáng tỏ mọi miền
Gió đêm man mát, bài ca đất trời
Xuân về hoa nở thắm hồng
Ngàn câu đối tết, tranh treo khắp đường
Quê hương là mái trường làng
Một thời áo trắng, một thời mộng mơ
Cây bàng che bóng sân trường
Cây phượng rực đỏ báo mùa hè sang
Quê hương là cơn mưa rào
Cầu vồng bảy sắc ẩn hiện trong mây
Quê hương mang đầy nhớ thương
Tuổi thơ mới lớn dại khờ, hồn nhiên
Dù xa rồi năm tháng ấy
Vẫn mong một lần về lại chốn xưa!
(Lục bát biến thể)
Vào một buổi chiều ngồi bên khung cửa sổ, ánh hoàng hôn bao trùm lên vạn vật. Ngắm nhìn bầu trời bao la vô tận không có điểm dừng, cõi lòng bỗng dâng lên một cảm xúc kì lạ mà chẳng hiểu vì sao?
Có những đêm nằm lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên nhà, thứ cảm xúc đó lại càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Chợt một ngày bâng khuâng nhớ về quê hương mình, nơi ngập tràn những kí ức tươi đẹp, nơi có những ngôi nhà lá đơn sơ, những cánh đồng cò bay thẳng cánh, nơi dòng sông hiền hòa như lòng mẹ, nơi có những người nông dân chất phác, thật thà..
Bản thân bất giác muốn quay lại thời còn thơ bé, muốn được một lần nữa ăn bát cơm do chính tay mẹ nấu vẫn còn thoang thoảng mùi khói bếp. Muốn được khoác lên mình chiếc áo dài màu trắng, mái trường làng văng vẳng tiếng thầy cô..
Dù năm tháng ấy mãi chẳng quay trở lại nhưng tất cả những điều đó luôn khắc sâu vào trái tim của mỗi con người. Vì nó là cả một khoảng trời tuổi thơ. Tuy giản dị, mộc mạc mà thân quen vô cùng!
Ngày hôm nay cầm bút viết lại kỉ niệm đó, gửi gắm tất cả nỗi niềm từ tận sâu nơi đáy lòng vào từng con chữ.
Chỉ mong muốn được tìm thấy hình bóng quê hương trong những dòng thơ này!
[Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của nguyễn ngọc nguyên
Nhớ hình bóng mẹ dịu hiền thân thương
Nhớ ngôi nhà lá đơn sơ
Nhớ tia nắng nhỏ xuyên qua ngọn dừa
Nhớ buổi trưa hè tuổi thơ
Lời ru của mẹ ngân nga êm đềm
Cơn gió nhẹ thoảng trong vườn
Lao xao tán lá, hoa rơi bên thềm
Nón lá nghiêng nghiêng trên đường
Áo bà ba trắng câu hò ven sông
Bến nước bên lở bên bồi
Bồng bềnh gợn sóng, lục bình lênh đênh
Nhụy vàng cánh tím thủy chung
Như cô gái trẻ miền quê thật thà
Đàn trâu đủng đỉnh trên đê
Con diều căng gió giữa trời mênh mông
* * *
Chiều chiều ngắm thảm lúa vàng
Ngạt ngào hương lúa, cánh cò chao nghiêng
Bếp rơm mẹ nấu thuở nào
Mà giờ trong khói đậm mùi lúa non
Ánh trăng sáng tỏ mọi miền
Gió đêm man mát, bài ca đất trời
Xuân về hoa nở thắm hồng
Ngàn câu đối tết, tranh treo khắp đường
Quê hương là mái trường làng
Một thời áo trắng, một thời mộng mơ
Cây bàng che bóng sân trường
Cây phượng rực đỏ báo mùa hè sang
Quê hương là cơn mưa rào
Cầu vồng bảy sắc ẩn hiện trong mây
Quê hương mang đầy nhớ thương
Tuổi thơ mới lớn dại khờ, hồn nhiên
Dù xa rồi năm tháng ấy
Vẫn mong một lần về lại chốn xưa!
(Lục bát biến thể)
Vào một buổi chiều ngồi bên khung cửa sổ, ánh hoàng hôn bao trùm lên vạn vật. Ngắm nhìn bầu trời bao la vô tận không có điểm dừng, cõi lòng bỗng dâng lên một cảm xúc kì lạ mà chẳng hiểu vì sao?
Có những đêm nằm lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên nhà, thứ cảm xúc đó lại càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Chợt một ngày bâng khuâng nhớ về quê hương mình, nơi ngập tràn những kí ức tươi đẹp, nơi có những ngôi nhà lá đơn sơ, những cánh đồng cò bay thẳng cánh, nơi dòng sông hiền hòa như lòng mẹ, nơi có những người nông dân chất phác, thật thà..
Bản thân bất giác muốn quay lại thời còn thơ bé, muốn được một lần nữa ăn bát cơm do chính tay mẹ nấu vẫn còn thoang thoảng mùi khói bếp. Muốn được khoác lên mình chiếc áo dài màu trắng, mái trường làng văng vẳng tiếng thầy cô..
Dù năm tháng ấy mãi chẳng quay trở lại nhưng tất cả những điều đó luôn khắc sâu vào trái tim của mỗi con người. Vì nó là cả một khoảng trời tuổi thơ. Tuy giản dị, mộc mạc mà thân quen vô cùng!
Ngày hôm nay cầm bút viết lại kỉ niệm đó, gửi gắm tất cả nỗi niềm từ tận sâu nơi đáy lòng vào từng con chữ.
Chỉ mong muốn được tìm thấy hình bóng quê hương trong những dòng thơ này!
[Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của nguyễn ngọc nguyên
Chỉnh sửa cuối: