Nằm Bệnh Chợt Nhớ Đại Ngàn Biền biệt ngày dư chừ ngoảnh lại Chẳng sóng bạc đầu chẳng nhánh sông Giọng chim hiu hắt xiên tháng gió Lắng buổi sang hè chạnh nỗi đông Quặn thắt mùi gì trong bùn đất Lưa thưa cơn bụi nhắn mưa về Mười năm dài vậy mà như thể Lẫn khuất nơi nào vọng tiếng quê Vẫn đồi hoa dại – hôm biệt xứ Phương mây tim tím vẫn bay nhiều Gối tay lên nhớ đành nghe lá Xào xạc về em suốt buổi chiều.