

CHỢT NHẬN RA
Tác giả: Tô Uy
Giữa phố thị tấp nập ngược xuôi
Con thấy mình vẫn thật cô đơn quá
Thấy tâm hồn trống trải thêm xa lạ
Tự thấy mình không thuộc về phồn hoa.
Con nhớ về nơi ấy có mẹ cha
Nơi quê nhà đang ngày đêm trông ngóng
Đứa con bé dại vẫn luôn bé bỏng
Đang gồng mình tự lập phương xa.
Trở trời rồi! Mẹ à, còn đau không?
Tấm lưng còng, đôi vai gầy sương gió
Mẹ nhăn mày chịu đựng đâu ai rõ
Mẹ đau nhiều, đau lắm có phải không?
Cha ơi, cha chẳng quản gió giông
Để gồng mình cho con bát cơm, áo ấm
Mong con rạng ngời tương lai tươi thắm
Dẫu cha gầy, tóc bạc, tấm ảo mỏng sờn vai.
Và một mai con cũng lớn như ai
Cũng tập đứng lên bằng đôi chân tự lập
Bước ra ngoài nơi phố thị tấp nập
Cũng tập gánh gồng sương gió cuộc đời.
Con mải miết theo những ngả ngược xuôi
Mà bỏ quên người ngày đêm mong ngóng
Để hôm nay chợt lòng con lắng đọng
Con thấy mình không thuộc về phồn hoa
Con thuộc về nơi ấy, có mẹ cha
Trọn vẹn yêu thương-con cuộn tròn đứa trẻ
Bắt vội chuyến xe nhanh nhất có thể
Ôm chặt người, nghẹn nói.. yêu mẹ cha.
* * *còn tiếp
Chỉnh sửa cuối: