CHAP 10
Ngày lễ hôn của họ diễn ra tôi với tư cách người chủ hôn chứ không phải vợ hay gì cả, tôi bức vào lễ đường từ từ hô to những câu mà ngày xưa trên chính con đường này tôi đã đi. Miệng tôi không ngừng run rẩy như sắp khóc gắng nén lại. Tôi làm lễ xong bước ra khỏi căn nhà đó bất giác quay đầu ngoảnh lại chứng kiến cảnh chàng và cô ta trong đầu tôi hiện lên hình ảnh tôi cùng chàng nắm tay hạnh phuvs trên lẽ đường. Chàng quay qua nhìn tôi, tôi cười thật tươi rồi chạy thật nhanh đi để chàng không nhìn thấy giọt nước mắt xấu xí đó rơi ra. Tôi chạy chạy rồi chạy đến vấp ngã ra đám cỏ bên ngoài sân tôi ngồi bệt đó khóc, tôi đuổi hết đám người quay đó đi rồi đứng dậy vào phòng chốt cửa khóc thật to giải tỏa hết mọi tức tối, uất ức trong lòng ra, tôi chỉ biết gào khóc mặc nhìn chàng chung giường với người phụ nữ khác mà chẳng làm được gì. Tôi cứ thế ngất lịm đi hôm sau sáng sớm đã có người đạp cửa khiến tôi không tài nào ngủ được bước ra Xuân Hạnh đã cho người lôi tôi lên nhà để bắt tôi làm việc.
Trôi qua, trôi đi 1 tháng sau. Hay tin Xuân Hạnh có hỉ cả nhà liền ăn mừng ráo rít chúc mừng. Tôi thì không có gì chỉ có mỗi vật đó tôi nói Đào Đào:
- Mang thứ đó ra đây!
- Đây ạ! Mà cô lấy nó làm gì vậy?
Tôi nhìn chằm chằm rồi đáp:
- Mau cùng ta qua Phương Hoa điện tặng cho Xuân Hạnh.
Đào Đào giật lấy rồi hùng hổ bảo:
- Không được! Cây cài là của hồi môn bà chủ tặng cô làm vật lưu niệm, với lại cây cài này cũng là món đồ thiếu gia thích ngắm phu nhân mang nhất đem tặng cho ả khác gì tự nhận phu nhân thua.
Tôi ngồi xuống đôi mắt rưng rưng:
- Thua hay không ta cũng đã thua. Chàng đã phải lòng người khác cả tháng không thèm mém xỉa đến Phiến Hoa điện chỗ ta, thứ đó có thích đến mấy với ta nó đã không còn giá trị nữa.
Tôi nhìn Đào Đào với ánh mắt đầy thất vọng. Nó cũng buông cầm qua tặng Xuân Hạnh. Mới đến cửa của Phương Hoa điện đã có người ngăn lại:
- Xin lỗi phu nhân không được vào trong!
Đào Đào bước ra xô hắn ta nói lớn:
- Nè tên nô bọc nhà ngươi biết đang nói chuyện ai không mà vênh mặt lên vậy vô phép vô tắc. Phu nhân là mợ cả của cậu Phong nay có ý tốt mang quà chung vui cùng tiểu chủ nhà ngươi.
Từ sau tên nô tài kia chạy lại:
- Xin mợ thứ lỗi, nó người mới không hiểu phép tắc nhưng quả thật người không thể vào trong.
Tôi thắc mắc:
- Tại sao?
- Ây ya! Ngày qua một thầy bói xem tử vi cho biết đứa con trong bụng của chủ tử nô tài mệnh Thủy lại khắc với mệnh Hỏa của người nên thiếu gia ra lệnh không để người vào hay lại gần chủ tử ạ.
- Vậy ta có chút quà nhỏ người đưa vào giúp ta.
- Thật thất lễ quà cũng không được nhận mong mợ đem về.
- Nè.. mấy ngư..
Đào Đào định nói nhưng lại bị tôi ngăn lại:
- Vậy gửi lời chúc mừng cho ta là được về thôi Đào Đào.
Về đến phòng nó liền nói tọt ra:
- Xí! Đúng là đồ hồ ly tinh, bói gì chứ tử vi gì chứ toàn mê tín đó chả phải là chẳng muốn phu nhân vào sao. Đúng là thứ rẻ tiền ai biết được đứa bé có phải con của cậu Phong hay không.
Tôi vội ngăn lại:
- Đào Đào! Không được nói vậy dù gì cô ta cũng là chủ tử ngươi nói thế là bất kính.
- Nhưng người không thấy nó quá đáng hả, dụ dỗ người khác xong bày mưu bắt phu nhân làm hết việc nhà còn ả ngồi chơi có làm gì giờ có thai là lại đày phu nhân.
Tôi bất giác sờ bụng mình, * Cốc cốc *
Đào Đào ra mở cửa thì mẹ cầm thang thuốc chạy vào.
- Con! Ả kia đã có hỉ con cũng mau có đi, đây đây thuốc bổ và thuốc thụ thai ngày hai cử uống đều chắc chắn đậu.
- Con cảm ơn mẹ.
- Thuốc này chính chồng con mua cho con đó.
Tôi vui mừng nói Đào Đào đi sắc liền. Hôm sau tôi ra ngoài nhìn chàng và cô ta vui nghe ngóng đứa bé tôi lại không tiết chế được mà nảy lòng đố kỵ. Tôi bước thật nhanh nói người nấu thật nhiều thuốc, tôi cứ uống, uống rồi uống đến nôn thóc nôn tháo ra tôi vẫn uống đến khi Đào Đào ngăn tôi mới ngừng mà úp mặt vào người nó mà khóc lóc:
- Tại sao? Người gả trước là ta, người chàng yêu trước là ta vậy sao ta lại không có thai mà cô ta lại có trước ta, tại sao chứ?
Hôm sau tôi lại xin mẹ đi ra thành dạo cho tinh thần nghỉ ngơi. Tôi hít một hơi thật sâu và cầm tấm địa chỉ nhà Hoàng huynh đến thăm huynh ấy. Hai chúng tôi vui mừng ôm lấy nhau thấy sắc mặt và người tôi có dấu hiệu lạ, huynh ngỏ ý:
- Đàm nhi! Muội bị sao vậy? Sao muội khác trước vậy?
Tôi hỏi:
- Khác sao khác chỗ nào?
Huynh ấy đáp:
- Vào đây ta bắt mạch cho ta có học qua nên biết chút ít về y học.
Tôi bước vào, đặt tay lên cho huynh ấy khám. Một hồi, huynh vẻ mặt nghiêm trọng nhìn tôi.
- Muội đã ăn hay uống gì vậy?
Tôi trả lời:
- Ta ăn bình thường mà.
- Vậy uống!
- Ta có uống thuốc thụ thai do chồng ta bóc.
- Muội còn giữ bã không cho ta.
Đào Đào đưa bã cho huynh, huynh ấy cầm ngửi rồi nghiêm trọng nhìn tôi.
Trôi qua, trôi đi 1 tháng sau. Hay tin Xuân Hạnh có hỉ cả nhà liền ăn mừng ráo rít chúc mừng. Tôi thì không có gì chỉ có mỗi vật đó tôi nói Đào Đào:
- Mang thứ đó ra đây!
- Đây ạ! Mà cô lấy nó làm gì vậy?
Tôi nhìn chằm chằm rồi đáp:
- Mau cùng ta qua Phương Hoa điện tặng cho Xuân Hạnh.
Đào Đào giật lấy rồi hùng hổ bảo:
- Không được! Cây cài là của hồi môn bà chủ tặng cô làm vật lưu niệm, với lại cây cài này cũng là món đồ thiếu gia thích ngắm phu nhân mang nhất đem tặng cho ả khác gì tự nhận phu nhân thua.
Tôi ngồi xuống đôi mắt rưng rưng:
- Thua hay không ta cũng đã thua. Chàng đã phải lòng người khác cả tháng không thèm mém xỉa đến Phiến Hoa điện chỗ ta, thứ đó có thích đến mấy với ta nó đã không còn giá trị nữa.
Tôi nhìn Đào Đào với ánh mắt đầy thất vọng. Nó cũng buông cầm qua tặng Xuân Hạnh. Mới đến cửa của Phương Hoa điện đã có người ngăn lại:
- Xin lỗi phu nhân không được vào trong!
Đào Đào bước ra xô hắn ta nói lớn:
- Nè tên nô bọc nhà ngươi biết đang nói chuyện ai không mà vênh mặt lên vậy vô phép vô tắc. Phu nhân là mợ cả của cậu Phong nay có ý tốt mang quà chung vui cùng tiểu chủ nhà ngươi.
Từ sau tên nô tài kia chạy lại:
- Xin mợ thứ lỗi, nó người mới không hiểu phép tắc nhưng quả thật người không thể vào trong.
Tôi thắc mắc:
- Tại sao?
- Ây ya! Ngày qua một thầy bói xem tử vi cho biết đứa con trong bụng của chủ tử nô tài mệnh Thủy lại khắc với mệnh Hỏa của người nên thiếu gia ra lệnh không để người vào hay lại gần chủ tử ạ.
- Vậy ta có chút quà nhỏ người đưa vào giúp ta.
- Thật thất lễ quà cũng không được nhận mong mợ đem về.
- Nè.. mấy ngư..
Đào Đào định nói nhưng lại bị tôi ngăn lại:
- Vậy gửi lời chúc mừng cho ta là được về thôi Đào Đào.
Về đến phòng nó liền nói tọt ra:
- Xí! Đúng là đồ hồ ly tinh, bói gì chứ tử vi gì chứ toàn mê tín đó chả phải là chẳng muốn phu nhân vào sao. Đúng là thứ rẻ tiền ai biết được đứa bé có phải con của cậu Phong hay không.
Tôi vội ngăn lại:
- Đào Đào! Không được nói vậy dù gì cô ta cũng là chủ tử ngươi nói thế là bất kính.
- Nhưng người không thấy nó quá đáng hả, dụ dỗ người khác xong bày mưu bắt phu nhân làm hết việc nhà còn ả ngồi chơi có làm gì giờ có thai là lại đày phu nhân.
Tôi bất giác sờ bụng mình, * Cốc cốc *
Đào Đào ra mở cửa thì mẹ cầm thang thuốc chạy vào.
- Con! Ả kia đã có hỉ con cũng mau có đi, đây đây thuốc bổ và thuốc thụ thai ngày hai cử uống đều chắc chắn đậu.
- Con cảm ơn mẹ.
- Thuốc này chính chồng con mua cho con đó.
Tôi vui mừng nói Đào Đào đi sắc liền. Hôm sau tôi ra ngoài nhìn chàng và cô ta vui nghe ngóng đứa bé tôi lại không tiết chế được mà nảy lòng đố kỵ. Tôi bước thật nhanh nói người nấu thật nhiều thuốc, tôi cứ uống, uống rồi uống đến nôn thóc nôn tháo ra tôi vẫn uống đến khi Đào Đào ngăn tôi mới ngừng mà úp mặt vào người nó mà khóc lóc:
- Tại sao? Người gả trước là ta, người chàng yêu trước là ta vậy sao ta lại không có thai mà cô ta lại có trước ta, tại sao chứ?
Hôm sau tôi lại xin mẹ đi ra thành dạo cho tinh thần nghỉ ngơi. Tôi hít một hơi thật sâu và cầm tấm địa chỉ nhà Hoàng huynh đến thăm huynh ấy. Hai chúng tôi vui mừng ôm lấy nhau thấy sắc mặt và người tôi có dấu hiệu lạ, huynh ngỏ ý:
- Đàm nhi! Muội bị sao vậy? Sao muội khác trước vậy?
Tôi hỏi:
- Khác sao khác chỗ nào?
Huynh ấy đáp:
- Vào đây ta bắt mạch cho ta có học qua nên biết chút ít về y học.
Tôi bước vào, đặt tay lên cho huynh ấy khám. Một hồi, huynh vẻ mặt nghiêm trọng nhìn tôi.
- Muội đã ăn hay uống gì vậy?
Tôi trả lời:
- Ta ăn bình thường mà.
- Vậy uống!
- Ta có uống thuốc thụ thai do chồng ta bóc.
- Muội còn giữ bã không cho ta.
Đào Đào đưa bã cho huynh, huynh ấy cầm ngửi rồi nghiêm trọng nhìn tôi.
Chỉnh sửa cuối: