Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ - Review Sách

Thảo luận trong 'Bài Bị Trùng' bắt đầu bởi Blog06, 27 Tháng tám 2022.

  1. Blog06

    Bài viết:
    40
    CHO TÔI XIN MỘT VÉ ĐI TUỔI THƠ - NGUYỄN NHẬT ÁNH - Review Sách

    Cre: My friend ft. Me

    Written in: 15/8/2022

    Trong giấc mơ thuở nhỏ, phải chăng trong mỗi chúng ta đều mong muốn mình lớn thật nhanh như nhân vật Thánh Gióng trong câu chuyện cổ tích cùng tên vẫn hay nghe, có lúc chỉ vì những mong mỏi không thể được đáp thành mà ta hoài vọng trưởng thành để thỏa nguyện ước ao.. Có lẽ dường như trong những lần hụt hẫng, khát khao "lớn nhanh" lại cứ thôi thúc trong lòng, và để rồi bất chợt khi ta thật sự trở thành người lớn, ta lại bỗng mong muốn một "tấm vé về tuổi thơ".

    Nguyễn Nhật Ánh là cái tên không còn xa lạ gì với bạn đọc Việt Nam. Ông như là người bạn thân quen với rất nhiều thế hệ người Việt yêu sách. Với một lối viết trong sáng, chân thực và gần gũi ai đã từng đọc những tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh đều có thể cảm nhận và hòa mình vào nhân vật khi tìm được bản thân ở trong đó. Được mệnh danh là người viết truyện cho thiếu nhi và lứa tuổi mới lớn, Nguyễn Nhật Ánh đem lại dấu ấn đặc sắc với tác phẩm "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ". Nhưng điều đặc biệt ở tác phẩm này, như lời tác giả nói ở cuối sách "Tôi không viết cuốn này cho trẻ em, tôi viết cuốn này cho ai từng là trẻ em '. Đây là một trong những cuốn sách được xếp vào hàng" Best seller "bởi tính nhân văn cũng như tính hấp dẫn của nó. Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đã mời người đọc lên chuyến tàu quay ngược trở lại thăm tuổi thơ và tình bạn dễ thương của 4 bạn nhỏ với những trò nghịch ngợm của thằng cu Mùi, Hải cò, con Tủn và con Tí sún.

    Như tâm nguyện khi viết về tác phẩm, Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh như thể dành câu chuyện này cho những đứa trẻ đã trưởng thành hơn là những đứa trẻ thực thụ.'Cho tôi xin một vé về tuổi thơ' thật sự đã khiến cho những trái tim chai sạn trước va vấp cuộc đời dần ấm lại, và có lẽ đó cũng chính là lý do vì sao mà khi đọc những trang sách này, ta bỗng thấy yêu đời đến lạ. Hành trình rong ruổi của những cô bé, cậu bé hồn nhiên cứ hiện lên một cách đầy sinh động và rực rỡ.

    Vẫn giọng văn trong vắt và dí dỏm, Nguyễn Nhật Ánh đã dẫn dắt độc giả đi theo dòng hồi tưởng của mình, trở về cái thời còn là cậu bé tám tuổi, mang đến cho người đọc một thế giới tuổi thơ hồn nhiên, đầy ắp tiếng cười. Nhưng lồng vào những ngày tháng hồn nhiên đó lại là những trăn trở của người lớn. Cái sân ga tám tuổi của nhân vật tôi -" thằng cu Mùi "- như là một điểm tựa ký ức để tác giả thả vào đó những triết lý, những suy ngẫm về cuộc đời.

    Trong ốc đảo tưởng tưởng tưởng của mình, cu Mùi muốn" đặt tên cho thế giới ", biến mẫu gối thành búp bê, biến nón thành cuốn tập, gọi cái đầu là chân và gọi thằng bạn thân là Thầy hiệu trưởng. Chúng cho rằng: Học bài là lêu lổng; chạy nhảy, trèo cây, tắm sông, đánh lộn mới là con ngoan. Ngay đến cả bảng cửu chương, 2 nhân 4 cũng không muốn là 8, mà" phải là cái gì cũng được, miễn là khác đi ". Thậm chí, việc trái đất quay quanh mặt trời cũng là 1 việc hết sức buồn tẻ, mà trường hợp chúng là trái đất, chúng sẽ" tìm phương pháp quay theo hướng khác ".. Đằng sau những trò chơi kì cục, những suy nghĩ viển vong đấy, là 1 ước muốn cho thế giới trở nên thật mới mẻ hơn, tinh khôi hơn, để cu Mùi và lũ bạn thoát khỏi công việc chán ngắt là ăn, ngủ, đến lớp, học bài.. Người lớn cũng thích trò chơi này, nhưng theo 1 mục đích hoàn toàn khác. Tất cả những định nghĩa của người lớn đều làm mọi thứ dường như trở nên quá mù mờ như" hối lộ "là tặng quà trên mức tình cảm," hành vi sai trái "là thiếu tinh thần trách nhiệm," tham ô "là thất thoát gây hậu quả nghiêm trọng.. ví như vậy thì xem ra, trẻ con" đặt tên cho thế giới"ngây thơ và trong trẻo hơn nhiều..

    Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ là một cuốn sách dễ khiến người ta say mê. Thanh thiếu niên đọc sách để cùng vui, cùng đồng cảm. Người lớn đọc sách để sống dậy trong lòng cảm giác vui vẻ thời thơ ấu mà chẳng bạc vàng nào mua được. Có khúc ta thấy vui, lòng như hoan ca vì được trở về những ngày tháng tươi đẹp, có lúc lòng lại man mác vì ôi thôi những ngày tháng ấy đã xa thật là xa rồi. Khi đã trưởng thành, đã va vấp với những sóng gió cuộc đời, người ta đói khát cái cảm giác yên bình trong vòng tay bà, tay mẹ. Nhớ da diết những trưa hè phe phẩy tiếng quạt nan, được vô tư, được ngây dại thêm một lần trong đời.

    Tiếng cười lẫn nước mắt đều đọng lại trong tâm hồn người đọc một cách hòa quyện sau khi đọc xong tác phẩm này. Ai cũng đã đi qua rồi một thời hồn nhiên chẳng biết hãm hại người khác là gì, một thời vô tư với bao ước mơ ngây thơ. Quyển sách này chính là chiếc vé đưa bạn đọc về với tuổi thơ của mình, về với thời tự tung tự tác, thời mà bạn cảm thấy thế giới này vui vẻ bao nhiêu.

    Sẽ chẳng có nhà ga nào bán một chiếc vé cho chúng ta quay lại tuổi thơ, sẽ chẳng có cánh cửa thần kì nào giúp chúng ta du hành ngược về quá khứ. Những gì đã qua thì đã mãi trôi xa. Cảm ơn nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đã đưa người đọc quay lại những tháng năm quý giá tuyệt vời trong cuộc đời của mỗi con người. Sách Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ thực sự có sức lôi cuốn người đọc một cách kì lạ, là món quà cho những tâm hồn người lớn đang bị xáo động và cần lắm những phút yên bình nghỉ ngơi.
     
    Ngọc Thiền SầuTuyettuyetlanlan thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...