Chính Bắc của tôi Tác giả: Vương Tiêu An Thể loại: Tản văn * * * Mưa, từng giọt mưa rơi trong vô định, không ai biết hạt mưa sẽ rơi vào đâu, rơi chỗ nào, cũng như sẽ không ai biết được mai sau, mình sẽ ra sao. Giàu hay nghèo? Hạnh phúc hay đau khổ? Tôi không quan tâm những thứ đó, tôi cũng chẳng dám mà đi đoán tương lai. Như một người thừa trên xã hội, tôi cứ vẩn vơ mà sống qua ngày. Tôi không biết mình cứ cố chấp sống cái cuộc sống tẻ nhạt, vô vị này làm gì. Có lẽ là sự sợ hãi trước cái chết, cũng có thể là mong muốn tìm lại ngôi sao đã từng là của riêng mình ấy. Đêm nay, lại là một đêm đầy sao, lòng tôi lại thoáng chốc bồi hồi. Một năm rồi nhỉ? Hình như đêm này năm ngoái, tôi tìm được ngôi sao của riêng mình - một chàng trai với mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt to đen láy ánh lên một vẻ kiên định lạ thường. Nhưng chân dung người con trai ấy lại rất mơ hồ đối với tôi, cũng chẳng biết người ấy giờ đã như thế nào. Thứ tôi nhớ chỉ là cái sự dịu dàng của người dành cho tôi, hoặc có lẽ chỉ là chút ánh sáng nhỏ nhoi thắp sáng cả tâm hồn đen tối của tôi. Những mảnh kí ức rời rạc dần chảy về trong tâm trí tôi, tôi đắm chìm trong hồi ức về đêm đen ấy - một hồi ức đẹp cũng là một hồi ức buồn. Tựa như một thước phim dài tập, từng tập từng tập một phát lên trong trí não tôi, khơi lại những sự bất lực vô vọng nhất, cũng gợi lại những sự quan tâm giả dối. Là không cam tâm, vẫn là cố chấp, tôi không hiểu được, nhưng người ấy đã từng kéo tôi ra khỏi vùng đầm lầy, đã từng là ngôi sao soi sáng đường cho tôi đi, cũng đã từng là mục đích sống của tôi. Cái ánh sáng từ người ấy cứ như một chất ma tuý vậy, chỉ thử một lần thôi, tôi đã không thể thiếu rồi. Nhưng, tôi thà rằng mình đã dính vào ma tuý, cũng sẽ chẳng muốn cái cảm giác khó chịu này. Ít ra tôi sẽ không cố chấp tìm lại "Chính Bắc" đã không còn là của tôi nữa, cũng sẽ không như con thiêu thân đâm đầu vào lửa mà hưởng thụ sự ôn nhu ấy. Hết rồi, mọi thứ đã chấm dứt rồi! Không còn cái sự ân cần chăm sóc, không còn ánh sáng soi lối chỉ đường. Chỉ còn một sự thật tàn khốc mà thôi. Bầu trời đêm này thật nhiều sao, rốt cuộc trong đấy còn ngôi sao nào dành cho tôi không? Hay tôi sẽ không bao giờ tìm được "Chính Bắc" của đời mình nữa?