Tên truyện: Chạm Vào Ánh Sáng.
Chương 8:
[BOOK]Dạo gần đây Yori cố gắng làm việc nhiều nhất có thể. Chẳng phải để chứng tỏ nó là con ong chăm chỉ, Yori cắm đầu làm việc cốt chỉ để quên đi những ký ức chẳng mấy vui vẻ mà nó
may mắn được trải nghiệm. Yori đã tự hứa với bản thân là sẽ không bao giờ gặp người ấy nữa, không để cho anh ta chơi trò mèo vờn chuột với mình nữa.
Nhưng mong muốn là một chuyện, có thực hiện được hay không lại là chuyện khác.
Yori thấy mình đang nhớ về nụ hôn đó mỗi khi nhác thấy đôi môi kiêu ngạo trong những bức ảnh (vốn đã tràn ngập mọi nơi). Đôi môi điêu luyện đầy cám dỗ, khiến người ta muốn tháo bỏ tất cả ràng buộc để làm mọi thứ mà chủ nhân nó muốn. Trong giây lát, Yori cớ ngỡ mình cảm nhận được chút vị tình trong nụ hôn ấy, thế nhưng đó chỉ là một cạm bẫy. Yori biết mình đã quá ngây thơ. Tình? Yori cười nhạt, trong anh ta vốn chỉ có dục vọng.
Dù cho Yori giả vờ như không có gì nhưng sự thật nó đang cảm thấy thất vọng nặng nề, cũng bởi thứ tình cảm chưa kịp đặt tên của nó chưa nở thì đã tàn. Yori luôn nghĩ rằng thích một người, muốn ở bên người đó thì phải bằng tình yêu và sự thấu hiểu, chứ không phải chỉ là chuyện tình một đêm đến rồi lại đi, mau vỡ như bong bóng xà phòng. Một mối liên kết lâu dài, đó là thứ mà Yori theo đuổi.
Yori thở dài, nó luôn thầm nhủ là mọi việc đã qua rồi, từ nay nó chỉ việc tránh không gặp anh ta thôi.
Nhưng chuyện đời không phải cứ muốn là được.
Buổi sáng hôm ấy, Yori chỉ muốn vùi mình trong lớp chăn ấm để đánh thêm một giấc khi đồng hồ báo thức gào thét, Yori miễn cưỡng tắt báo thức cố ngồi dậy. Trời vẫn chưa sáng hẳn nhưng nó phải dậy thôi. Hôm nay Yori cùng nhóm Luna sẽ tham gia một bộ phim mới và họ không được phép đến trễ, Yori vẫn còn thấy ám ảnh bởi lần đi trễ trước đây. Nó vươn vai chẳng quên ngáp dài một cái.
- Hi vọng là không phải gặp ngài Harold thứ hai..
Ông trời sao cứ thích trêu đùa người ta như vậy?
Yori chỉ biết cắn răng cắn lợi, cúi gập chín mươi độ chào mọi người trong đoàn phim. Đoán thử xem nó gặp ai ở đây nào?
Vâng!
Chính hắn.
Cái gã mà nó đã thề sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa.
Vẫn là cái quần rách bươm theo cùng là chiếc áo sơ mi buông lơi vài cái cúc. Hắn có cần ăn mặc khiêu khích như thế không? Yori có thể thấy mấy cô nhân viên trong đoàn phim thỉnh thoảng lại trộm nhìn thứ lấp ló dưới lớp áo mỏng rồi xuýt xoa. Nếu là trước đây Yori cũng sẽ cho đó là quyến rũ nhưng giờ nó biết mình không nên nhìn vào cạm bẫy chết người ấy.
Yori lủi thủi đi sau Luna như thể nó là cái bóng của chị ta. Chốc chốc Luna lại quay sang hỏi:
- Hôm nay mày sao vậy?
- Ơ.. dạ.. có sao đâu chị? - Yori lí nhí.
Luna nhăn mặt:
- Xạo quá! Cứ như mày gặp phải tà vậy!
Yori thở dài ngao ngán:
- Thì chị cứ cho là vậy đi. Mà sao em không nghe chị nói bộ phim này có anh ta?
Luna hỏi lại:
- Ai? Taki hả?
Yori gật đầu. Luna lại nói:
- À.. bận quá nên chị quên mất. Dù gì cũng quen biết mà, người ta còn chở mày về nữa. Mày làm gì mà sợ dữ vậy?
Yori cười mà thấy đắng cả miệng.
Ờ thì quen.
Những lo lắng của Yori chỉ bằng thừa. Trước mặt mọi người Taki tỏ ra như không hề biết nó, kiểu cách cũng y như lúc trước, chẳng màng đến sự hiện diện của nó. Như vậy cũng tốt. Yori tìm mọi cách tránh né tình huống phải ở một mình với Taki. Chỉ có trời mới biết anh ta sẽ lại giở trò gì nếu không có ai ở xung quanh. Lần nào Yori ở riêng với Taki thì mọi thứ đều diễn ra rất nhanh, cái cách anh ta luôn làm chủ tình huống lại càng khiến Yori bối rối.
Kể ra cũng lạ, Yori có nghe loáng thoáng lúc đầu anh ta đã từ chối dự án này khi đọc kịch bản, nhưng chẳng hiểu vì sao lại thay đổi ý định vào phút cuối. Yori chẳng thể nào hiểu nổi. Nếu anh ta từ chối có phải là đã đỡ cho nó không. Nó đâu phải phập phồng mọi lúc như thế này. Đó là chưa kể đôi lúc Luna hành xử cứ như thể chị ta ở cùng phe với Taki. Đã hơn một lần chỉ vì Luna mà nó rơi vào tình cảnh đối mặt với anh ta và hôm nay cũng không ngoại lệ.
- Yori ở lại dọn dẹp nha, chị và mọi người phải đi trước đây. Ở XT[1] có việc gấp rồi, bửa sau chị bù đắp cho!
[1] XT là tổng hành dinh của nhóm hóa trang, do Luna điều hành.
Luna nháy mắt rồi biến mất tiêu cùng mọi người, bỏ lại Yori ú ớ chưa kịp ý kiến gì.
- Luna hỡi! Sao chị nỡ lòng nào? - Nó ai oán.
Cũng may lúc này Taki vẫn còn trong phòng thay đồ. Cách duy nhất để không phải đối mặt với anh ta là Yori phải dọn dẹp mọi thứ thật nhanh và biến đi trước khi anh ta ra đây thôi.
- Cô Yori?
Giá như mọi thứ có thể êm đẹp như Yori đang tơ tưởng, thế nhưng tiếng gọi từ phòng thay đồ đã phá hỏng tất cả. Tiếng nói không quá to nhưng rất rõ, gọi đích danh nó. Vậy mà Yori vẫn vờ như không nghe thấy gì cả, tay thoăn thoắt dọn mớ dụng cụ.
- Cô Yori!
Lần này tiếng gọi lớn hơn nhưng Yori vẫn ngoan cố tỏ ra như không có gì, giống như nó là một con điếc lâu năm vậy.
- Mình không nghe gì cả.. không nghe gì cả.. - Nó lầm bầm.
Yori thảy cái hộp cuối cùng vào túi và thở phào nhẹ nhõm. Nó xoay người định bỏ đi cho nhanh thì thôi rồi, chẳng còn "Cô Yori" vọng ra từ phòng thay đồ nữa, Taki đã đứng trước mặt nó rồi, đôi hàng chân mày của anh ta chau hẳn lại. Mặt Yori tái đi cứ như ăn trộm bị bắt gặp quả tang.
- Cô làm gì nãy giờ ở đây vậy? Không nghe tôi gọi sao?
- Tôi.. tôi.. bận dọn dẹp.. không nghe thấy. Mà.. anh gọi tôi có việc gì? - Yori ấp úng.
Taki chỉ ra sau lưng và nói:
- Cái áo bị vướng rồi, tôi mở mãi không được.
Yori nghe vậy liền bỏ cái túi trên vai xuống vòng ra sau lưng Taki.
- Để tôi xem thử.
Taki đứng yên cho Yori xem xét cái áo.
- À, bị vướng thiệt rồi. Anh chờ một chút.
Yori xoay sở một lúc cũng tháo được cái áo ra. Làn da mịn như hoa lê tuyết hiện ra, ngay lập tức mùi hương thơm nồng sộc vào mũi khiến Yori bừng tỉnh.
- Ừm.. xong rồi.
Yori nói rồi đi đến cái túi dụng cụ thật nhanh nhưng bị Taki chặn lại giữa đường.
- Làm gì mà gấp gáp vậy? Tôi còn chưa kịp cám ơn cô mà.
Yori thầm nghĩ:
- Ha.. Anh ta lại muốn cám ơn mình như thế nào đây? Thôi thôi chuồn cho lẹ.
Riêng với anh ta, Yori không muốn ơn nghĩa chi hết, Yori nhìn Taki và nói:
- Chuyện nhỏ mà. Tôi có việc gấp, tôi về trước nhé.
Yori nhoài người định bước đi thì Taki lại chặn trước mặt nó.
Yori thầm nhiếc:
- Trời ơi! Sao anh ta dai như đỉa vậy?
Taki nhìn cô như muốn nói điều gì đó rồi lại thôi, đúng lúc đó cửa phòng mở ra, một cái đầu đen bóng thò vào. Đó là Drake – Quản lý của Taki. Drake giục:
- Sao lâu quá vậy Taki?
Taki không trả lời, cũng không quay lại nhìn quản lý của mình. Nhân cơ hội này Yori nói:
- Vậy tôi về trước nhé! Hẹn gặp anh sau!
Yori cúi chào. Giây phút nó chuẩn bị bỏ đi thì chợt nhìn thấy đôi mắt đen sâu hút dõi theo mình đượm buồn, một nỗi buồn xa xăm khiến người nhìn thấy nhói lòng. Trái tim Yori đánh thịch một tiếng, Yori biết việc ấy không gì khác chính là dấu hiệu nó lại sắp trở nên mềm yếu và đó sẽ là kẻ hở để anh ta đùa cợt với nó lần nữa. Cố gạt qua phút yếu lòng Yori tỏ ra thản nhiên mà bước tiếp.
Yori ra đến cửa cúi chào Drake rồi ra về.
Lúc bấy giờ Drake lại hối:
- Nhanh lên Taki ơi. Trễ rồi!
Taki lần nữa không đáp lời Drake. Anh ta ngẩng đầu, trong đáy mắt hiện lên vẻ tiếc nuối. Anh thì thầm chỉ đủ để mình nghe thấy:
- Lại không thể nói nữa rồi.[/BOOK]
Xin gởi lời đa tạ tới huynh đệ tỷ muội đã đọc đến chương truyện này. Mình rất rất ngóng chờ góp ý của mọi người đó ạ
