

Chậm Một Nhịp Thương Rồi
Tác giả: U Độc Lệ Quân
Thể loại: Thơ tám chữ
* * *
Tác giả: U Độc Lệ Quân
Thể loại: Thơ tám chữ

* * *
"Anh từng nghĩ, chỉ cần thấy em cười là đủ. Cho đến khi em cười bên người khác. Anh không buồn vì em yêu người ta. Anh chỉ buồn vì, anh chưa từng dám nói rằng anh yêu em."
"Anh cười cùng em, bước cạnh em, nhưng hóa ra anh chỉ là người đi qua tuổi trẻ của em thôi. Nếu ngày đó anh mạnh mẽ hơn một chút, biết đâu chú rể hôm nay đã là anh rồi."
"Tình đơn phương là khi trái tim muốn bước tới, nhưng lý trí cứ kéo lùi lại phía sau. Và rồi là bỏ lỡ, là đánh mất, là chẳng có nhau trong đời."
* * *
Anh gặp em giữa trời chiều nắng nhẹ
Ánh mắt em như ngọn gió trưa hè
Vào thư viện với thân hình nhỏ bé
Anh mong thầm cho tình này trời se..
Em tỏa sáng bên một ô cửa kính
Giữa rêu xanh của những kệ sách trầm.
Tay em lật từng mùa thu cổ tích,
Gió chạm vai, tóc nhẹ vờn môi xinh.
Mắt em sáng như dòng sông không đáy
Lặng mà sâu chứa cả ánh trăng rằm
Anh đứng đó, như người qua thế kỷ
Nhìn một lần, say suốt cả vạn năm.
Ánh mắt em như ru lòng người lạ
Từng nét cười lặng lẽ rót vào tim
Anh không biết rằng mình đã đắm chìm
Từ lúc nào thương em nhiều như thế.
Lỡ khiến em không may ngã xe đạp
Anh đớn đau như muối xát vào lòng
Đỡ em dậy, băng bó vết thương xong
Anh cõng em mấy ngày trời đi học.
Ngày nối ngày, anh là người kể chuyện
Kẻ mang vui, một hề hát độc quyền
Dẫu bao lần, lòng anh như muốn ngỏ
Vẫn nén vào một tiếng thở không tên.
Anh mang đến những trận cười gió nổi
Chỉ đổi lấy một cái ngoảnh đầu thôi
Thấy em vui, miệng tươi cười như thế
Con tim anh bỗng thấy quá đủ rồi.
Nhưng chiều ấy giữa trời thu giá lạnh
Bước chân em ríu rít cạnh một người
Em cười nhẹ, đưa anh tấm thiệp cưới
Rồi em khoe, người em chọn cả đời.
Anh quay bước, giữa dòng người nhạt nhẽo
Tay ôm tim, đầu ngập khói bia cay
Tự mình ôm giếng sâu nay thấy đáy
Tình câm kia đã chết giữa tháng ngày.
Anh tự hỏi: "Mình là ai trong mắt
Người mình thương hơn cả chính thân mình?"
Tấm thiệp hồng khiến tim anh quặn thắt
Cắt duyên tình hay vốn định vô duyên..
Anh lặng lẽ uống cơn mưa lạnh giá
Là do anh chẳng tỏ lòng mình ra
Giờ người ta khoác tay bên kẻ lạ
Tại vì anh không nói rõ lòng mà..
Tối hôm đó, anh ngồi nơi góc nhỏ
Gió ngoài song thổi mãi chẳng chịu dừng
Lon bia cạn, anh cố tìm chỗ đứng
Chẳng giữ được hai giọt lệ rưng rưng.
* * *
"Em à, giá như anh mạnh mẽ, anh tự tin hơn một chút. Thì có thể nào, chú rể hôm nay sẽ là anh không?"
* * *