Phần 1.
Tình bạn là gì?
Tình bạn tồn tại được bao lâu?
Tình bạn cấu tạo bởi những gì?
Và điều gì đã làm cho con người trở thành nô lệ của tình bạn?
* * *
Có một câu truyện cổ tích mà người ta hay truyền tai nhau, về tình bạn, và về cách mà tình bạn bị hủy diệt.
Câu chuyện về nhóm bạn kia, bốn người, hai nam, hai nữ.
Bọn họ đã thân từ rất lâu, và ai cũng nghĩ nó sẽ là mãi mãi.
Cho đến một ngày, một con quỷ thấy thế và nó đã đặt một hòm thư ở tại đó.
Con quỷ cam kết, chỉ cần viết ước nguyện của mình bỏ vào đó, mọi chuyện đều sẽ hóa sự thật.
Bốn người bạn, có người tin, có người không tin, cũng có cả những lời dè bĩu.
Nhưng sự thật, lòng người khó ai biết.
Đến một buổi tối nọ, con quỷ nhận được những lá thư, nó ngơ ra, rồi bật cười, cười to trước cái sự dối trá của con người.
Tình bạn, sẽ mãi mãi là như thế?
* * *
Vào một buổi sáng nọ, G nhận được một lá thư, không tên tuổi, không địa chỉ, phong bì màu trắng toát.
Nó mở ra, bên trong cũng chỉ vẻn vẹn một hàng chữ.
"Đừng để người ta xen vào chuyện của bạn."
G ngẩn ra, rồi nó vo giấy, ném vào thùng rác, xách cặp, đi học.
G là một kẻ rất điển trai với cái miệng khéo nói. Cho dù nó có một tuổi thơ không mấy tốt đẹp và gia cảnh ở trong khu dân đen nghèo nàn, nhưng chỉ cần nó không nói với ai, thì những cô gái vẫn sẽ đổ vào nó rầm rầm.
Và một trong số những đứa con gái ngu ngốc bị đánh lừa bởi vẻ ngoài của nó, còn có L, một tiểu thư danh giá, giàu có cực nổi ở trong trấn.
Cô ta rất đẹp, nhà cũng rất có tiền, nếu không nó sẽ không để cô ta làm bạn gái lâu dài của chình mình. Bởi cô ta còn có thể cho nó nhiều thứ hơn những con khác nữa.
Nhưng, cho dù cô ta có giàu có, xinh đẹp, và hoàn mỹ đến đâu, thì G vẫn chưa từng có cái cảm giác thinh thích chỉ một lần.
Đúng, nó ghét cô ta.
G ghét cô ta, bởi cô ta có hết thảy mọi thứ, và cô ta luôn tạo cho nó một cái cảm giác lòng tự tôn mình hoàn toàn bị chà đạp.
Cho dù cô ta, thật sự chưa làm đụng chạm gì nó cả.
L được dạy bảo cẩn thận từ thuở nhỏ, cô ta luôn biết cách cư xử, nói năng sao phải phép. Và hiển nhiên cô ta cũng sẽ không cố tình chọc ghẹo gì nó cả.
Hay thậm chí, L còn rất thích nó, cô ta có thể cho nó hết mọi thứ nó muốn, chỉ cần nó vừa chợt thở dài.
Nhưng nó vẫn không thể thích lấy nỗi cô ta.
Và nó luôn biết, mình thế là không tốt. Nhưng biết sao giờ, nó không thích và sẽ mãi mãi không hề thích. Nên nó chỉ đành cố tỏ vẻ quan tâm, để ý cô ta chút, như một cách mà nó dùng để vơi bớt cái cảm giác xấu hổ, áy náy trong tâm mình.
Còn người nó thích, thì là W cơ.
W là một đứa con gái mồ côi, dáng người nhỏ bé, tính tình nhu nhược, và đầu tóc, ăn mặc thì lúc nào cũng lấm lem và xuề xòa.
Thật không hiểu, một đứa như ăn mày như thế, nó đã thích ở điểm nào chứ.
Chắc có lẽ lần đầu gặp mặt bạn thân của bạn gái, G đã bị ấn tượng bởi sự đối lập của hai người. Và nó cảm nhận được, ở cạnh W, nó vĩ đại và to lớn đến dường nào.
Không còn cái cảm giác tự ti khi phải đi bên cạnh một tiểu thư. Nó ở cạnh W, và nó thấy được trong đôi mắt ngờ nghệch của đứa ăn mày đó, nó, một gã đẹp trai và ga lăng, hiện lên và vĩ đại đến nhường nào.
Và G đã hưởng thụ biết bao nhiêu cái ánh mắt sùng bái của đứa con gái kia. Nó khoái chí, hả dạ nhiều lắm lắm. Và dần dần, nó cũng chuyển sang thích thích nhỏ W đó.
Cũng vừa khi nhận thức được tình cảm thật sự của bản thân, và khi nhìn vào cái ánh mắt đầy quan tâm, lo lắng của con bạn gái nó, cái cảm giác áy náy trong nó, lại càng hiện lên dữ dội hơn.
Nó biết như thế là không tốt. Một là nó phải dứt khoát cắt đứt mối quan hệ người yêu của hiện tại. Hai, là nó phải bỏ đi cái cảm xúc dao động tội lỗi kia.
Nhưng nó không thể, nó không thể làm được điều nào hết.
Nếu nó bỏ đi một đứa con gái xinh đẹp, giàu có, dịu dàng và luôn yêu thương nó, trong mắt người khác, nó sẽ làm trò cười đến bao giờ chứ.
Nhưng bắt nó phải bỏ đi cảm xúc yêu thích của chính mình, nó sẽ không thể cam tâm đâu.
Nên nó chỉ đành đi dẹo hai bên, ở bên L như người yêu của cô ta, và đến bên W với tư cách bạn bè trong một nhóm.
Nhưng chỉ là nó không biết, cái cảm xúc trong tim đó, không ngờ, càng cố chèn ép lại, nó lại càng bùng lên đến dữ tợn.
Rồi dần dần, chỉ từ cái thinh thích ban đầu, nó đã đổi sang yêu và khát vọng từ bao giờ.
Và cũng bởi vì thế, nó càng cảm thấy cái mối quan hệ này thật nặng nề, như gông cùm, như siềng xích, kẹp chặt linh hồn nó, làm nó ảo giác như mình sẽ không bao giờ thoát được ra.
Nhưng trong lí trí, nó biết rõ, nó là người đã sai trước tiên.
Và trong thân tâm, thứ cảm xúc kia đã cháy rựt và nóng hổi từ bao giờ.
Nó mệt mỏi, nó nặng nề, bởi sự đấy tranh của lí trí và tâm hồn. Bởi sự dằng vặt, day dứt và thèm mong.
Nó bất lực, trong lúc vẩn vơ cũng vô tình viết nghuệch ngoặc vào giấy rồi ném vào thùng thư.
Ấy thế mà có hồi âm thật.
Thậm chí chờ đến chiều, nó còn nhận được lá thứ hai.
Vẫn là chiếc phong bì trắng tinh, không chút tên, tuổi, họ.
Mở ra, vẫn chỉ có một dòng chữ ngắn vỏn vẹn.
"Cứ giữ cô ta lại, sẽ không ai cản được cậu hết cả."
Nó ngơ ra, đứng ngây ở đó.
* * *
Câu chuyện về W, một đứa con gái nhỏ bé, dơ bẩn ở trong trại mồ côi.
Tuổi thơ của nó, nó cũng chẳng thấy gì ngoài những trận đánh đập, bạo lực ở trong viện.
Nó đau đớn, cả người đều bầm tím, trái tim cũng tổn thương, như thể những điều đó vốn sinh ra là để giành cho nó vậy.
Cho dù sau này đã lớn hơn, những trận bạo hành vẫn không ngớt, thậm chí nó còn bị bóc lột nhiều hơn, và nó cứ ngỡ, cuộc đời nó sẽ mãi tăm tối thế.
Cho đến một ngày, nó nhìn thấy được ánh sáng của đời mình, là L, một vị tiểu thư, dịu dàng, xinh đẹp, giáng xuống để ủ ấm tâm hồn nó.
L đến, cô ấy đưa tay ra với nó, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nó, cũng phủi đi những vết bẩn trên tóc nó, nó cứ ngỡ, cô ấy đang thanh tẩy dần hết người nó vậy.
L còn cho nó đi học, cho nó kết bạn, còn đón nó về nhà chăm sóc mỗi ngày nữa.
Cô ấy, chắc chắn, là thiên thần được Chúa trời sai đến, để cứu vớt linh hồn nó.
Trong mắt nó, L là một thần quang, sáng lạng và chói lọi hơn điều gì hết.
Và nó, thật ghen tị với bất cứ ai được ở cạnh L, và cũng hâm mộ với những người L yêu thương.
Như người con trai đang hẹn hò với L vậy.
Cậu ta cũng khá đẹp, W nghĩ, và tính tình cũng tốt (đối xử với nó thật sự tốt). Nó đã nghĩ, có lẽ L thích người như thế, và nó nhìn anh ta nhiều thêm một lần chút, và nó muốn được trở thành một người giống anh ta. Không, còn tốt hơn anh ta nữa, để L cũng sẽ dồn thêm sự quan tâm của anh ta để đến giành cho nó.
Nó cũng đã viết những điều đó vào trong giấy ước nguyện.
Hôm sau, nó đã nhận thư hồi âm thật.
Một phong bì trắng, một hàng chữ ngắn, đơn giản, dễ hiểu như được viết riêng cho nó (tại nó học dở quá, đọc chữ cũng chậm nữa).
Nó bập bẹ đánh vần, lẩm nhẩm đọc thành tiếng.
"Sao không tìm hiểu thử?"
Nó ngơ ngác, tìm hiểu là tìm hiểu thế nào?
Rồi bỗng nó nghe có tiếng gọi, là bà quản gia của L, bà ấy đưa cho nó một phòng bì nhỏ.
"Tối, đến đường ray xe lửa nói chuyện chút. – G"
Nó lại ngơ ngác, rồi nó bừng tỉnh. A! Hóa ra đây là tìm hiểu mà bức thư kia đã dặn.
Nó nghĩ nghĩ, cất cả hai lá thư lại, rồi đi tắm rửa, ăn cơm.
* * *
Ban đêm, trên đường ray xe lửa giữa một bãi đất trống, có hai con người đang đứng đấy.
"Tôi thích cậu!" G nói, mặt nó không cảm xúc, nghiêm túc dưới ánh đèn cam cam heo hắt ở xa xa.
"Cái gì?" W hoang mang, nó không hiểu, cũng hơi sợ hãi. "Nhưng cậu là bạn trai của L?"
"Thì sao?" G khó chịu. "Tôi chưa từng thích cô ta. Chúng tôi chỉ là người yêu trên danh nghĩa. Người tôi thích là cậu! Chẳng lẽ cũng không được?" Rồi bỗng nó mỉm cười, tiến lại gần. "Cậu cũng thích tôi mà đúng không?"
"Cái gì? Không.. Khoan đã.." W lắp bắp, nó không hiểu người này nói gì nữa. "Nhưng chúng ta chỉ là bạn. Còn L, L thì sao?"
"Cô ta không quan trọng!" Mỗi lần cứ phải nhắc đến L, G liền cảm thấy cả người mình bứt rứt, nó cố kiềm lại cái cảm giác tội lỗi ở trong lòng, bắt lấy tay W, thâm tình.
"Sẽ không sao đâu! Cậu cũng thích tớ mà đúng không! Sao chúng ta không thử sống vì nhau!"
"Không!" W hét lớn, nó cố dằng ra khỏi tay người kia, nước mắt lả chả rơi xuống. "Sao cậu có thể làm như thế với L! Cậu ấy thương cậu biết bao nhiêu! Buôn tôi ra! Tôi ghét cậu! Cậu là một tên lừa đảo!"
Chỉ vài câu nói, liền thành công động đến cái cảm giác tội lỗi trong lòng G. Nó tức giận, muốn níu chặt người kia lại, lại liếc thấy gì đó, liền tặc lưỡi xô mạnh W xuống đường ray, hừ lạnh rồi bỏ đi.
"Tôi sẽ không buôn tha cho cậu đâu!"
W ngơ ngác, nó run rẫy, tự ôm lấy bản thân mình, thút thít.
Bỗng, có một ánh sáng chói chiếu từ phía sau nó, nó hồi thần, quay đầu lại. Cái đầu toa xe lửa to lớn làm cả người nó đều lạnh ngắt. Tiếng còi tàu tu tu vang ầm ầm bên tai nó. Chỉ mới trong mấy giây đó nó có cảm giác như tiếng của thần chết. Mặt nó đều tái mét, chỉ biết xụi lơ ngồi cứng đó.
"..."
Giọng nói mà nó luôn quen thuộc, luôn ghi tâm vang lên giữa tiếng chói chen ù ù kia.
Rồi, nó cảm thấy cả người mình đều bỗng quay cuồng.
Nó bị đẩy văng ra, mà cơ thể thiên thần trước mắt nó, đã kề sát lắm chiếc tàu kia rồi.
Nó ngơ ngác, cả người đều tê liệt.
Lúc đó, không gian như đông lại.
* * *
A mở lá thư trong hòm ra, nhìn dòng chữ ở bên trong.
"Tối, đường ray xe lửa, một món ăn lạ đang chờ cậu."
Nó xoa xoa cằm.
A rất mập, mà cân nặng của nó hiển nhiên cũng tỉ lệ thuận với sức ăn của nó.
May mà nhà nó cũng kha khá, nên mới đủ sức nuôi được nó, và cũng giúp nó quen biết đồ ăn giới thượng lưu nữa, nó cũng có biết L.
À, nó cũng là bạn của W, G nữa.
Chúng nó là cả một nhóm mà.
Chúng nó thân nhau từ lâu lắm, cũng thường đi chơi, nói chuyện, chơi đùa, và chia sẻ biết bao thứ với nhau.
Ừ thì, trừ đồ ăn ra, hầu như cái gì nó cũng chia sẻ với mấy bạn hết mà nhỉ.
Nó thích ăn, nó thèm ăn, và cuộc đời, gia cảnh, tiền bạc nó cũng đều chỉ đổ đốn vào đó cả.
Nhìn vậy thôi, thật ra đủ món lạ trên đời, nó cũng đều đã thử hết rồi.
Mà ăn nhiều quá, mọi thứ sẽ dần sinh nhàm chán.
Nên mong ước của nó, đơn giản thôi, là được thưởng thức một món ăn độc, lạ, và kích thích nó nhớ đến khi già.
Lúc rỗi, viết nhiêu đó rồi nhét vào hòm thư, ai ngờ lại nhận được một thiếp mời như vậy chứ.
Nó lâng lâng, nhắc đến đồ ăn làm lòng nó vui vẻ, hí hửng chuẩn bị cho buổi tối.
Đêm.
Lúc nó đến, cũng là khi tàu hỏa đang chạy ngang, tiếng còi dài ồn đến ngàn dặm.
Thật kì lạ, lần đầu nó nghe tàu này hú nhiều thế.
Mà đồ ăn của nó ở đâu nhỉ?
A tò mò, nó lại gần đường ray, có bao giờ người trên tàu sẽ ném xuống cho nó không?
Chỉ là, vừa đến gần một chút, một chất lỏng nào đó, đã tạt vào mặt nó.
Nó ngơ ngác, trời quá tối nên nó cũng chẳng biết là gì nữa.
Mà mùi này, tanh tanh, hình như là máu?
Nó ngơ ngác, vuốt chất lỏng trên đầu ngón tay, ngửi ngửi, rồi vô thức bỏ vào miệng.
Hương ngọt tan ra trên đầu lưỡi.
Mắt nó sáng bừng, hơn cả ánh đèn mờ mờ xa xa kia.
Đây! Chính là thứ mà nó đang tìm!