- Xu
- 25,993


BÀI THƠ "CẢNH VUI CỦA NHÀ NGHÈO" - TẢN ĐÀ
Xin chào các anh chị và các bạn.
Tản Đà tên thật là Nguyễn Khắc Hiếu (1889-1939) là một nhà thơ nổi tiếng vì nhiều nhẽ. Ở buổi giao thời giữa cựu học và tân thư, trong thơ ông có dư âm một thời quá vãng, dung hòa nét phong hóa dân gian với giọng trau chuốt thị thành. Ông còn nổi tiếng về tính ngông nghênh có khi gàn bướng, thói ăn chơi đến mức bê tha. Về đời sống riêng, có thể nói ông không được trọn vẹn. Mất cha từ tuổi lên ba, sau đấy một năm mẹ ông bỏ đi làm nghề ca xướng cũ, Tản Đà được người anh cùng cha khác mẹ nuôi nấng, đến lúc ông bước vào tuổi thiếu thời thì người chị cũng nối gót theo mẹ. Khi lập gia đình riêng, đôi bạn cũng khó bề vui vầy, sum họp, như chính ông đã đúc kết trong mấy câu đầu bài thơ "Thú ăn chơi" :
Giời sinh ra bác Tản Đà
Quê hương thời có, cửa nhà thời không
Nửa đời Nam, Bắc, Tây, Đông
Bạn bè sum họp, vợ chồng biệt ly
Túi thơ đeo khắp ba kỳ
Lạ chi rừng biển, thiếu gì gió giăng
Thú ăn chơi cũng gọi rằng
Mà xem chửa dễ ai bằng thế gian
Đến khi tàn cuộc:
Vắng bè bạn, có vợ con
Xa xôi xã hội, vuông tròn thất gia
Cũng là lúc nhà thơ thất thế trên văn đàn, phải bươn chải tìm kế sinh nhai. Ông mất ở cái tuổi "tri thiên mệnh" trong cảnh túng quẫn, để lại vợ và bảy người con.
Trong cuộc đời, Tản Đà không ít ngày tháng trải qua cảnh nghèo khổ và cảnh lênh đênh, lạnh lẽo. Nghèo khó đã đành, cũng có lúc thi sĩ miêu tả một mái ấm với tình cảm vợ chồng, mẹ con quây quần, đầm ấm. Đó là bài thơ có tựa "Cảnh vui của nhà nghèo". Bài thơ có một đoạn được nhà giáo, nhà văn Hà Mai Anh chọn vào một số sách giáo khoa xuất bản trước năm 1975 tại Sài gòn cho học sinh học thuộc lòng.
CẢNH VUI CỦA NHÀ NGHÈO
*
Trong trần thế cảnh nghèo là khổ
Nỗi sinh nhai khốn khó qua ngày
Quanh năm gạo chịu tiền vay
Vợ chồng lo tính hôm rày, hôm mai
*
Áo lành rách vá may đắp điếm
Nhà ở thuê chật hẹp quanh co
Tạm yên, đủ ấm, vừa no
Cái buồn khôn xiết, cái lo khôn cùng
*
Con đi học, con bồng, con dắt
Lớn chưa khôn, lắt nhắt thơ ngây
Hôm hôm lớn bé sum vầy
Cũng nên vui vẻ mà khuây nỗi buồn
*
Nghĩ thiên hạ cho con đi học
Cảnh phong lưu phú túc nói chi
Những ai bần bạc hàn vi
Lo buồn đã vậy, vui thì cũng vui
*
Tan buổi học, mẹ ngồi tựa cửa
Mắt trông con đứa đứa về dần
Xa xa con đã tới gần
Các con về đủ quây quần bữa ăn
*
Cơm dưa muối khó khăn mới có
Của không ngon, nhà khó cũng ngon
Khi vui câu chuyện thêm giòn
Chồng chồng, vợ vợ, con con một nhà
*
Ăn rồi học, tối qua lại sáng
Ít tiền tiêu ngày tháng thảnh thơi
Chiều chiều, tối tối, mai mai
Miễn sao no được, việc đời quản chi
*
Con nhà khó nhiều khi vất vả
Ngoài học đường thư thả được đâu
Khi thời quẩy nước tưới rau
Chợ tan đón gánh theo sau mẹ già
*
Việc giấy bút vẫn là đi học
Cảnh gia đình khó nhọc nhường ai
Ví chăng có chí, có tài
Khi nên trời cũng cho người làm nên
*
Khắp xã hội nghèo hèn ai đó
Mẹ thương con thời cố công nuôi
Những con nhà khó kia ơi
Có thương cha mẹ thời vui học hành
*
Cũng chẳng kể thành danh lúc khác
Trời đã cho bước bước càng hay
Nghèo mà học được như nay
Vinh hoa chưa dễ sánh tày cái vui
*
Trong trần thế nhiều nơi phú quí
Nỗi buồn riêng ai ví như ai
Bày ra cái cảnh có trời
Vui buồn cũng ở tự người thế gian
Nguồn: Tuyển tập Tản Đà, NXB Văn học, 1986. Thi viện đánh máy.
Nguồn: Tiểu học quốc văn lớp Tư. Facebook Sách đẹp.
Xin chào các anh chị và các bạn.
Tản Đà tên thật là Nguyễn Khắc Hiếu (1889-1939) là một nhà thơ nổi tiếng vì nhiều nhẽ. Ở buổi giao thời giữa cựu học và tân thư, trong thơ ông có dư âm một thời quá vãng, dung hòa nét phong hóa dân gian với giọng trau chuốt thị thành. Ông còn nổi tiếng về tính ngông nghênh có khi gàn bướng, thói ăn chơi đến mức bê tha. Về đời sống riêng, có thể nói ông không được trọn vẹn. Mất cha từ tuổi lên ba, sau đấy một năm mẹ ông bỏ đi làm nghề ca xướng cũ, Tản Đà được người anh cùng cha khác mẹ nuôi nấng, đến lúc ông bước vào tuổi thiếu thời thì người chị cũng nối gót theo mẹ. Khi lập gia đình riêng, đôi bạn cũng khó bề vui vầy, sum họp, như chính ông đã đúc kết trong mấy câu đầu bài thơ "Thú ăn chơi" :
Giời sinh ra bác Tản Đà
Quê hương thời có, cửa nhà thời không
Nửa đời Nam, Bắc, Tây, Đông
Bạn bè sum họp, vợ chồng biệt ly
Túi thơ đeo khắp ba kỳ
Lạ chi rừng biển, thiếu gì gió giăng
Thú ăn chơi cũng gọi rằng
Mà xem chửa dễ ai bằng thế gian
Đến khi tàn cuộc:
Vắng bè bạn, có vợ con
Xa xôi xã hội, vuông tròn thất gia
Cũng là lúc nhà thơ thất thế trên văn đàn, phải bươn chải tìm kế sinh nhai. Ông mất ở cái tuổi "tri thiên mệnh" trong cảnh túng quẫn, để lại vợ và bảy người con.
Trong cuộc đời, Tản Đà không ít ngày tháng trải qua cảnh nghèo khổ và cảnh lênh đênh, lạnh lẽo. Nghèo khó đã đành, cũng có lúc thi sĩ miêu tả một mái ấm với tình cảm vợ chồng, mẹ con quây quần, đầm ấm. Đó là bài thơ có tựa "Cảnh vui của nhà nghèo". Bài thơ có một đoạn được nhà giáo, nhà văn Hà Mai Anh chọn vào một số sách giáo khoa xuất bản trước năm 1975 tại Sài gòn cho học sinh học thuộc lòng.
CẢNH VUI CỦA NHÀ NGHÈO
*
Trong trần thế cảnh nghèo là khổ
Nỗi sinh nhai khốn khó qua ngày
Quanh năm gạo chịu tiền vay
Vợ chồng lo tính hôm rày, hôm mai
*
Áo lành rách vá may đắp điếm
Nhà ở thuê chật hẹp quanh co
Tạm yên, đủ ấm, vừa no
Cái buồn khôn xiết, cái lo khôn cùng
*
Con đi học, con bồng, con dắt
Lớn chưa khôn, lắt nhắt thơ ngây
Hôm hôm lớn bé sum vầy
Cũng nên vui vẻ mà khuây nỗi buồn
*
Nghĩ thiên hạ cho con đi học
Cảnh phong lưu phú túc nói chi
Những ai bần bạc hàn vi
Lo buồn đã vậy, vui thì cũng vui
*
Tan buổi học, mẹ ngồi tựa cửa
Mắt trông con đứa đứa về dần
Xa xa con đã tới gần
Các con về đủ quây quần bữa ăn
*
Cơm dưa muối khó khăn mới có
Của không ngon, nhà khó cũng ngon
Khi vui câu chuyện thêm giòn
Chồng chồng, vợ vợ, con con một nhà
*
Ăn rồi học, tối qua lại sáng
Ít tiền tiêu ngày tháng thảnh thơi
Chiều chiều, tối tối, mai mai
Miễn sao no được, việc đời quản chi
*
Con nhà khó nhiều khi vất vả
Ngoài học đường thư thả được đâu
Khi thời quẩy nước tưới rau
Chợ tan đón gánh theo sau mẹ già
*
Việc giấy bút vẫn là đi học
Cảnh gia đình khó nhọc nhường ai
Ví chăng có chí, có tài
Khi nên trời cũng cho người làm nên
*
Khắp xã hội nghèo hèn ai đó
Mẹ thương con thời cố công nuôi
Những con nhà khó kia ơi
Có thương cha mẹ thời vui học hành
*
Cũng chẳng kể thành danh lúc khác
Trời đã cho bước bước càng hay
Nghèo mà học được như nay
Vinh hoa chưa dễ sánh tày cái vui
*
Trong trần thế nhiều nơi phú quí
Nỗi buồn riêng ai ví như ai
Bày ra cái cảnh có trời
Vui buồn cũng ở tự người thế gian
Nguồn: Tuyển tập Tản Đà, NXB Văn học, 1986. Thi viện đánh máy.

Nguồn: Tiểu học quốc văn lớp Tư. Facebook Sách đẹp.
Chỉnh sửa cuối: