Tác giả: Tô Cảnh Nhàn Reviewer: Luckyli Thể loại: 1v1, HE, Vườn trường ngọt văn. Ngọt, ngọt, ngọt~~Sủng Cp [Lạnh lùng, đẹp trai, đánh nhau giỏi, học thần công x xinh đẹp tự luyến, tính cách tốt, học tra thụ] Mặc dù Sở Dụ là một học tra không còn đường cứu chữa, nhưng không thể phủ nhận là cậu ta có gia cảnh tốt, nhan sắc lại còn cao đến mức khiến các bạn không thể không công nhận cậu là giáo hoa của trườgn tư nhân Gia Ninh. Cả trường đều biết, Sở Dụ nhìn không vừa mắt nhất chính giáo thảo Lục Thời, là người nhiều lần đứng nhất toàn khối, cầm nhiều giải thưởng thi đua tới nỗi mềm tay, trong trẻo nhưng lạnh lùng, tự gò bó chính mình, biểu tình như không hề quan tâm tới bất cứ thứ gì. Cho tới khi, sau giờ tan học, có người nhìn thấy trong rừng cây nhỏ của trường học, Sở Dụ lôi kéo tay áo sơ mi trắng của học thần, vô cùng đáng thương, "Lục Thời, cho em cắn một miếng thôi, em nhất định sẽ nhẹ nhàng mà." Lục Thời đưa tay để vào miệng Sở Dụ, "Cắn mạnh một chút cũng không sao." ~~~ Sở Dụ kinh hoàng phát hiện, chỉ trong một đêm, huyết thống kỳ lạ của cậu đã thức tỉnh, mỗi ngày phải hút vài giọt máu tươi mới có thể sống. Nhưng máu của tất cả mọi người đều vừa đắng vừa hôi, trừ.. Lục Thời. #Trời xanh nhất định đang hãm hại tôi# ~~~ Khi hai người hôn nhau, môi Lục Thời bị nứt ra, rớm chút máu, vừa thơm vừa ngọt, Sở Dụ không nhịn được liên tục liếm cắn môi Lục Thời. Lục Thời đỡ lấy eo Sở Dụ, khẽ cười, "Tham ăn như thế, hửm?" Nói xong, trực tiếp áp xuống hôn sâu. * * * Cảm nghĩ cá nhân Đây là một bộ truyện thanh xuân vườn trường siêu siêu ngọt, siêu trưởng thành luôn. Bối cảnh truyện cũng như tên "cắn lên đầu ngón tay anh" thụ Sở Dụ tiểu thiếu gia được cưng chiều của Sở Gia, giáo hoa tự phụ có căn cứ của trường tư nhân Gia Ninh đang yên lại mắc căn bệnh kỳ lạ, ăn uống không vô chỉ có thể ăn máu của Lục Thần giáo thảo, học thần nổi tiếng trong trường. Cả hai quen nhau không phải ở trường học mà do vị mỹ thụ ham ăn tới một con đường xa lạ đi lạc lại gặp công đang đánh nhau, lương tâm trỗi dậy thụ báo cảnh sát làm cả đám vào đồn, công diễn giả nai với thụ để thoát tội rồi cả hai cũng gọi quen biết nhau nhưng công lại rất không thích kiểu người thiếu gia vô lo vô nghĩ như thụ, ngay buổi học đầu tiên công với thụ đã tỏ ra ghét nhau. Nhưng dần dần cả hai tìm hiểu về nhau kĩ hơn, thấy được các góc khuất của cả hai rồi yêu nhau không lối thoát. Thụ được cưng chiều từ nhỏ với cả có bản tính lười, siêu lười nên mới lười học, thích truyện tranh, nhưng cậu cũng rất mạnh mẽ, đáng yêu vui tính và cũng rất đáng thương. Thụ sinh ra bố mất, mẹ cậu gánh vác cả sự nghiệp, lạnh nhạt không quan tâm chăm sóc cậu mặc dù cậu rất muốn mẹ quan tâm tới mình nhưng lần nào cũng thất bại, cậu nản lòng từ bỏ, anh chị cậu thì luôn ở nước ngoài học tập, làm việc, quanh năm cậu chỉ sống một mình trong căn biệt thự rộng lớn với dì giúp việc và bác lái xe, cậu sợ hãi nhát gan không dám ngủ một mình thì cũng phải dần làm quen hình thành luôn cả khả năng tự kể truyện để mình đi ngủ. Suốt cuộc đời 18 tám năm của cậu cảm giác gia đình chưa bao giờ tồn tại. Trước lúc gặp công cậu sống vô định, không biết bản thân sẽ ra sao. Nhưng khi gặp được công cậu đã trưởng thành hơn, muốn cố gắng mạnh mẽ để bảo vệ người mình yêu, nhất là lúc cậu gặp lại mẹ cậu câu nói lúc ấy của cậu làm người ta rất đau lòng a. Không tiện tiết lộ quá nhiều mọi người đọc rồi sẽ rõ nha. Còn công thì có tính cách khá tiêu cực, chiếm hữu, có xu hướng tự hành hạ mình (Khuyến cáo các bạn trẻ không nên làm theo) công sinh ra đáng lẽ cậu sẽ có một gia đình hạnh phúc nhưng đó chỉ là ảo tưởng, cậu phát hiện ra người mẹ mình luôn muốn lấy lòng, ỷ lại lại là kẻ thù giết chết mẹ ruột của mình, người bố và người ông nội cậu luôn kính nể lại là kẻ tiếp tay cho việc đó xảy ra, Cậu cảm giác như tất cả bị sụp đổ, cảm giác tội lỗi trách cứ bản thân, vì mình sinh ra nên mẹ mình mới bị giết hại. Cậu cảm thấy bản thân chảy dòng máu dơ bẩn, không đáng sống nhưng vẫn gắng gượng sống trả thù cho mẹ. Cậu bỏ nhà ra đi về lại nơi mẹ cậu từng ở, tìm tới các hành động nguy hiểm để giải tỏa cảm xúc, đua xe. Gây sự đánh nhau. Nhưng từ khi thụ xuất hiện mọi thứ trong công thay đổi, trong lúc viết về ước mơ trong tương lai công đã viết thụ là tất cả tương lai của cậu. Công yêu chiều thụ hết mực, coi thụ như bảo bối trong tay, cái gì cũng nghe vợ hết, vợ là tất cả, lời vợ nói là thánh chỉ, vợ bảo thi chạy thì thi chạy, sợ vợ lo lắng cho mình không đua xe, không làm việc tổn hại thân thể nữa, có đánh nhau cũng sẽ có chừng mực biết phải giữ máu lại cho vợ. Nói chung tình cảm giữa công và thụ rất đáng ngưỡng mộ, như kiểu cả hai sinh ra là dành cho nhau, nhưng điểm trừ chính là kết thúc có truyện tác giả viết hơi vội, hơi không thỏa mãn lắm. Nói thật lúc đọc tới chương cuối cảm xúc của tôi hơi tụt xíu, kiểu sao đã chương cuối rồi, một chương này thì có thể viết ra kết như nào đây. Nhưng đó cũng chỉ là điểm trừ duy nhất, còn lại vẫn tạm ổn. Mọi người nhảy hố thử xem, cảm thấy bài review này có ích nhớ chia sẻ cho tôi nha. (bắn tim, bắn tim)