Chương 10: Nhẫn Nhịn Chờ Thời Bấm để xem Liễu Yên Nhiên âm thầm chịu đựng những sự chèn ép và gây khó dễ trong Vương phủ. Nàng hiểu rằng khi Vũ Văn Thiên không có ở đây, nàng không có chỗ dựa vững chắc. Việc đối đầu trực diện với những kẻ kia chỉ khiến tình hình thêm tồi tệ. Vì vậy, nàng chọn cách nhẫn nhịn, quan sát và chờ đợi thời cơ. Nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh bên ngoài, nhưng bên trong lại âm thầm thu thập thông tin về những kẻ đang ngấm ngầm chống đối mình. Tiểu Thúy, với sự trung thành và lòng biết ơn đối với Yên Nhiên, đã giúp nàng không ít trong việc này. Cô hầu bé nhỏ lén lút nghe ngóng những cuộc trò chuyện của đám quản sự và những người hầu có thái độ bất thường, rồi báo lại cho Yên Nhiên. Qua lời kể của Tiểu Thúy, Yên Nhiên biết được đứng sau những hành động gây khó dễ này có lẽ là một vài quản sự lâu năm trong phủ, những người vốn trung thành với những thê thiếp trước đây của Vũ Văn Thiên. Họ không ưa một Vương phi "vô danh tiểu tốt" như nàng, và có lẽ còn nuôi hy vọng Vương gia sẽ sớm có người mới thay thế nàng. Yên Nhiên không hề tức giận hay sợ hãi. Thay vào đó, trong lòng nàng nảy sinh một sự lạnh lùng và quyết tâm. Những kẻ này nghĩ rằng nàng yếu đuối và dễ bị bắt nạt? Bọn chúng đã lầm. Nguyệt Hạ ở thế kỷ 21 không bao giờ chịu khuất phục một cách dễ dàng. Trong thời gian Vũ Văn Thiên vắng mặt, Yên Nhiên dành nhiều thời gian hơn cho việc đọc sách và vẽ tranh. Nàng tìm thấy sự bình yên trong những trang sách cổ và những nét vẽ uyển chuyển. Đôi khi, nàng còn thử vẽ chân dung của Vũ Văn Thiên dựa trên những ký ức ít ỏi về khuôn mặt lạnh lùng nhưng tuấn mỹ của hắn. Một buổi chiều, Yên Nhiên đang vẽ trong thư phòng thì một mụ quản gia xấc xược bước vào, không thèm gõ cửa. "Vương phi, đến giờ dùng bữa rồi," mụ ta nói với giọng điệu hách dịch, không hề có sự tôn trọng. Yên Nhiên đặt bút xuống, nhìn mụ ta với ánh mắt lạnh lùng. "Ta biết rồi. Ngươi cứ đi trước đi." Mụ quản gia nhếch mép. "Hay là Vương phi không dám ra ngoài? Sợ gặp phải chuyện gì không hay sao?" Yên Nhiên đứng dậy, chậm rãi bước về phía mụ ta. Ánh mắt nàng sắc bén như lưỡi dao khiến mụ quản gia khẽ rùng mình. "Ta không sợ bất cứ điều gì," Yên Nhiên lạnh giọng nói. "Ngược lại, ta đang chờ xem những kẻ đứng sau lưng các ngươi dám làm đến mức nào." Nói rồi, Yên Nhiên bước ra khỏi thư phòng, bỏ lại mụ quản gia đứng ngây người với vẻ mặt đầy kinh ngạc. Bữa tối hôm đó, thức ăn vẫn lạnh lẽo và sơ sài như mọi khi. Yên Nhiên lặng lẽ dùng bữa, không hề phàn nàn. Nàng biết, đây là một cuộc chiến ngầm, và nàng cần phải kiên nhẫn. Thời cơ của nàng sẽ đến. Trong bóng tối, Yên Nhiên âm thầm lên kế hoạch. Nàng cần phải thu thập thêm bằng chứng về những hành động mờ ám của đám người kia. Nàng cũng cần phải tìm cách liên lạc với Vũ Văn Thiên hoặc chờ hắn trở về. Chỉ khi có hắn bên cạnh, nàng mới có thể lật ngược tình thế. Sự nhẫn nhịn của Yên Nhiên không phải là sự yếu đuối, mà là sự kiên cường ẩn mình chờ đợi thời cơ bùng nổ. Nàng như ngọn lửa âm ỉ, đang chờ đợi một cơn gió mạnh để bùng cháy dữ dội.
Chương 11: Một Góc Khuất Trong Tâm Hồn Bấm để xem Những ngày Vũ Văn Thiên vắng mặt trôi qua trong sự tĩnh lặng bề ngoài nhưng ẩn chứa sóng ngầm bên trong Vương phủ. Liễu Yên Nhiên vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, âm thầm quan sát và thu thập thông tin. Nàng biết, sự kiên nhẫn của mình sẽ được đền đáp. Một buổi chiều, khi Yên Nhiên đang ở trong thư phòng, nàng tình cờ tìm thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ khóa kín đặt sâu trong một ngăn kéo bí mật của chiếc bàn làm việc cũ. Sự tò mò trỗi dậy, nàng nhẹ nhàng mở khóa bằng một chiếc trâm cài tóc mảnh. Bên trong chiếc hộp là một bức họa đã cũ. Hình vẽ một thiếu nữ xinh đẹp với nụ cười dịu dàng, mái tóc đen dài buông xõa. Khuôn mặt nàng ta mang một vẻ thanh thuần và hiền hậu lạ thường, hoàn toàn khác biệt với vẻ lạnh lùng thường thấy ở những người trong Vương phủ. Cạnh bức họa là một chiếc vòng tay bằng ngọc bích đơn giản nhưng tinh tế. Yên Nhiên khẽ chạm vào bức họa, một cảm giác xao xuyến khó tả dâng lên trong lòng. Nàng tự hỏi, người con gái này là ai mà được Vũ Văn Thiên cất giữ cẩn thận đến vậy? Chẳng lẽ.. là người hắn từng yêu thương? Sự tò mò về quá khứ của Vũ Văn Thiên trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng Yên Nhiên. Dù bề ngoài hắn lạnh lùng và tàn bạo, nhưng qua những hành động quan tâm nhỏ nhặt gần đây, nàng cảm nhận được sâu thẳm bên trong hắn vẫn có một góc khuất mềm yếu. Bức họa này dường như là một mảnh ghép để hé lộ bí mật đó. Từ ngày đó, Yên Nhiên bắt đầu chú ý đến những biểu hiện nhỏ nhất của Vũ Văn Thiên mỗi khi hắn trở về Vương phủ. Dù hắn vẫn ít nói và lạnh lùng, nhưng đôi khi, trong ánh mắt hắn thoáng qua một nỗi buồn man mác khi nhìn vào một góc phòng vắng lặng, hoặc khi vô tình chạm tay vào chiếc vòng ngọc bích mà nàng từng thấy trong chiếc hộp. Một buổi tối, Vũ Văn Thiên trở về khá muộn. Yên Nhiên nghe tiếng hắn đi lại trong thư phòng chính. Tò mò, nàng nhẹ nhàng đến gần và khẽ hé cửa nhìn vào. Dưới ánh đèn dầu leo lét, Vũ Văn Thiên đang ngồi trầm ngâm bên bàn, trên tay nâng niu chiếc vòng ngọc bích. Khuôn mặt hắn không còn vẻ lạnh lùng thường ngày mà thay vào đó là một nỗi u uẩn khó tả. Yên Nhiên khẽ thở dài, lặng lẽ đóng cửa lại. Nàng không biết người con gái trong bức họa là ai, nhưng nàng cảm nhận được người đó có một vị trí quan trọng trong trái tim Vũ Văn Thiên. Sự tò mò của Yên Nhiên không chỉ dừng lại ở đó. Nàng bắt đầu quan sát những người hầu xung quanh Vũ Văn Thiên, cố gắng tìm hiểu thêm về quá khứ của hắn. Qua những lời kể rời rạc, nàng biết được Vũ Văn Thiên từng có một vị hôn thê, một tiểu thư gia đình danh giá, nhưng người đó đã qua đời vì bệnh nặng trước khi họ kịp thành hôn. Nghe được điều này, Yên Nhiên chợt hiểu ra nhiều điều. Sự lạnh lùng và khép kín của Vũ Văn Thiên có lẽ bắt nguồn từ nỗi đau mất mát đó. Hắn đã tự xây cho mình một vỏ bọc băng giá để che giấu trái tim tổn thương. Trong lòng Yên Nhiên, sự tò mò dần chuyển thành một sự đồng cảm sâu sắc. Nàng bắt đầu muốn xoa dịu nỗi đau trong lòng người đàn ông này, muốn phá vỡ lớp băng giá bao quanh hắn.
Chương 12: Dấu Chân Khác Biệt Bấm để xem Sau khi biết được về quá khứ của Vũ Văn Thiên, Liễu Yên Nhiên không còn cảm thấy xa cách với hắn như trước. Nàng bắt đầu nhìn hắn bằng một ánh mắt khác, một ánh mắt chứa đựng sự thấu hiểu và cảm thông. Nàng muốn đến gần hắn hơn, không chỉ với tư cách là một người vợ trên danh nghĩa mà còn như một người bạn, một người có thể chia sẻ gánh nặng trong lòng hắn. Yên Nhiên bắt đầu chủ động tạo ra những cơ hội để tiếp xúc với Vũ Văn Thiên. Nàng không còn rụt rè và im lặng như trước. Khi hắn ở thư phòng, nàng mang trà và bánh đến cho hắn. Khi hắn ở trong vườn luyện võ, nàng lặng lẽ đứng nhìn từ xa, đôi khi còn mạnh dạn đưa khăn cho hắn lau mồ hôi. Những hành động nhỏ bé nhưng chân thành của Yên Nhiên dần lọt vào mắt Vũ Văn Thiên. Hắn vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng thái độ của hắn đối với nàng đã có sự thay đổi. Hắn không còn hoàn toàn xem nàng như một người vô hình nữa. Đôi khi, hắn khẽ gật đầu khi nàng đưa trà, hoặc im lặng nhận lấy chiếc khăn nàng đưa. Một buổi chiều, Yên Nhiên mang đến cho Vũ Văn Thiên bức tranh nàng vừa hoàn thành. Đó là một bức phong cảnh mùa thu với những hàng cây lá đỏ rực rỡ. "Thiếp.. thiếp vẽ tặng Vương gia," Yên Nhiên khẽ nói, có chút ngại ngùng. Vũ Văn Thiên dừng tay lật trang sách, ánh mắt dừng lại trên bức tranh. Hắn im lặng ngắm nhìn một lúc lâu. "Cũng được," cuối cùng hắn lên tiếng, giọng vẫn trầm thấp nhưng không còn vẻ lạnh băng như trước. Hắn ra hiệu cho người hầu nhận lấy bức tranh. Dù chỉ là một câu nhận xét ngắn gọn, nhưng Yên Nhiên vẫn cảm thấy vui mừng. Đây là lần đầu tiên hắn chấp nhận một món quà từ nàng. Yên Nhiên nhận ra, để phá vỡ lớp băng giá bao quanh trái tim Vũ Văn Thiên cần có thời gian và sự kiên nhẫn. Nàng không vội vàng, nàng từ từ từng bước một, dùng sự dịu dàng và chân thành của mình để lay động hắn. Nàng bắt đầu tìm hiểu về những sở thích khác của Vũ Văn Thiên. Nàng biết hắn thích nghe tiếng sáo trúc, nên đã âm thầm học thổi sáo. Một buổi tối, khi trăng lên cao, Yên Nhiên nhẹ nhàng ngồi trong khu vườn vắng lặng và thổi một khúc nhạc du dương. Tiếng sáo trúc trong trẻo vang vọng trong đêm tĩnh mịch. Yên Nhiên không biết Vũ Văn Thiên có nghe thấy không, nhưng nàng cảm thấy lòng mình bình yên lạ thường. Ngày hôm sau, khi Yên Nhiên đang tưới cây trong vườn, nàng bất ngờ nhìn thấy Vũ Văn Thiên đứng ở đằng xa, lặng lẽ nhìn nàng. Khi ánh mắt họ chạm nhau, hắn không quay đi ngay mà dừng lại một khắc, trong đôi mắt đen sâu thẳm dường như có một tia gì đó khác lạ. Yên Nhiên khẽ mỉm cười với hắn. Lần này, Vũ Văn Thiên không quay đi ngay mà khẽ gật đầu đáp lại. Một nụ cười nhạt thoáng qua trên môi hắn, rất nhanh nhưng Yên Nhiên đã kịp nhìn thấy. Một nụ cười hiếm hoi từ một người đàn ông lạnh lùng như Vũ Văn Thiên mang đến cho Yên Nhiên một niềm vui khó tả. Nàng biết, những nỗ lực của mình đã bắt đầu có kết quả. Dấu chân của nàng trong Vương phủ này đã không còn mờ nhạt nữa, mà đang dần trở nên rõ ràng và khác biệt trong mắt Vũ Văn Thiên.
Chương 13: Vô Tình Lộ Hữu Tình Bấm để xem Những nỗ lực âm thầm của Liễu Yên Nhiên không uổng phí. Vũ Văn Thiên, dù vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng sự chú ý của hắn dành cho nàng ngày càng nhiều hơn. Hắn không còn xem nàng như một sự tồn tại vô hình trong Vương phủ nữa. Đôi khi, hắn còn chủ động hỏi nàng vài câu về cuộc sống của nàng, về những bức tranh nàng vẽ, hoặc những cuốn sách nàng đọc. Một buổi sáng, khi Yên Nhiên đang luyện viết chữ, Vũ Văn Thiên bước vào. Hắn dừng lại bên cạnh nàng, nhìn những nét chữ mềm mại nhưng đầy kiên định trên trang giấy. "Nàng học viết chữ này ở đâu?" hắn khẽ hỏi, giọng có chút tò mò. "Thiếp.. tự học thôi," Yên Nhiên đáp, có chút ngạc nhiên. Chữ viết của thế giới này khác biệt với chữ nàng quen thuộc. Nàng đã mất một thời gian để làm quen. Vũ Văn Thiên im lặng một lát rồi nói: "Chữ của nàng.. có chút khác biệt." "Vâng," Yên Nhiên khẽ cười. "Có lẽ do thói quen." Vũ Văn Thiên không hỏi thêm, nhưng Yên Nhiên nhận thấy ánh mắt hắn thoáng chút suy tư. Những lần như vậy ngày càng nhiều. Vũ Văn Thiên dường như tò mò về mọi thứ liên quan đến Yên Nhiên. Hắn quan sát cách nàng ứng xử, lắng nghe những ý kiến đôi khi khác lạ của nàng, và dường như, hắn không hề khó chịu với điều đó. Một lần, Yên Nhiên bị thương nhẹ ở tay khi đang chăm sóc mấy chậu hoa. Vết cắt không sâu, nhưng máu rỉ ra khiến nàng khẽ nhăn mặt. Vũ Văn Thiên tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy vết thương, sắc mặt hắn khẽ thay đổi. "Sao lại bất cẩn như vậy?" giọng hắn có chút trách móc, nhưng ngay sau đó lại ra lệnh cho người hầu mang thuốc đến cho nàng. Chính hắn còn đứng lại nhìn nàng bôi thuốc xong mới rời đi. Sự quan tâm bất ngờ này khiến trái tim Yên Nhiên khẽ rung động. Dù lời nói của hắn có vẻ trách móc, nhưng hành động lại thể hiện sự lo lắng không thể chối cãi. Yên Nhiên nhận ra, lớp băng giá bao quanh Vũ Văn Thiên đang dần tan chảy dưới sự dịu dàng và chân thành của nàng. Hắn vẫn chưa thể hiện tình cảm một cách rõ ràng, nhưng những hành động nhỏ nhặt lại vô tình hé lộ sự quan tâm ẩn sâu trong lòng hắn.
Chương 14: Gió Nổi Từ Kinh Thành Bấm để xem Trong khi mối quan hệ giữa Yên Nhiên và Vũ Văn Thiên đang có những chuyển biến tích cực, thì một cơn gió lớn từ kinh thành đã thổi đến, phá vỡ sự yên bình mong manh trong Vương phủ. Một thánh chỉ được gửi đến, triệu Vũ Văn Thiên hồi kinh gấp. Lần này, lý do không còn là biên cương nữa, mà là những lời đồn đại về việc Vương gia quá lâu không có con nối dõi, khiến hoàng tộc lo lắng. Yên Nhiên cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong thái độ của Vũ Văn Thiên sau khi nhận được thánh chỉ. Vẻ lạnh lùng của hắn dường như trở lại, thậm chí còn có phần u ám hơn. Hắn trở nên ít nói hơn, thường xuyên nhốt mình trong thư phòng. Yên Nhiên biết, áp lực từ hoàng tộc đang đè nặng lên vai hắn. Trong thế giới này, việc có con nối dõi là một trách nhiệm vô cùng quan trọng đối với một người đàn ông thời phong kiến như Vũ Văn Thiên. Những lời đồn đại trong Vương phủ cũng bắt đầu rộ lên. Nhiều người hầu bàn tán về việc liệu Vương gia có nạp thêm phi tần hay không. Những ánh mắt nhìn Yên Nhiên lại trở nên phức tạp, vừa thương hại vừa dò xét. Yên Nhiên cảm thấy một chút bất an. Nàng không chắc chắn về vị trí của mình trong lòng Vũ Văn Thiên. Liệu sự quan tâm mà hắn dành cho nàng có đủ mạnh để chống lại áp lực từ hoàng tộc hay không? Một buổi tối, Yên Nhiên quyết định đến thư phòng tìm Vũ Văn Thiên. Nàng muốn biết hắn đang nghĩ gì. Khi nàng bước vào, Vũ Văn Thiên đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn tối đen. Bóng lưng hắn cô độc và nặng trĩu. "Vương gia," Yên Nhiên khẽ gọi. Vũ Văn Thiên quay lại, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng như thường ngày. "Nàng có chuyện gì?" "Thiếp.. thiếp chỉ muốn biết.. Vương gia có ổn không?" Yên Nhiên ngập ngừng hỏi. Vũ Văn Thiên im lặng một lúc rồi khẽ thở dài. "Đây không phải chuyện của nàng." Lời nói của hắn lạnh lùng và dứt khoát, khiến trái tim Yên Nhiên khẽ nhói lên. Nàng cảm thấy khoảng cách giữa họ lại xa xôi như ban đầu. Nhưng Yên Nhiên không dễ dàng bỏ cuộc. Nàng tiến lại gần hắn hơn. "Nhưng thiếp.. thiếp lo lắng cho Vương gia." Vũ Văn Thiên nhìn sâu vào mắt Yên Nhiên. Trong ánh mắt nàng, hắn thấy sự chân thành và lo lắng thật sự. Lớp băng giá trong lòng hắn dường như khẽ tan chảy. "Không cần lo lắng," cuối cùng hắn lên tiếng, giọng đã dịu hơn một chút. "Ta sẽ xử lý được." Nhưng Yên Nhiên vẫn cảm thấy một sự bất an khó tả. Cơn gió từ kinh thành này dường như mang theo những sóng ngầm nguy hiểm, có thể cuốn trôi đi những gì tốt đẹp mà nàng và Vũ Văn Thiên vừa mới xây dựn g.
Chương 15: Giọt Máu Trên Trang Giấy Bấm để xem Áp lực từ hoàng tộc ngày càng gia tăng. Những thánh chỉ thúc giục Vũ Văn Thiên sớm chọn thêm thê thiếp được gửi đến liên tục. Vương phủ chìm trong bầu không khí căng thẳng. Vũ Văn Thiên trở nên trầm mặc hơn. Hắn thường xuyên vắng mặt, và mỗi khi trở về, vẻ mặt hắn đều mang theo sự mệt mỏi và u ám. Yên Nhiên cảm nhận rõ ràng sự giằng xé trong lòng hắn. Nàng biết, trong thế giới này, việc nối dõi tông đường là một trách nhiệm lớn lao. Vũ Văn Thiên, với thân phận vương gia, càng không thể tránh khỏi áp lực này. Yên Nhiên không trách hắn. Nàng hiểu, hắn đang phải đối mặt với những lựa chọn khó khăn. Nhưng trong lòng nàng, một nỗi buồn man mác vẫn lan tỏa. Nàng sợ rằng những gì tốt đẹp giữa họ sẽ bị cuốn trôi bởi những ràng buộc và lễ giáo khắc nghiệt của thời đại. Một buổi chiều, Yên Nhiên đang ngồi vẽ trong thư phòng. Tâm trạng nàng không tốt, những nét bút trở nên nặng nề và u buồn. Nàng vẽ một cành hoa tàn úa, cánh hoa rụng rơi tả tơi trên trang giấy. Bất ngờ, một cơn gió mạnh thổi qua cửa sổ, làm tung bay những trang giấy trên bàn. Một lọ mực đổ xuống, loang lổ trên bức vẽ dở dang. Yên Nhiên khẽ thở dài, cảm thấy như chính tâm trạng nàng vậy, rối bời và ảm đạm. Khi nàng đang cố gắng thu dọn mớ hỗn độn, ngón tay nàng vô tình chạm vào một mảnh giấy sắc nhọn. Một vệt máu đỏ tươi rỉ ra, rơi xuống trang giấy trắng, hòa lẫn với vệt mực đen. Yên Nhiên nhìn giọt máu đỏ tươi trên nền giấy trắng, lòng chợt nhói lên. Nàng cảm thấy như chính trái tim mình vừa rỉ máu. Đúng lúc đó, Vũ Văn Thiên bước vào. Hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt: Bức tranh dang dở với vệt mực loang lổ và giọt máu đỏ tươi trên trang giấy, cùng với vẻ mặt buồn bã của Yên Nhiên. Ánh mắt lạnh lùng của hắn khẽ dao động. Hắn tiến lại gần, cầm lấy bàn tay bị thương của Yên Nhiên, khẽ xem xét vết cắt. "Sao lại bất cẩn đến vậy?" giọng hắn vẫn trầm thấp, nhưng lần này lại mang theo một sự dịu dàng khó tả. Hắn ra lệnh cho người hầu mang thuốc đến, rồi tự tay bôi thuốc cho nàng. Bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng chạm vào làn da mềm mại của nàng, một cảm giác ấm áp kỳ lạ lan tỏa. Trong khoảnh khắc ấy, Yên Nhiên cảm nhận được sự quan tâm chân thành của Vũ Văn Thiên. Dù áp lực từ bên ngoài có lớn đến đâu, sâu thẳm trong lòng hắn vẫn có một vị trí dành cho nàng. Giọt máu trên trang giấy dường như đã vô tình hé lộ một góc khuất trong trái tim hắn, một sự quan tâm mà có lẽ chính hắn cũng không nhận ra.
Chương 16: Quyết Định Khó Khăn Bấm để xem Sau lần Yên Nhiên bị thương nhẹ, Vũ Văn Thiên dường như quan tâm đến nàng nhiều hơn. Hắn thường xuyên ghé qua phòng nàng, hỏi han về sức khỏe, đôi khi còn mang đến những món quà nhỏ, có thể là một đóa hoa lạ trong vườn, hoặc một cuốn sách cổ mà hắn tìm được. Những hành động này, dù nhỏ nhặt, nhưng lại có ý nghĩa vô cùng lớn đối với Yên Nhiên. Nàng cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Vũ Văn Thiên. Lớp băng giá bao quanh hắn dường như đang tan chảy dần, nhường chỗ cho một sự dịu dàng và quan tâm chân thành. Tuy nhiên, áp lực từ hoàng tộc vẫn không hề suy giảm. Những thánh chỉ thúc giục hắn chọn thêm phi tần vẫn liên tục được gửi đến. Vũ Văn Thiên ngày càng trở nên trầm tư. Yên Nhiên biết, hắn đang phải đối mặt với một quyết định khó khăn. Một buổi tối, Vũ Văn Thiên tìm đến phòng Yên Nhiên. Ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, làm nổi bật vẻ u sầu trong đôi mắt đen sâu thẳm. "Yên Nhiên," hắn khẽ gọi tên nàng. Đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng bằng tên thân mật như vậy. Yên Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng. "Ta.." Vũ Văn Thiên ngập ngừng, dường như có điều gì đó khó nói. "Hoàng tộc.. muốn ta nạp thêm phi tần." Trái tim Yên Nhiên khẽ thắt lại. Nàng đã đoán trước được điều này, nhưng khi nghe chính miệng hắn nói ra, nàng vẫn không khỏi cảm thấy một chút đau buồn. Nàng im lặng, chờ đợi hắn nói tiếp. "Ta.." Vũ Văn Thiên nhìn sâu vào mắt Yên Nhiên. "Ta không muốn." Lời nói của hắn như một cơn gió ấm áp thổi tan đi sự lo lắng trong lòng Yên Nhiên. Nàng ngạc nhiên nhìn hắn. "Vương gia.." "Ta không muốn có người khác," Vũ Văn Thiên nói tiếp, giọng hắn trầm thấp nhưng đầy kiên quyết. "Trong phủ này, có nàng là đủ." Trái tim Yên Nhiên rung động mạnh mẽ. Nàng không ngờ Vũ Văn Thiên lại có thể nói ra những lời như vậy. "Nhưng.. áp lực từ hoàng tộc.." Yên Nhiên lo lắng nói. "Ta sẽ có cách," Vũ Văn Thiên đáp, ánh mắt hắn ánh lên một vẻ kiên định. "Ta sẽ không để ai ép buộc ta làm những điều ta không muốn." Đêm đó, Yên Nhiên cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết kể từ khi nàng xuyên không đến thế giới này. Lời nói của Vũ Văn Thiên như một lời hứa, một sự khẳng định về tình cảm của hắn dành cho nàng. Tuy nhiên, Yên Nhiên biết rằng mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy. Áp lực từ hoàng tộc chắc chắn sẽ không dừng lại. Vũ Văn Thiên sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn để bảo vệ quyết định của mình. Nhưng giờ đây, nàng không còn đơn độc nữa. Bên cạnh nàng có một người đàn ông, người đã bắt đầu mở lòng với nàng, và nàng tin rằng, với tình yêu của họ, họ có thể vượt qua mọi thử thách.
Chương 17: Sóng Gió Triều Đình Bấm để xem Lời tuyên bố của Vũ Văn Thiên với Yên Nhiên không chỉ là một lời hứa mà còn là một lời thách thức đối với hoàng tộc. Ngay sau đó, những sóng gió từ triều đình bắt đầu ập đến. Hoàng thượng, dưới áp lực của các đại thần và thái hậu, liên tục gửi chỉ dụ trách mắng Vũ Văn Thiên vì sự "bướng bỉnh" và "thiếu trách nhiệm" trong việc nối dõi tông đường. Những lời lẽ trong chỉ dụ ngày càng nặng nề, thậm chí còn ám chỉ đến việc tước bỏ tước vị của hắn. Vũ Văn Thiên phải thường xuyên vào cung để đối chất. Mỗi lần trở về, vẻ mặt hắn đều lạnh lẽo và mệt mỏi hơn. Yên Nhiên lo lắng cho hắn, nhưng nàng biết đây là cuộc chiến mà hắn phải tự mình đối mặt. Trong triều đình, nhiều phe phái bắt đầu ngấm ngầm hoạt động. Một số đại thần ủng hộ việc Vũ Văn Thiên nạp thêm phi tần để ổn định dòng dõi hoàng gia. Một số khác lại nhân cơ hội này để gây khó dễ cho hắn, âm mưu hạ bệ vị Chiến thần Vương gia quyền lực. Yên Nhiên biết mình không thể trực tiếp giúp Vũ Văn Thiên trong những chuyện triều chính. Nhưng nàng luôn ở bên cạnh hắn, lặng lẽ chăm sóc và an ủi hắn bằng sự dịu dàng của mình. Nàng tin rằng, sự ủng hộ tinh thần của nàng cũng là một nguồn sức mạnh cho hắn. Một buổi tối, Vũ Văn Thiên trở về cung với vẻ mặt đặc biệt u ám. Yên Nhiên nhẹ nhàng đến bên hắn, rót trà và im lặng ngồi cạnh. "Hôm nay.. mọi chuyện không tốt sao?" Yên Nhiên khẽ hỏi. Vũ Văn Thiên im lặng một lúc rồi khẽ thở dài. "Hoàng thượng.. muốn ta chọn phi tần trong vòng một tháng." Trái tim Yên Nhiên khẽ run lên. Một tháng.. thời gian quá ngắn. "Vương gia.. người định làm gì?" nàng lo lắng hỏi. Vũ Văn Thiên nhìn sâu vào mắt Yên Nhiên, ánh mắt hắn kiên định. "Ta đã nói rồi. Ta sẽ không để ai ép buộc ta." Những ngày sau đó, Vũ Văn Thiên bắt đầu có những động thái đáp trả mạnh mẽ trong triều đình. Hắn sử dụng quyền lực và uy tín của mình để bác bỏ những yêu cầu vô lý từ hoàng tộc. Hắn đưa ra những lý lẽ sắc bén, chỉ ra những âm mưu ẩn sau những lời lẽ "quan tâm" đến dòng dõi hoàng gia. Những cuộc đối đầu gay gắt diễn ra trong triều đình. Phe ủng hộ Vũ Văn Thiên và phe muốn hắn nạp phi tần đấu đá lẫn nhau. Tình hình trở nên vô cùng căng thẳng. Yên Nhiên ở trong Vương phủ, lòng nóng như lửa đốt. Nàng lo lắng cho Vũ Văn Thiên, nhưng nàng tin tưởng vào sự kiên định của hắn. Nàng biết, hắn sẽ không dễ dàng khuất phục. Một đêm khuya, Vũ Văn Thiên trở về, mang theo vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt lại ánh lên một tia quyết tâm. "Ta đã nói chuyện rõ ràng với hoàng thượng," hắn nói với Yên Nhiên. "Ta đã thỉnh cầu người cho ta thời gian. Ta sẽ chứng minh cho người thấy, việc có con nối dõi không phải là điều duy nhất quan trọng." Yên Nhiên nhìn hắn, cảm thấy một niềm tin mạnh mẽ trào dâng trong lòng. Nàng biết, Vũ Văn Thiên sẽ không để bất cứ ai chia cắt họ. Tình yêu của họ mạnh mẽ hơn mọi sóng gió triều đình.
Chương 18: Âm Mưu Trong Bóng Tối Bấm để xem Trong khi Vũ Văn Thiên đang phải đối phó với những sóng gió ở triều đình, Liễu Yên Nhiên ở Vương phủ cũng không hề yên ổn. Những kẻ ngấm ngầm chống đối nàng vẫn không ngừng tìm cách gây khó dễ. Một ngày nọ, Yên Nhiên nhận được một bức thư nặc danh, bên trong chỉ có một dòng chữ nguệch ngoạc: "Cẩn thận sau lưng." Sự mơ hồ và đầy cảnh báo của dòng chữ khiến nàng không khỏi lo lắng. Nàng âm thầm cho người điều tra, nhưng không tìm ra được manh mối nào. Yên Nhiên biết, có lẽ có ai đó trong bóng tối đang muốn hãm hại nàng. Nàng trở nên cẩn trọng hơn trong mọi hành động. Nàng hạn chế ra ngoài một mình, luôn có Tiểu Thúy hoặc những người hầu đáng tin cậy đi cùng. Nàng cũng chú ý hơn đến những người xung quanh, cố gắng phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu bất thường nào. Một buổi tối, khi Yên Nhiên đang dùng bữa, nàng cảm thấy vị canh có chút lạ. Với sự nhạy bén của người đến từ thế kỷ 21, nàng nhận ra có một mùi vị kỳ lạ, không giống như những gia vị thông thường. Nàng âm thầm không ăn món canh đó. Một lát sau, một con mèo trong sân vô tình ăn phải phần canh thừa mà người hầu đổ đi. Chỉ một lát sau, con mèo bắt đầu co giật và lăn ra chết. Yên Nhiên kinh hãi nhận ra, đó là thuốc độc. Nàng âm thầm ra lệnh cho Tiểu Thúy điều tra. Qua những mối quan hệ bí mật của cô hầu bé nhỏ, Yên Nhiên biết được kẻ đứng sau vụ việc này chính là mụ quản gia già, người từng nhiều lần gây khó dễ cho nàng. Mụ ta được những thế lực ngầm trong phủ hậu thuẫn, những kẻ không muốn thấy Yên Nhiên có được sự sủng ái của Vũ Văn Thiên. Yên Nhiên không hề sợ hãi. Thay vào đó, trong lòng nàng trào dâng một sự phẫn nộ. Những kẻ này dám ra tay hãm hại nàng? Bọn chúng đã chạm vào giới hạn của nàng. Nàng âm thầm lên kế hoạch trả đũa. Nàng biết, chỉ nhẫn nhịn thôi là không đủ. Nàng cần phải cho những kẻ kia thấy, nàng không phải là một con cừu non dễ bị bắt nạt.
Chương 19: Phản Đòn Bất Ngờ Bấm để xem Yên Nhiên bắt đầu hành động. Với sự giúp đỡ bí mật của Tiểu Thúy và một vài người hầu trung thành khác mà nàng đã âm thầm thu phục, nàng bắt đầu thu thập bằng chứng về những hành động mờ ám của mụ quản gia và đồng bọn. Nàng không vội vàng, mà từng bước một, giăng ra một cái bẫy tinh vi. Nàng giả vờ như không hề hay biết về âm mưu của chúng, vẫn giữ vẻ ngoài hiền lành và có phần yếu đuối. Điều này khiến những kẻ kia càng thêm chủ quan và lơ là. Một đêm nọ, Yên Nhiên giả vờ bị bệnh nặng. Mụ quản gia và đám tay sai mừng thầm, cho rằng cơ hội đã đến. Chúng âm thầm chuẩn bị một kế hoạch để đổ tội cho Yên Nhiên về những chuyện không hay trong phủ, hòng hạ bệ nàng. Nhưng chúng không ngờ rằng, Yên Nhiên đã biết hết mọi thứ. Khi chúng đang thực hiện kế hoạch của mình, Yên Nhiên bất ngờ xuất hiện, cùng với những người hầu trung thành và những bằng chứng không thể chối cãi. Mụ quản gia và đám tay sai hoàn toàn bất ngờ và không kịp trở tay. Những hành động xấu xa của chúng bị phơi bày trước mặt mọi người trong Vương phủ. Yên Nhiên không hề nhân nhượng. Nàng ra lệnh trừng trị nghiêm khắc những kẻ dám hãm hại mình. Mụ quản gia và những kẻ chủ mưu bị tống vào lãnh khốc, những kẻ còn lại bị phạt nặng. Sự phản công bất ngờ và mạnh mẽ của Yên Nhiên đã khiến cả Vương phủ chấn động. Mọi người đều kinh ngạc trước sự thay đổi của vị Vương phi hiền lành trước đây. Họ bắt đầu nhìn nàng bằng một ánh mắt khác, một ánh mắt vừa sợ hãi vừa kính nể. Tin tức về những gì xảy ra trong Vương phủ nhanh chóng đến tai Vũ Văn Thiên khi hắn đang ở kinh thành. Ban đầu, hắn có chút ngạc nhiên, nhưng sau khi nghe thuộc hạ báo cáo chi tiết về những âm mưu hãm hại Yên Nhiên và cách nàng đối phó, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm xúc khó tả. Hắn không ngờ người vợ mà hắn cưới về lại có sự thông minh và bản lĩnh đến vậy.