O. Henry là một nhà văn người Mỹ xuất sắc, một cây bút truyện ngắn vĩ đại trong nền văn học thế giới. Khi đặt chân vào lãnh địa văn chương của O. Henry, người đọc sẽ không khỏi thích thú với phong cách nhẹ nhàng nhưng lại toát lên đầy tinh thần nhân đạo cao cả, được giấu mình trong từng lời văn. Câu chuyện Chiếc lá cuối cùng là một trong những tác phẩm kinh điển, tiêu biểu cho phong cách sáng tác nghệ thuật độc đáo và riêng biệt của ông. Tác phẩm này cũng là minh chứng rõ nét cho tài năng của O. Henry khi khai thác những chủ đề sâu sắc về tình yêu, lòng nhân ái và sức mạnh của nghệ thuật. Chính trong câu chuyện đó, tác giả đã khắc lên hình tượng của nhân vật Bơ-men – một người nghệ sĩ chân chính với trái tim giàu tình yêu thương và lòng nhân hậu. Câu chuyện diễn ra trong một căn hộ thuê nhỏ ở gần công viên Oa-sinh-tơn, nơi hai cô gái nghèo khổ, Xiu và Giôn-xi, đang cố gắng bám trụ qua những ngày tháng cơ cực của cuộc sống. Giôn-xi đang mắc bệnh viêm phổi, cô chỉ còn sống sót nếu chiếc lá thường xuân ngoài cửa sổ không rụng xuống. Trong căn phòng tăm tối đó, cụ Bơ-men, một họa sĩ già nghèo, sống ở tầng dưới, cũng là một nhân vật không kém phần quan trọng. Dù nghèo túng và tuổi già đã khiến sức khỏe của ông trở nên yếu đuối, nhưng trong lòng ông vẫn luôn cháy bỏng một ước mơ được tạo ra một kiệt tác. Ông coi Xiu và Giôn-xi như con gái của mình, và tình cảm của ông dành cho họ là thứ tình yêu vô điều kiện, dẫu không một lời nói ra. Khi Giôn-xi rơi vào tình trạng tuyệt vọng, cụ Bơ-men, với sự cảm thông sâu sắc, đã âm thầm thực hiện một hành động đầy hy sinh. Một đêm mưa gió tuyết phủ, cụ đã vẽ một chiếc lá thường xuân trên tường, để cứu rỗi Giôn-xi khỏi những suy nghĩ tiêu cực. Đó là một kiệt tác nghệ thuật không phải vì kỹ thuật vẽ điêu luyện, mà vì tình yêu thương sâu sắc mà nó chứa đựng. Chiếc lá ấy đã giúp Giôn-xi lấy lại niềm tin vào sự sống, giúp cô chiến thắng bệnh tật và sự tuyệt vọng, vì cô tin rằng chiếc lá không thể rụng, dù ngoài trời bão bùng. Hành động của cụ Bơ-men đã khiến người đọc phải ngậm ngùi, cảm động trước sự hy sinh vô điều kiện của một con người vì tình yêu thương dành cho những người mà ông coi là con mình. Hành động của cụ Bơ-men trong Chiếc lá cuối cùng không chỉ là một minh chứng cho tình yêu thương vô điều kiện mà còn là một hình mẫu về sự hy sinh thầm lặng vì người khác. Trong văn học phương Tây, John Keats, một nhà thơ nổi tiếng người Anh, cũng có một hành động tương tự về sự hy sinh của nghệ sĩ. Trong bài thơ Ode to a Nightingale, Keats đã nói về cách người nghệ sĩ phải hy sinh sự sống của mình để mang lại vẻ đẹp cho thế giới, tương tự như cụ Bơ-men đã hy sinh cả sức khỏe và cuộc sống của mình để cứu lấy một sinh mệnh, một tâm hồn đang bấp bênh. Họ đều là những người nghệ sĩ tài năng và có trái tim ấm áp. Kết thúc câu chuyện, người đọc không chỉ cảm nhận được sự xúc động tột cùng mà còn phải suy ngẫm về bản chất thực sự của nghệ thuật. Nghệ thuật không chỉ đơn thuần là để thỏa mãn nhu cầu cá nhân, mà còn có thể mang đến sức mạnh phi thường để cứu vớt một sinh mệnh, một tâm hồn. Dù cụ Bơ-men không được sống lâu để thấy chiếc lá ấy có tác động gì đến Giôn-xi, nhưng câu chuyện của ông sẽ mãi là một minh chứng về lòng nhân ái và sức mạnh của nghệ thuật trong việc chữa lành những vết thương tinh thần. Chiếc lá thường xuân ấy trở thành biểu tượng bất diệt của tình yêu, sự hy sinh và niềm tin vào cuộc sống.