[Thảo luận - Góp ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Yuukirito

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Yuukirito Trịnh, 29 Tháng sáu 2018.

  1. Phoenixfire Silence is the most powerful scream!

    Bài viết:
    287
    Bấm để xem
    Đóng lại
    e viết cho c xem nào! Về những điều c mơ ước hiện tại mà k có đc, tình yêu, hôn nhân hạnh phúc, gia đình già trẻ đầy đủ, nguyên vẹn, 1 cuộc sống ấm cúng, tự do, k bôn ba quá nhiều vì kinh tế, một cuộc sống bình yên, k thị phi, hơn thua. C đợi e! Trong khi chờ đợi c chấm bài dự thi của e, hihi.
     
    Yuukirito Trịnh thích bài này.
  2. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Em đã lắng nghe yêu cầu của chị. Và em xin vui lòng đón nhận và thực hiện nó. Tuy nhiên do những gì chị yêu cầu có vẻ khá khó nên em e là sẽ có sự chậm trễ về thời gian (vì em phải suy nghĩ:yahoo 40:). Như vậy liệu có được không ạ?

    Em sẽ bắt đầu ngay khi có ý tưởng:)
     
    Phoenixfire thích bài này.
  3. Phoenixfire Silence is the most powerful scream!

    Bài viết:
    287
    Ok e, c chịu liền, vì c biết e còn phải sửa bài dự thi, hihi, tối nay c sẽ bắt đầu với e. ^^
     
    Yuukirito Trịnh thích bài này.
  4. Phoenixfire Silence is the most powerful scream!

    Bài viết:
    287
    Bây giờ c vào chuyện chính nha! Điều đầu tiên c muốn nói là c rất rất rất thích tác phẩm dự thi của e dù chưa đọc hết bộ, nhưng có 1 số vấn đề cần e sửa chữa cho hoàn thiện tác phẩm hơn, giúp tác phẩm của e tuyệt vời hơn nữa, đó là 1 số vấn đề liên quan đến chính tả, cụ thể là e hay viết sót dấu từ khiến nó trở thành từ khác, thứ 2 là có 1 số chỗ cần e bổ sung thêm từ ngữ và dấu câu để câu văn hoàn thiện hơn. Dấu cách cũng cách đều cho cân đối, hạn chế dùng số. Và đó cũng là 1 vấn đề quan trọng, e đổi 5 điểm lỗi chính tả để có thêm kinh nghiệm, sau này tỉ mỉ trau chuốt tác phẩm của mình tuyệt vời hơn, viết xong luôn luôn đọc lại để chỉnh sửa e nhé, vì trong lúc viết sẽ có sai sót, chỉ cần 1 hạt sạn sẽ làm ảnh hưởng giá trị tác phẩm của e, khiến người đọc bị khựng lại 1 nhịp, c muốn e hoàn thiện hơn nữa, cẩn thận hơn nữa. E ok chứ? C bắt đầu nhé! Mỗi ngày 1 ít, c tin e sửa nhanh thôi, c đặt niềm tin vào e! :yoci 152:

    Chương 1: Tuyết trắng


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuyết đã bắt đầu rơi nhiều làm cho tầm nhìn của các chiến sĩ bị giới hạn trong hoảng gần một ki lô mét, cho nên nếu kẻ địch có hành quân trong điều kiện thời tiết này thì họ cũng không thể nào mà biết được. Hiện tại đội quân của họ đã đào được một chiến hào trông như con mương để lấy chỗ trú ẩn khỏi cái rét và cùng là để tạo ra một căn cứ nhỏ ở dưới lòng đất. Ở đường vào có hàng rào chông sắt và mìn kích nổ cầm tay để hòng bảo vệ căn cứ này. Chỉ còn vài giờ nữa thôi, đội quân của họ sẽ rời khỏi căn cứ này khi thời tiết trở nên rõ hơn.

    * * *

    Hiện tại họ đang ở dưới chân núi, chân núi xuôi thoai thoải nên trong điều kiện thường có thể dễ dàng thấy được đỉnh núi và ngược lại, kẻ địch cũng (có) thể phát hiện ra họ từ khi họ vẫn còn đang ở xa. Nhưng trong cơn giá rét của mùa đông tuyết rơi nhiều và dày đặc, gió thì như gào thét khiến cho họ như trở thành những đạo quân tàng hình. Thế nhưng không khí lúc này hết sức lạnh lẽo và khó thở, mọi thứ dường đang dung như kế hoạch một cách lạ kì, làm cho ai nấy cũng đều có cảm giác lạ lùng.

    * * *

    - Ta ra lệnh cho hai đạo quân sáu và bảy lên trước để dò la tình hình, đầu thời thiết lập trước tường bảo vệ.

    - Còn một trăm mét nữa là đến địa điểm tập kết, tất cả nâng cao đề phòng (thiếu dấu câu)


    - Tiểu đội bảy nghe rõ trả lời, báo cáo tình hình đi (thiếu dấu câu)

    * * *

    - Đây là tiểu đội sáu, chúng tôi xin phép đóng trại và tường .


    * * *

    Chẳng mấy chốc mà thiên la địa võng đã được dụng nên , các chiến sĩ đang chờ các đội còn lại đến để tập hợp. Chỉ cần có lệnh của đại tướng thì tất cả các khẩu pháo mà họ mang theo sẽ đồng loạt nã vào đỉnh ngọn đồi (thiếu dấu câu)

    - Sau khi chiến tranh kết thúc, tôi nhất định sẽ xin vào bưu điện để làm, sau đó khi đã có được một khoản phí vủa đủ để trang trải cuộc sống, tôi sẽ cưa lấy một em để cưới làm vợ (thiếu dấu câu)

    * * *

    Tôi nay cũng đã hai mươi hai tuổi rồi, mặc dù không học hành đàng hoàng nhưng tôi vẫn có thể đủ để trở thành một công dân đúng nghĩa. Ai cũng nói nhìn tôi khôi ngô tuấn tú, nhưng thực ra thì tôi chỉ là một thằng lính quèn lúc nào cũng mặc nguyên bộ quân phục màu xanh rêu và đội chiếc mũ phớt có một ngôi sao đính kèm trên đó, đấy chính là phần thưởng cho việc đã đứng đầu trong lớp học "Trinh sát và đối phó với các tình huống bất ngờ". Mà thực ra thì cũng chả phải là đúng đầu, mà thực chất chỉ là do những thằng khác làm ăn không đến nơi đến chốn mà cũng chả chịu cố gắng, thành ra..

    * * *

    - Toàn đội chú ý, vào vị trí chiến đấu, chúng ta nhất định phải giữ được chỗ này- Đội trưởng gằn giọng kêu gọi các chiến sĩ. Sau quả pháo sáng đầu tiên ở hướng hai giờ, lần lượt các quả khác cũng được bắn xuống, chẳng mấy chốc, cả bầu trời sáng trưng, lấp lánh, rực rỡ và đầy huy hoàng, và rồi chúng tôi đã thấy được những thứ mà chúng tôi có lẽ sẽ không bao giờ quên được.

    - Xe tăng và lô cốt của địch ở trước mặt, tất cả cố gắng giũ lấy mạng của mình đi!

    Chương 2: Kayn bất tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Các khẩu pháo lần lượt được bắn vào khu tập kết của chúng tôi, làm cho tuyết trắng xóa bị thổi bay hết lên như hình những cây nấm. Những chiếc xe tăng bọc thép vẫn cứ ùn ùn tiến xuống, liến tiếp nã đạn, khiến cho đội hình mà chúng tôi triển khai đã trở nên toán loạn. Nếu cứ như thế này thì chúng ta sẽ sớm bị tiêu diệt. Đội trưởng lúc bấy giờ mới lên tiếng ra lệnh: "Tất cả các binh lính được quyền tự do chiến đấu, tất cả chúng ta sẽ đều tiến lên trên ngọn đồi, ai đến được trước sẽ ném bom mù và khí cay vào xe tăng của chúng, cố gắng câu giờ hết mức có thể để cho đội pháo binh chuẩn bị, sau khi đó thì đội tiền tuyến sẽ phải dọn đường cho đội pháo binh nã đan , không được để ai quấy rầy họ. Rõ chưa?"

    Sau khi nghe mệnh lệnh của đội trưởng, tôi cùng một đám binh lính nữa khoác lên mình những chiếc áo choàng trắng, vũ trang đầy đủ rồi tiến dần lên ngọn đồi. Con đường lên ngọn đồi lạnh và buốt, giá chi lúc này có thể nhóm được chút lửa sưởi ấm thì tốt biết nhường nào. Nhưng tôi liền sốc lại tinh thần của mình. Kẻ địch thì đang ở phía trước, không biết lúc nào sẽ có người nhảy ra và tặng ngay một viên đạn vào giữa đầu, nghĩ đến thôi đã thấy chán, cuộc đời tôi lại phải kết thức một cách nhạt phèo như vậy..

    Những đồng đội của tôi, tôi băn khoăn không biết họ nghĩ gì, họ là những người đến từ thế giới khác với tôi. Họ có gia đình, bạn bè, người thân, nơi để trở về và họ có mục đích sống. Họ có lí do để chiến đấu và sống sót trở về, về với nơi thuộc về họ. Cuôc chiến này thật quá vô nghĩa. Chính tay tôi sẽ kết thúc cuộc chiến này (nên thay bằng từ "nó" để k lặp ý với câu trước)..

    - Thấy rồi, lỗ châu mai ở hướng 12 giờ, tất cả anh em nằm xuống- tiếng của trinh sát viên.

    Tôi giật kíp nổ ra khỏi quả lựu đạn, rồi quăng theo hướng được thông báo, gió và tuyết khiến không thể nhìn thấy và khó có thể điều khiển được lực, nhưng có vẻ như trái lựu (đạn) đã đến đúng nơi cần đến.

    - Bắn đi- Mọi người đồng thanh, giương súng lên và bắt đầu nã liên thanh.

    (thêm dấu ngoặc kép) Pằng pằng chíu chíu (thêm dấu ngoặc kép) , tai tôi giờ chỉ nghe thấy âm thanh giật của súng, thứ âm thanh tôi đã nghe suốt từ bé đến giờ. Nếu như vậy thì có thể nói rằng chính là những thứ thuộc về tôi, đây chính là thế giới của tôi. Nơi để tôi trở về lại không phải là nơi yên bình và dễ chịu như mọi người thường nghĩ. Nó dơ bẩn, tởm lợn , và không thể nào so sánh với cuộc sống hiện đại cả. Tôi không có lý tưởng sống, tất cả những gì tôi phải làm chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu và giết, giết, giết và (thay bằng dấu phẩy) sau đó là chết. Chết vì tôi không có lý tưởng sống, chết để chuộc lại những tội ác mà mình đã gây ra. Tôi lại lầm bầm:

    - Không biết, cho đến bây giờ, mình đã giết bao nhiêu người rồi nhỉ? 10 người, 100 người hay 1000 người- tôi cười nhạt nhẽo- chắc có lẽ chết cũng không thể nào rửa hết được tội lỗi của mình.

    - Chúng tôi cố gắng tiếp cận những chiếc xe tăng, khi đã đủ gần thì bọn họ bắt ném lựu (đạn) , khí cay và bom khói về phía những chiếc xe. Chẳng mấy chốc những tiếng pháo to khủng khiếp của những chiếc xe tăng đã giảm bớt dần. Tôi lấy bộ đàm và báo cáo: "Đây là đội 6 , những chiếc xe tăng ở bên trái ngọn đồi đã được kiểm soát, đề nghị cho phép đội pháo binh hành quân theo hướng đó. Hết."

    - Nghe rõ. Toàn quân! Tiến thẳng lên ngọn (đồi) theo hướng đông bắc, đội pháo binh bắt đầu vào vị trí và khai hỏa.

    Có vẻ như họ đã chuẩn bị rồi, chúng tôi vẫn sẽ phải ở trên này để tiêu hao bớt đi lực lượng của chúng.

    Đội trưởng chạy xuóng dưới chiến hào, ra lệnh cho các chiến sĩ vừa đánh vừa lùi để né các vụ nổ từ pháo binh: "Tình hình thương vong như thế nào rồi?"

    - Thưa đội trưởng, có tất cả 5 người đã chết, 23 người bị thương không có khả năng tiếp tục chiến đấu, các chiến sĩ cũng đã rút hầu hết xuống dưới hầm để chờ lệnh của ngài.

    Đội trưởng trông có vẻ suy tư, sau một hồi, ông quyết định: "Những ai có khả năng chiến đấu sẽ theo tôi tiến tiếp lên trên đồi, còn những người không có khả năng chiến đấu nữa cớ thể ở dưới này. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức không để bọn Đức có thể đến gần chỗ này." - ông ngắt lại một lúc, rồi tiếp tục nói- "Vậy ai theo tôi?"

    - Đội trưởng, chẳng phải nếu tiến tiếp thì chúng tôi sẽ là (thừa từ) thí mạng cho quân địch hay sao, hơn nữa đội pháo binh cũng sắp khai hỏa rồi, nếu đánh nhau thì chúng ta sẽ bị nghiền nát.

    - Đúng đó thưa đội trưởng, việc chúng ta tiến lên cũng sẽ không có ý nghĩa gì. Chi bằng chúng ta cố thủ ở đây, chờ quân tiếp viện lên đến nơi rồi cùng một lúc tấn công.

    - Vớ vẩn- Đội trưởng to tiếng- nếu chúng ta cứ ở đây thì làm sao mà quân ta có thể tiến lên đây được, làm sao đội pháo binh có thể bắn một cách yên ổn được. Với cả thiếu úy đã có lệnh câu giờ, chúng ta phải làm đúng mệnh lệnh. Ai theo tôi thì giơ tay lên, ai ở lại thì cứ việc ở lại.

    Chỉ có lác đác vài cánh tay giơ lên, họ là những người đã sẵn sàng lao mình vào chỗ chết, và gần như là không có cơ hội trở về, và không biết tự lúc nào, tay tôi cũng giơ lên.

    - Tại sao chúng tôi lại phải chiến đấu hả đội trưởng, chúng tôi còn gia đình, nhà cửa sự nghiệp, nếu chúng tôi đi chúng tôi sẽ mất hết tất cả.

    Đội trưởng nhìn hắt lại với đám người kia, lạnh lùng nói: "Đó là lí do mà sẽ chả có ai nhớ đến tên các người hết!" - cả không khí bỗng chốc im hơi lặng tiếng- "các người có thể sống một cuộc sống an nhàn và yên bình ngày ba bữa (thêm dấu phẩy cho rõ ý) tối đến ngả lưng như thế cho đến chết cũng được, rồi sẽ chả ai nhớ đến các người cả. Như thế cũng chả phải là sai, nhưng các người thấy thế mà được à, t a thì không nghĩ vậy, ta thà chiến đấu đến chết còn hơn! Tôi (e xem lại từ đầu để thống nhất cách xưng hô của đội trưởng là tôi hay ta, sửa lại hết cho thống nhất nhé) nói lại lần cuối, ai theo tôi ?"

    Lần này, tất cả mọi người có vẻ đã bị thuyết phục hoàn toàn, tuy vẫn còn lo lắng và rụt rè nhưng mọi người cũng đã giơ những cánh tay của họ lên.

    - TOÀN QUÂN! XUẤT KÍCH!

    Tiếng nói vang như sấm của đội trưởng đã làm cho tinh thần của mọi người tăng cao lên. Tất cả mọi người đều nhảy ra khỏi chiến hào và xông thẳng lên doanh trại địch.

    Cả một làn sóng người ồ ạt lao về phía lô cốt như thiêu thân, tất cả mọi người đều hô xung phong rồi giương súng lên bắn. Cuộc chiến bây giờ là những cuộc đụng độ thẳng mặt chứ không còn là những pha đánh lén như vừa nãy nữa. Các (ai đang chạy? Thiếu từ) chạy lại càng gần, phía trước mặt là những bao tải cát và đất để làm chỗ nấp cho bọn địch và hàng rào cuốn chông sắt để ngăn không cho quân ta tiến sâu hơn. Tôi nhìn thấy vô số đốm sáng phát ra từ phía những chiếc bao tải, gần như là đồng thanh, và sau đó hàng loạt những viên đạn bay về phía quân ta.

    Tiếng người kêu thất thanh vì đạn chúng vào cổ họng. Lại có nhưng có (thừa từ) những tiếng kêu khi đạn lấy mất một phần cơ thể của mình.. Hàng loạt những con người đang lao lên ồ ạt bỗng chốc giảm đi một nửa. Tôi chạy giữa mua bom bão đạn không hề nề hà gì. Tôi càng tăng tốc độ dần khi tiến về phía hàng rào sắt, lấy đà tôi làm một cú bật nhảy thật mạnh vào phía bên trong hàng rào sắt. Ngay lập tức tôi đã phải chạm trán với gần chục tên lính phát xít, thế nhưng tôi ngay lập tức được yểm trợ bởi những loạt đạn của đồng đội.

    Tôi có thể dự đoán được trước hành động mà bọn phát xít định sử dụng, vì bản năng chiến tranh của tôi quá lớn được tôi luyên qua hàng ngàn trận chiến lớn nhỏ. Giờ đây thân pháp của tôi quá nhanh mà nếu bắn không dứt khoát tôi còn có thể né được cả đạn.

    - Sắp có viên đạn tới theo hướng bên phải, 4, 3, 2, 1.. (những câu in nghiêng từ trên xuống dưới truyện e sửa lại bình thường và đưa vào ngoặc kép) Vút! - Tôi lập tức ngả người ra và lộn ngược lại.

    - Viên đạn tiếp theo sẽ bắn vào cuống họng- Tôi nghiêng đầu sang phải một góc vừa phải hớp lí.

    - Viên đạn tiếp theo sẽ trúng cẳng tay - Tôi rút khẩu súng trường AKM ở đằng sau lưng ra, đầu thời vung báng súng làm bằng titan theo hướng của viên đạn để đánh bật nó.

    Chĩa súng về phía kẻ địch, tôi nã súng liên tục. Tôi có thể cảm thấy được độ giật kinh khủng của súng, nó làm thân người tôi run lên, hoặc có thể là tôi run do sợ hãi, thế nhưng không phải lả sợ chết, mà là sợ phải giết những con người này.

    Sau đó tôi chạy đến mặt (phía) đối diện của những chiếc bao tải, cẩn thận tính khoảng cách rồi, (thừa dấu) ném lựu đạn vào phía rãnh đất trùng xuống theo địa hình lòng chảo, dự là sẽ giết cả lũ cùng một lúc.

    (ngoặc kép) Bùm (ngoặc kép) . Tiếng bom nổ, tiếng người kêu trong đau đớn, chỉ trong có vài giây mà tôi đã giết được đến vài chục người. Điều đó đã kích thích các đồng đội tiến lên và vượt qua được phòng tuyến thứ nhất. Tôi tiếp tực tiến lên, chiếc áo choàng màu trắng tôi khoác bị gió thổi bay đi mất, tôi lao lên như một con dã thú, ánh mắt đằng đằng sát khí, chỉtrực để giết hết tất cả kẻ địch.

    Trên con đường chạy lên đỉnh dốc ấy, rất nhiều (ai đã ngã xuống) đã ngã xuống, họ đang chạy trong vô vọng, đạn liên tiếp được xả lên đội quân chủa chúng tôi, chúng tôi thậm chí còn không vào đủ tầm để có thể bắn, vậy mà loại súng minigun của bọn chúng lại có tầm bắn xa hơn và chỉ trong một (thừa từ) phút chốc, tất cả mọi người đều bị bắn và không một ai có thể tới sát được phòng tuyến thứ hai của bọn chúng.

    Chỉ đến đây thôi sao, tôi sẽ nằm lại ở đây sao, cuộc sống của tôi chỉ ngắn thế nàu thôi sao, đây là kết thúc sao? KHÔNG BAO GIỜ CÓ CHUYỆN TAO CHẾT Ở ĐÂY! (đây là suy nghĩ hay câu thoại)

    Một viên đạn bay sượt qua cổ của tôi làm cho tôi bị choáng. Tôi bị bắn, đã bị bắn, tôi đã bị bắn rồi. Tôi chết đây, tôi sẽ chết phải không.. (dấu chấm hỏi) Ha ha ha ha ha.. Tao vẫn chưa chết, và tao sẽ (bắt) chúng mày phải trả giá.. (câu này nếu là thoại e tách câu ra, phân biệt với suy nghĩ nhé)

    Tôi xông thẳng lên phía phòng tuyến của kẻ địch, cầm súng chĩa thẳng vào tên đang nã súng máy, nhảy lên và xuyên thẳng lưỡi lê vào đầu hắn. Rút ra, tôi lại đâm tiếp vào sống mũi của tên bên trái. Lần này thì không thể rút ra được, tôi bẻ gãy lưỡi lê, dùng báng súng hất bay đi một họng cò đang chĩa về phía tôi.

    - GIẾT TAO THỬ XEM. (không in hoa nhiều trong truyện)

    Tôi dùng súng bắn tất cả tên nào trong tầm ngắn của tôi, đồng thời dùng bản năng của mình để né những sát thương chí mạng. Khi súng hết đạn, tôi phi thẳng nó về phía tên ném lựu (đạn) khiến hắn làm rơi lựu (đạn) và nổ cả đồng đội của hắn.

    - GIẾT TAO THỬ XEM.

    Có tên tính đánh cận chiến với tôi, tôi quăng một nắm tuyết đã chuẩn bị sẵn vào mặt hắn rồi, đè hắn rồi kết thức bằng một điểm huyệt vào yết hầu. Tôi giật khẩu shotgun của hắn và thổi bay đầu của một tên đang lao vào tôi.

    - CHÚNG MÀY CỐ MÀ GIẾT TAO ĐI, BỞI VÌ TAO LÀ KAYN BẤT TỬ.

    Nói rồi tôi ngã lăn ra, nhìn lên bầu trời, tôi thấy những hạt tuyết li ti vẫn rơi đều đều. Bầu trời thì đầy mây xám xịt, mà lại đạn lạc bom rơi. Mắt tôi đỏ nhòa vì máu, tôi không còn sức để nắm nắm đấm lại. Tôi chỉ có thể nằm và chờ cho một phép màu xảy ra. 22 năm của cuộc đời, chưa bao giờ tôi lại thấy bất lực thế này cả. Tôi cũng không rõ là nên đau khổ hay không nữa, tôi cũng không biết sống để làm gì, nếu cứ ngày (thêm 1 chữ ngày: Ngày ngày) phải giết chóc, bắn nhau, thì thật sự là tôi tới giới hạn rồi. Thôi cũng được rồi, đã đến lúc tôi phải chuộc tội lại (thừa từ) , cho những người mà tôi đã giết, cho những người đồng đội đã ngã xuống của tôi. Chỉ còn một chút nữa thôi.

    Tôi vẫn nhìn lên trên bầu trời, vẫn là mưa đạn, nhưng ở phía bên tôi lại có chùm pháo bay đến, rồi hàng chục quả pháo đều bay đến. Điều tiếp theo mà tôi nhớ đến là căn cứ của kẻ địch bị phá hủy hoàn toàn trước những đợt pháo uy lưc của quân ta. Nhưng sức công phá quá lớn đã khiến cho tuyết bị lở ra, và tràn xuống như lũ, cuốn trôi hết tất cả mọi thứ. Và cả tội lỗi của tôi nữa.

    P/s: Lấy đà trước 2 chương, e sửa trước, tối mai c tiếp tục, e chuẩn bị tinh thần nhé! ^^
     
    Yuukirito Trịnh thích bài này.
  5. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Vâng em cảm ơn rất nhiều vì đã thích bộ truyện của em. Em sẽ cố gắng sửa theo những gì chị giúp em. Hi vọng sẽ không mất nhiều thời gian.
     
    Phoenixfire thích bài này.
  6. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Cơ mà liệu chị có thể giúp em mở khóa truyện của em được không? Có vậy thì mới sửa được^-^
     
    Phoenixfire thích bài này.
  7. Phoenixfire Silence is the most powerful scream!

    Bài viết:
    287
    Haha, ok ok e! C sẽ mở khóa giúp e!
     
  8. Phoenixfire Silence is the most powerful scream!

    Bài viết:
    287
    C thấy tr mở mà, đâu có khóa đâu e? Hay các mod mở để e sửa bài r đó! E thử xem nào!
     
  9. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Dạ vâng được rồi ạ.
     
    Phoenixfire thích bài này.
  10. Phoenixfire Silence is the most powerful scream!

    Bài viết:
    287
    Tiếp tiếp, chúng ta sửa bài tiếp nào! ^^

    Chương 3: Bộ tộc Fandango


    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Nè Kayn, ở quê nhà của tôi, tôi vẫn con một đứa en gái, thế nhưng mắt của em nó đang ngày một mờ đi. Tôi nghe nói chi phí phẫu thuật ở bên Mĩ khá đắt, nhưng sau khi cuộc chiến tranh này kết thúc, chắc chắn tôi sẽ làm ra tiền- anh ta dúi vào tay tôi một tấm ảnh- cậu phải hứa với tôi là sau khi hòa bình cậu phải chăm sóc cho em gái tôi.

    * * *

    Tôi bật dậy, hóa ra là tôi nằm chiêm bao. Thật là một (cơn) ác mộng kinh khủng.

    Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một đốm lửa được làm rất khéo tay để sưởi ấm được đặt ở chính giữa gian nhà. Tôi cảm thấy ấm đến lạ kì bởi vì tôi đang ngồi ở trong nệm và chăn. Hơn nữa bộ quần áo này là một bộ pajama sọc kẻ xanh trắng trông rất giản dị. Tôi quay đầu nhìn ngắm xung quanh thì bất giác tôi thấy nhói đau ở cổ, đưa tay lên thì tôi thấy một rải băng được quấn quanh cổ của mình. À đúng rồi, lúc chiến đấu mình có bị bắn vào cổ, chậc (thêm dấu phẩy) cứ tưởng là xong rồi chứ. Tôi mới (thừa từ) ngớ người ra. Hóa ra là tôi vẫn sống à?

    Tôi đặt tay lên tim mình, im lặng và lắng nghe, tim tôi vẫn còn đập. Vậy là tôi vẫn còn sống, đây không phải là mơ. Nếu vậy thì căn nhà này là sao, ai là người đã cứu mình. (câu hỏi) Tôi trở mình cố gắng đi ra khỏi chăn. Các bó cơ của tôi căng ra như kiểu lâu ngày không vận động, không biêt tôi đã ngất đi bao lâu rồi nhỉ. (câu hỏi) Tôi đi đến phía một chiếc bàn, trên đấy có một chậu hoa và một bức ảnh gia đình.

    - Ồ! Bay đã tỉnh dậy rồi đấy hả. (câu hỏi) Bay thấy trong người như thế nào rồi?

    Tôi giật bắn mình và quay lại nhìn theo hướng tiếng gọi phát ra. Đó là một bà già, bà có voc người khá nhỏ nhắn, lưng hơi còng. Bà cuốn một chiếc khăn màu nâu bằng len xung quanh đầu và cổ để giữ ấm. Một chiếc áo khoác màu nâu, một chiếc quần len màu kaki trông có vẻ đã xỉn màu.

    * * *

    - Bay vẫn khỏe là tốt rồi, từ lúc tìm thấy bay, bay đã ngủ li bì 3 ngày liên tiếp đấy, bọn ta lo lắm không biết là nhóc liệu có tỉnh dậy được hay không. Nhóc còn có một viên đạn ở trong cổ đấy, bọn ta còn phải mời cả ý sĩ đến để lấy viên đạn ra và cứu nhóc, mà công nhận mạng nhóc lớn thật.

    * * *

    - Chính ta cũng không biết nữa- bà cười trừ, hàm răng bà gãy mất răng cửa thành (ra) nhìn trông rất buồn cười. - Mà thôi, người nhóc hôi quá, chắc là phải cả chục ngày không tắm rồi đúng không? Vừa hay có ít nước nóng ta vừa đun, quần áo thì ta sẽ để ở trong rổ, mau đi tắm rửa cho sạch sẽ đi.

    Có thể thấy căn nhà rất tồi tàn, những bức tưởng có lỗ chỗ những vết nứt, cửa sắt thì trông có vẻ đã rỉ sét, mái nhà thì được làm từ từ (thừa từ) gỗ, lá chuối và rơm. Thế nhưng trái ngược hẳn với ngôi nhà, nhà tắm thì lại đẹp lạ kì. Mà ít nhất thì cũng đẹp hơn những chỗ khác. Còn có cả bình nóng lạnh. Sàn nhà thì ốp gạch có hoa văn, tường cũng được sơn chống rột . Bên trong nhà tắm cứ như là một thế giới khác vậy. Không được ngẩn ngơ nữa, bây giờ lạnh lắm rồi, tôi nhanh chóng thả mình vào trong bồn tắm và ngâm mình trong nước ấm. Lâu lắm rồi tôi không tắm thế này, lần cuối cùng chắc là.. Không thể nhớ được.

    Tắm xong tôi cảm thấy trong người dễ chịu lên hẳn. Bụng tôi nãy giờ đang sôi lên sùng sục, chắc vì mấy ngày rồi (không ăn uống gì) . Tôi bước ra khỏi phong tắm, quả thật tôi vând không thể hết ngạc nhiên được khi nhà tắm và căn nhà nói chung lại khác nhau đến mức này. Lúc ở trong phòng tắm tôi còn quên mất tưởng mình đang ở trong một cănnhả hiện đại cơ, thành ra khi trở lại gian chính tôi lại thấy hơi hẫng.

    Tôi không thấy bà cụ đâu cả, tôi bèn tìm cửa ra vào. Cửa ra vào được thiết kế theo con lăn ngang ở trên và dưới, tuy có hơi cót két và khó mở, chắc do lâu rồi không tra dầu vào, nhưng ít nhất nó cũng là một cái gì đó khá gần với hiện đại. Ngay khoảnh khắc tôi mở cửa ra cả người tôi run lên bần bật, bên ngoài tuyết vẫn rơi rất nặng. Nếu ở đây cũng có tuyết rơi thì chứng tỏ nơi này cũng không ở xa lắm so với trận địa. Thế nhưng là (thừa từ) nơi này là nơi quái quỉ (quỷ) nào chứ? Mình cần phải nhanh chóng trở về, tình hình chiến sự không biết như thế nào rồi? Mà giờ này lạnh thế này không biết bả lại đi đâu?

    Mặc kệ những nỗi lo hiện tại của mình, tôi lại chui vảo trong cái bàn sưởi. Bụng tôi nó cứ biểu tình suốt.. Phải chi có gì đó để ăn.

    * * *

    Từ từ đã nào, những người này là ai thế nhỉ, sao họ lại biết mình. (câu hỏi)


    - Bay nghe bà giới thiệu cho nè, bà gầy và cao lêu nghêu này là Anna. Còn bả béo và lùn này là Lola và bà mặc váy trang điểm này là Ruri.

    - À.. Dạ vâng, cháu chào các bác.

    - Thôi không nói nhiều nữa mau chóng ăn cơm đi nào. Mà chết chửa quên mất, bà tên lả Gara.

    Tôi đang đói thì nhìn
    như (thừa từ) mâm cơm mà cứ như là bắt được vàng. Lúc này tôi khó có thể điều khiển được hành động, tôi đang bị cơn đói chi phối. Nhận thấy ngôn ngũ cơ thể của tôi có hơi quá đà . (dấu phẩy) B à Lola quyết định xới cơm cho tôi trước: "Đồ ăn nó không chạy được mất đâu mà lo, nhóc cứ thế ai mà (thừa từ) người ta dám ăn."


    - Ơ.. Dạ vâng cháu xin lỗi, cháu mởi mấy bà xơi cơm.

    Tôi ngắm nghĩa một lượt qua các món ăn được đặt trên mâm. Đây chắc là món cà hầm rồi, còn đây là rau muống. Kia chắc là đậu sốt, còn đây là thịt băm nhuyễn. Còn có nguyên một bát hành khô nữa chứ.

    Tôi bắt đầu và những miếng cơm đầu tiên, vị gạo có chút gì đó ngọt ngọt, không biết là có bơ ở bên trong hay không, độ mềm thì vừa phải. Tôi mới gắp một quả cà bỏ tọt ngay vào mồm cắn đôm đốp.
    Cà (Độ) chua vừa đủ, hơn nữa khi cắn ta thấy từng thớ cà như cùng tan chảy ở trong miệng. Đột nhiên bà Ruri lại tiếp chuyện với tôi:

    - Thế nhóc
    là (thừa từ) chiến đấu ở trong quân đội phải không?


    - Dạ vâng, cháu ở trong đội ở trên tiền tuyến phía tây ạ.

    - Vậy vì lí do gì mả nhóc lại vào quân đội vậy?


    - Cháu ở trong quân đội từ bé rồi ạ. Người ta nuôi cháu lớn và dạy cháu cách chiến đấu. - Tay lấy cái thìa nhỏ để xúc một ít hành khô (thiếu dấu câu)

    - Vậy nhóc nhớ vì sao mà nhóc lại ra đến nông nỗi này hay không?

    - Có ạ, lúc đấy đội của cháu đang cố gắng phá hủy căn cứ của địch ở trên một ngọn núi tuyết. Lúc đấy (thay từ để k lặp từ với câu trước) đội của cháu đã gần thất bại, nhưng rồi đợt pháo binh (đã) bắn yểm trợ. Sau đó thì tuyết ở trên núi tràn xuống. Cháu chỉ nhớ đến đấy thôi! Còn sau đó thì cháu không biết.

    - Vậy để ta kể cho nhóc nghe, bọn ta đang trên đường đi hái măng ở một con sông gần đây thì (bọn) ta mới thấy nhóc đang trôi ở đó. Sau đó bọn ta mới chạy ra để cứu ngươi. Nhưng tìm ra ngươi (nhóc) là bọn ta chứ người mang người về đến đây là ông Tada ở xóm bên, còn bà Gara đây là người sẽ cho ngươi ở nhờ cho đến khi người bình phục hoàn toàn.

    * * *

    Từng miếng cơm, miếng canh tôi đều cảm thấy rất ngon. Có lẽ từ trước đến nay tôi chưa từng ăn một bữa cơm như thế này. Nhìn mâm cơm thì cũng như bao nhiêu mâm cơm khác, nhưng sao tôi thấy có gì đó khác khác. Tôi ngẩng đầu lên, tôi thấy họ đang nói chuyện rôm rả về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Nào là tìm được một bó măng to đến gấp đôi cái bắp tay, nào là thời tiết trở nên tốt hơn tất cả sẽ cùng đi câu, nào là cái xọp xẹp này nên được gia cố. Tôi vừa lắng nghe câu chuyện của bọn họ, vừa lấp đầy cái bụng của mình. Ăn xong tôi nằm lăn luôn ra ngủ mặc dù bây giờ mới chập tối.

    Hồi còn ở khu quân sự, ngày nào cũng phải dậy từ sáng sớm để tập hợp đội ngũ. Rồi sau khi ăn sáng xong thì lại tiếp tục luyện tập. Hôm thì luyện bắn sung , hôm thì lựu đạn, hôm thì luyện thể lực. Nói chung tôi gần như không có thời gian giải trí. Tôi nhớ có thời tôi trốn ra khỏi quân đội, chạy đi một mình trong đêm, nhưng hôm đó trời cũng có tuyết rơi như bây giờ, mà tôi thì lại chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, thành ra lại không đủ sức để đi xa. Tôi dừng chân ở một con hẻm nhỏ, và tôi trông thấy một cô gái thành phố đang bị quấy rối bởi ba thằng đàn ông. Tôi đã muốn lờ đi và đi qua, nhưng bị một trong số chúng gọi lại:

    * * *

    - Các anh bình tình , tôi hứa sẽ không báo cáo việc của anh đã làm mà, vậy nên làm ơn đừng dùng đến bạo lực.

    - Mấy lời ngươi nói nghe không thể lọt lỗ tai nổi, chúng bây đâu giải quyết nó.

    Xem (ra) không dùng đến vũ lục không được rồi.

    Tên thứ nhất lao đến phía tôi với một nắm đấm ngay chính diện, tôi đỡ đòn của hắn bằng một cú gạt trung đẳng, nắm lấy tay hắn và hạ hắn với đòn vật cơn bản nhất được dạy cho một sĩ quan. Tên thứ hai lao lên, tôi ngay lập tức đá ngay vào chân trụ của hắn làm hắn ngã bổ nhào về phía trước. Mượn đã của hắn khi (hắn) đang lao về phía trước, tôi cho hắn một củi trỏ vào miệng. Tôi lao đến tên thứ ba đang run như cầy sấy:

    - Từ từ sếp lớn bĩnh tĩnh, mong anh bỏ qua, bọn em có mắt như mù.. (thêm gạch ngang) Tôi tặng hắn một nắm đấm vào ngay giữa mặt của hắn.

    Đột nhiên tôi thấy bụng (đâm vào lưng sao bụng lại đau) mình nhói đau, quay lại thì thấy tên lúc này đã dùng dao đâm vào lưng của mình. Tôi kêu lên đau điếng, lập tức cho tên đó một củi trở nữa vào bụng và dẫm lên chân hắn. Tôi dùng đòn khóa tay giật lấy con dao của hắn và đâm thẳng con dao vào cổ họng của hắn. Hắn không kịp kêu gì hết và tử vong ngay tại chỗ. Tôi đưa tay lên nhìn, máu dầy tay tôi. Cô gái sợ hãi nhìn tôi và chạy ngay đi, hai tên còn lại cũng chạy hớt hơ hớt hải. Đó là lần đầu tiên tôi giết người.

    (Em nên dùng các dấu * để phân biệt đoạn nằm mơ và hiện thực)

    * * *

    Bà và tôi ngồi đối diện nhau, ở giũa là đống lửa để sưởi ấm. Mà nhắc mới nhớ, căn nhà trông cũng có vẻ rộng mà sao không thấy ai ở đây. (ý câu hỏi)

    * * *

    - Ơ bà ơi bộ quân phục của cháu (thừa từ) với khẩu súng trường của cháu đâu rồi ạ?

    - Ta để nó ở trong nhà kho ấy, sao? Nhóc muốn đi luôn hả?

    - Dạ không ạ, chỉ là đề phòng thôi hả? (ạ)

    * * *

    - Thế ạ. (câu hỏi)

    Chương 4: Thay đổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày xửa ngày xưa, khi mà thế giới vẫn còn chưa phát minh ra thuốc súng. Con người chúng ta chỉ chiến đấu bằng ngựa và kiếm. Người Anh chúng ta khi đó có một vị vua tên là Fandango, ông trị vì hơn một nửa lãnh thổ phía đông của nước Anh. Còn phía tây của nước anh (Anh) khi ấy vẫn còn là thuộc địa của Mông cổ (Cổ) . Tình hình chiến sự lúc ấy rất căng, có thể sẽ nổ ra chiến tranh bất cứ khi nào.

    Vào một đêm trăng tròn, quân Mông cổ đem binh lính sang tính đánh úp sọt (thừa từ - k phù hợp) để triệt hạ quân ta nhanh nhất có thể. Tuy nhiên người gác cổng đã kịp thời phát hiện, nhưng thế quân nhất thời không thể tập trung luôn được . (dấu phẩy) N ên nhà vua và các tướng soái ban lệnh vừa lùi vừa đánh để bào toàn quân số. Thế là họ phải đánh bài chuồn để thoát ra ở cổng đối diện và bỏ thành. Quân địch dù đã dùng xe tăng đá phá nát cổng phía tây nhưng vào thì không thấy gì, nổi nóng đem quân đi tiêu diệt tất cả. Trận chiến kéo dài khá lâu, tuy là vừa chạy vừa đánh nhưng quân của nhà vua cũng phải chịu hao tổn lớn. Nhưng mãi đến khi quân của ông chạy đến một đầm lầy lớn thì nhà vua cũng nhận ra rằng đây chính là mồ chôn của mình. Đầm lầy sẽ là một chướng ngại hoàn hảo để tiêu diệt quân Anh. Lúc này phần lớn quân đều mệt và chịu nhiều thương vong, nên đã quyết định ở lại và hi sinh thân mình cho nhà vua. Vua cũng một đám tùy tùng đã chạy theo đường vòng men theo đầm lầy . (dấu phẩy) Đ ể mặc cho đám quân (của) mình làm mồi nhử. Nhưng đám quân này chờ một hồi lâu mà không thấy động tĩnh gì cả. Họ quyết định di chuyển đến một vùng đồng bằng ở gần đó sau hằng (hàng) giờ liền lạc ở trong một cánh rừng và họ sinh sống ở đó. Mãi đến sau này thì họ mới biết là quân của Mông Cổ đã đuổi theo nhà vua thay vì đến đây giết họ.

    Thế nhưng thảm họa vẫn chưa kết thúc, quân Mông cổ sau khi chiếm được thành của vua nước Anh đã liền ra lệnh cho quân của mình đi tìm và giết nốt đám tàn quân còn lại. Sau nhiều ngày tìm kiếm cuối cùng họ cũng tìm thấy được ngôi lang củ những đám quân còn sót lại, thế nhưng khi đến đây họ lại mủi lòng, không muốn chém giết nữa. Các chiến sĩ ban đầu thì vẫn rất lo sợ, nhưng sau đó thì họ lại thỏa thuận với đám quân Mông Cổ này là sẽ cung cấp lương thực thực phẩm nhờ việc cày cuốc để đổi lấy việc giữ bí mật họ đang làm ăn và phát triển ở đây. Sau một khoảng thời gian dài mà đôi bên đều có lợi, phần lớn người dân Mông Cổ đã tiến hành giao thương với người dân ở đây. Thậm chí còn có một số người còn muốn cho con cháu mình kết duyên với người dân ở đây. Dần dần nơi đây vẫn tiếp tục đuọc phát triển nhờ các thế hệ nối tiếp ở đây. Lại quay lại từ lúc bắt đầu, một vị tướng tài ba cũng có họ là Fandango đã cưới một người phụ nữ xinh đẹp người Mông Cổ và đẻ ra mười người con. Những người con này đều đi ra kht nơi này để tiếp thu các kiến thức cần thiết để làm cho ngôi làng này trở nên tốt hơn. Nhò công lao của gia đình này mà ngưòi dân đều tôn thờ vợ chồng nhà Fandango và lập cả miếu thờ để cúng cho họ. Và cứ vào giỗ của họ hằng năm thì dân lang lại chọn ra hai người đóng giả làm Vị (vị) Fandango và ngưòi thiếu nữ mông cổ đó và đi diễu hành xung quanh làng, mục đích là để quảng bá hình ảnh của ngôi làng và bộ tộc người Fandango.

    (toàn bộ đoạn trên e sửa lại k in nghiêng, và cho vào ngoặc kép nhé)

    Tôi hăng say ngồi nghe câu chuyện của bà như một đứa con nít được mẹ đọc truyện cổ tích cho nghe, mắt cứ sáng lên, tim đập nhanh theo diễn biến câu chuyện. Không thể tin được người dân ở ngôi làng này lại đều là con cháu của những người có danh tính lai lịch hào nhoáng như vậy. Không lẽ nào bà đây lại chính là con cháu chính thức của gia đình Fandango thì sao? Nghĩ đến thôi mà sao tôi thấy đời người ngắn ngủi.. Hôm này vẫn còn sống chả biết ngày mai sẽ ra sao? Với vai trò là một người lính, tôi đã quá quen với việc phó thác số phận ngày mai của mình vào tay của (mặc cho) dòng đời xô đẩy.

    Thực sự là tôi cảm thấy chán nản, mỗi khi tôi đi xuống những đường phố tấp nập, nhìn những dòng người qua lại, tôi cảm thấy họ thật may mắn. May mắn bởi vì họ có gia đình, bởi vì họ có điệu kiện sống tốt hơn tốt . Tôi không hề ganh tị, chỉ là tự hỏi tại sao ông trời lại bất công đến thế..

    * * *

    - Cứ đi rồi biết. Còn bây giờ thì ngủ lại đi. Vào buồng trong cùng ấy, ta đã chuẩn (bị) chăn và nệm rồi đấy.

    Tôi loạng choạng đi như người say rượu vào trong, tôi không quên nhìn vào bức ảnh gia đình của bà. Rốt cuộc thì người đàn ông trong bức ảnh đó là ai nhỉ.. (câu hỏi)

    Sáng hôm sau, tôi lờ mờ nửa tỉnh nửa mơ. Ánh sáng chiếu qua của sổ chiếu sáng khắp gian phòng. Tôi có thể nhìn thấy trong tia sáng ấy là vô số những hạt bụi li ti với muôn vàn hình dạng khác nhau. Không khí thì trong lành dễ chịu. Tôi mới trở mình ra khỏi chăn, đi tới phía cửa sổ và mở to nó ra. Có vẻ như hôm qua tuyết rơi răt nhiểu , rất nhiều (hầu hết - k nên dùng từ rất nhiều lặp với ý trước) những cành cây có nguyên một đống tuyết trên đấy luôn. Một vài con sóc đang tìm hạt dẻ. Một vài những cây măng (như thế nào) . Tôi cảm thấy hết sức sảng khoái. Tôi ưỡn ngực và thở hắt ra một hơi dài, tạo ra rất nhiều khói. Có vẻ như tôi dậy hơi sớm, trong người vẫn còn cảm thấy mỏi và khó chịu, chắc do nằm lâu rồi chưa vận động.

    Tôi vén cái rèm ở phòng của mình ra, đi vào gian chính thì thấy một tờ giấy để ở trên bàn, trong đó hình như còn có một cái bản đồ vẽ bằng tay. Hình như đây là của khu này, ngoài ra còn có một địa điểm được khoanh tròn và chú thích "Dậy rồi thì bay ra đây mau". Có vẻ như tôi phải đi theo bà rồi. Tôi nhìn ra phía nhà bếp thì còn có một chiếc đĩa có đựng trứng ốp la, thịt hun khói và một ít rau mùng tơi. Quái lạ, nơi này thì đào đâu ra rau mùng tơi cơ chứ. (câu hỏi) Tôi nghĩcơ mà (thừa từ) cái này chắc là làm cho mình, nên đã giải quyết luôn trước khi đi.

    * * *

    Âm thanh đó càng lúc càng gần, tôi cẩn trọng thu mình lại. Tay phải tôi cầm súng lục, tay trái tôi chỉ trực để rút dao ra ở túi áo bên tay phải. Đó là con gì, không lẽ là gấu sao? Không phải, gấu lúc này phải ngủ đông chứ? Bình tĩnh nào. Tôi chĩa súng về phía bụi cây bám đầy tuyết và mở khóa an toàn, chuẩn bị bóp cò.

    Thế rồi có cái gì đó phóng nhanh ra khỏi bụi cỏ đấy.

    - Không phải sợ bay. - con vật chạy theo đi về phía hạ nguồn- Đấy chỉ là con nai mà thôi.

    Tôi giật mình quay lại phía sau, thấy bà đang đặt tay vào khẩu súng của mình, như (thừa từ) ý là phải hạ súng xuống (thiếu dấu câu)

    - Bà ạ.. Dạ không chỉ là cháu lo đấy là gấu thì..

    - Kể cả là gấu mà bay bắn bừa như vậy sẽ gây kinh động cho khu rừng đấy.

    - Dạ.. Gì cơ ạ? Kinh động khu rừng ấy ạ?

    - Ừ. Khu rừng này có linh hồn đấy, nó có thể chi phối sự sống trong khu rừng này. Những kẻ phạm vào luật của khu rùng sẽ bị trừng phạt bởi Kagabo. Đấy là một con gấu xám to và bự đã sống hơn hàng trăm tuổi. Nó thường xuyên hoạt động ở trung tâm khu rừng, nơi cây cổ thụ ngự trị.

    * * *

    Tôi cứ đi theo bà ở phía sau như hình với bóng, chả mấy chốc tôi thấy mình đã ở một nơi hoàn toàn khác so với lúc trước. Nơi này có một bãi cỏ xanh đậm trải đai không nhìn thấy điểm kết. Đọng trên những ngọn cỏ đó là (thừa từ) lấm tấm màu trắng nhỏ của tuyết. Có vẻ như ở chỗ này tuyết rơi không nhiều, nên không cảm thấy lạnh như ở xóm nhà. Ở phía xa xa có khói bốc lên, có thể thấy ở đó có rất nhiều những túp lều lớn nhỏ, bên ngoài đều có lửa trại để giữ ấm. Xung quanh khu này được bao bọc bơi một hàng rào làm bằng gỗ và ở phía cổng có một tấm biển ro đề chữ "Chợ lớn".

    * * *

    - Thì có ạ.. Nhưng mà cháu là người (thừa từ) lính đấy, bà ít nhất cũng phải nnhờ việc gì đó mà nó liên quan một chút chứ ạ!

    Tôi đang nói dở thì đã thấy bà đã thoăn thoắt đi vào trong chợ, tôi ngay lập tức chạy theo bà.

    Có vẻ như khu chợ này là một khu chợ tổng hợp, tức là cái gì ở đây cũng bán. Đồ ăn uống, quần áo, dụng cụ nhà bếp, dụng cự nhà tắm, đồ gia dụng, đồ điện.. Và đôi khi còn thấy cả những chiếc xe ngựa trở các mặt hàng như là da thú hay là (thừa từ) khoáng sản như than, chì, sắt.. Có vẻ như thương nhân cũng đi qua đây để trao đổi các mặt hàng của mình, nhưng thực sự thì tôi không hiểu về thương mại lắm, nghe nói còn phải có mánh khóe thì mới kiếm được lời. Như thế thì thực sự quá sức với tôi.

    Khi nhận ra thì tôi đã xách trên tay tôi (thừa từ) một túi hoa quả, một túi xa phòng và bột giặt. Bên này là một ít hành lá, cà chua, một túi khác nữa còn chứa một hai cuộn len. Hình như bà rất thích đan len để giết thời gian. Đúng là cũng có một số người thường có những sở thích khá kỳ lạ, nhưng có vẻ như những việc đấy khiến họ trở nên thảnh thơi hơn.

    - Còn một cửa hàng nữa thôi, bay cố gắng lên.

    - Dạ vâng.

    Cửa hàng này đầy mùi sơn màu, mới nhìn cách trang trí bề ngoài của cửa hàng thôi mà tôi thực sự thấy tính nghệ thuật của nó. Người bán hàng lại chính là bà Ruri, mà hôm nau bà trang điểm đậm quá, trông cứ như con ma nữ vậy. Bà Gara đi đến và bắt chuyện với bả. Họ nói chuyện một lúc lâu thì bà Gara đem ra một khung ảnh có giá đỡ và để vào một trong những chiếc túi. Sau khi chào tạm biệt bà Ruri, chúng tôi quay về khi đã gần trưa.

    Về đến nhà, tôi chạy ngay vào giường và đắp chăn lên kín đầu. Thật kì lạ, giữa trưa mà sao lại lạnh như vậy cơ chứ. Lạnh thế này thì làm sao mà ra khỏi chăn được, huống chi là phụ giúp bà nấu ăn. Tôi thở dài bỏ chăn ra và nhìn ra ngoài cửa sổ. Bỗng nhiên tôi lại nhớ đến câu chuyện "Cô bé bán diêm" tôi đọc ngày xưa, tôi liên tưởng tượng ra những thứ nóng và ấm. Những thứ ập đến đầu tiên trong đầu tôi chính thuốc súng, sau đó là xe tăng, lại còn âm thanh (thừa từ) tiếng súng, thậm chí là máu. Thoạt nhiên trong đầu tôi lại nhớ đến thuốc lá, đó là món khoái khẩu của tôi lúc chưa nhập ngũ. Nhớ ngày xưa người ta cấm không cho hút thuốc, tôi toàn phải đi vào nhà vệ sinh để giải tỏa tạm thời. Tôi nhìn đến nơi xa xăm vô định ngoài cửa sổ, nghĩ đến cuộc hành trình mà mình đã đi, nghĩ đến những thứ mình đã được và mất, nghĩ đến tương lai. Tuy nhiên tôi lại sực nhớ ra hoàn cảnh hiện tại của mình. Tôi đang ở một nơi xa lạ mà tôi không biết đến, ở trong một căn nhà khác lạ với một người bà khó gần, và tôi đang ở đây..

    - Có cơm rồi nè, bay có ra ăn không thì bảo?

    - Dạ vâng cháu ra liền.

    Tôi bước ra và chọn lấy cho mình ở một chỗ gần lửa để sưởi ấm, lại vừa gần mâm để có gì lại tiện gắp. Bữa cơm hôm nay nhìn cũng không có gì là quá cao sang mà chỉ là những món ăn dân giã . Tôi gắp từng miếng cơm mà thấy lòng mình lạ lắm, một cảm giác không thể diễn tả bằng lời.

    Tôi lại nhìn sang bà. Bà ăn rất ít, hầu như lần nào cũng chỉ ăn một bát cơm với một ít thức ăn. Thế nhưng tôi lại nghĩ nếu ngày nào bà cũng nấu nhiều món thế này thì bà ăn kiểu gì. (câu hỏi) Chắc chắn là thức ăn sẽ luôn bị thừa lại phía sau (thừa từ k phù hợp) , hoặc cũng có thể bà nấu nhiều thế này là để phòng khi có những bà bạn kia sang thì đỡ mất công phải chuẩn bị.

    Ăn xong cũng là buổi chiều, tôi chỉ nằm trên nệm và chuyển đi chuyển lại mấy kênh ti vi, còn bà thì cứ ngồi trong gian phòng (của) mình đan len suốt, đôi lúc tôi cũng thử gọi xem bà có cần cái gì không, nhưng bà hầu như không cần tôi giúp gì cả.

    Tôi đến tôi lại vào trong nệm chùm chăn, nhưng rồi lại thấy nhạt mồm nên đi kiếm cái gì đó để ăn. Tôi đi qua bàn thờ thì thấy trên đó có cúng một bao thuốc lá. Cảm giác thèm thuồng lại đến nên tôi bèn lấy luôn một điếu hút để khỏa khuây , rồi lại để nó lại chỗ cũ.

    Tôi khoác chiếc áo choàng quân phục của tôi và đi ra ngoài. Tuyết đã ngừng rơi. Không gian thật yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy âm thanh của một tiếng (con) suối ở gần đây. Bầu trời thì đầy mây và âm u, tối đen như mực. Tôi cá nếu như đây là mùa hè thì nơi này (thừa từ) chắc hẳn nơi này sẽ nhìn thấy được nhiều sao lắm. Bởi nơi tôi sống người ta nói rằng nó đã bị ô nhiễm ánh sáng. Ngay trong lòng thành phố mà có quá nhiều đèn các loại, sáng trưng như ban ngày, khiến ta không thể nào mà có thể trong thấy được bất cứ cái gì. Thế nhưng nơi này thì khác, nơi này rất hoang sơ và thanh đạm. Khó khăn lắm mới có thể tìm thấy được một cái cột điện, mỗi cái thì phải cách xa nhau đến vài cây số, nên có vẻ nơi này trông hơi hoang vu. Mà thôi đó cũng là cái tốt, hiện đại thì hại điện.

    P/s: Chương 1 còn câu này chưa đc nè e! 1 số chỗ e sửa sót c mới sửa xong. Chú ý nhé! E coi câu này lại: - Đây là tiểu đội sáu, chúng tôi xin phép đóng trại và tường. (rõ hơn chút e nhé)

    Chương 5: Bình yên


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thoắt cái đã một tuần trôi qua, tôi cũng đã khá quen với cuộc sống ở đây. Sáng dậy thì đi theo bà vào chợ để giúp việc mua bán, thình thoảng còn giúp đỡ những thương gia bê vác đồ. Tôi cũng hãy giúp ba bà bạn(của bà) như trông hộ cửa hàng hoặc là dọn dẹp. Trưa lại về nhà ăn cơm, có những hôm lại làm cơm hộp rồi ăn ở ngoài trời. Nhóm lửa và ngồi ngắm khung cảnh thực sự đem lại cho con người ta một cảm giác yên bình. Chiều tôi thường hay đi lanh quanh trong làng để dạo chơi, tối ăn cơm rồi lại lăn ra ngủ. Cứ thế những ngày bình yên lại trôi qua.

    Thế nhưng chuyện gì đến cũng phải đến. Tôi bật ti vi lên xem thì thời sự đưa tin rằng thủ đô của nước Anh đã thất thủ, Đức sạ khi đã chiếm được vị trí chiến lược quan trong của nước tôi chắc chắn sẽ bắt đầu có những kế sách nham hiểm. Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tìm thấy chỗ này thôi.

    Tôi lại ngó lên bàn thờ và chôm lấy một điếu thuốc lá. Trời đã tối rồi, tôi ngồi ở một chiếc ghế gỗ ở bên ngoài nhà, thơ thẩn ngồi nghe những âm thanh nơi khu rừng tuyết này. Nếu im lặng, ta hoàn toàn có thể nghe được nhũng thứ giai điệu mà ga chưa hề nghe được trước đây. Đó là bản nhạc được vẽ thông qua thị giác, với những gam màu lạnh của mùa đông và sự sống ở trong khu rừng này.

    * * *

    - Sao không chào hỏi gì thế hả nhóc? Thật là.. Bọn trẻ ngày nay (thêm dấu phẩy) chả trách..

    - Dạ, cháu chào ông. Nếu ông tìm bà thì bà đang đan len ở bên trong ạ.

    Ông trông có vẻ khá là phóng khoáng, đi vào nhà cứ thế là vứt dép đi linh tinh (thay từ phù hợp hơn) mà không thèm xếp gọn. Trên đường đi thì nhìn ngắm đủ các kiểu, hình như thời trẻ ông phải làm một nghề gì đó mạnh mẽ lắm.

    * * *

    - Bà Gara, dạo gần đây người làng có nói rằng trông thấy nó đi qua (thừa từ) lảng vảng ở gần đây đấy. Nó đi bằng xe ô tô, nhưng mà khi nhận thấy có người trông thấy thì nó lại quay đầu xe đi.

    * * *


    - Cứ dạy sớm đi, mai ta qua đón.

    - Cháu từ chối được không ạ? - Tôi cảm thấy có vẻ chuyện này không ổn, nên định lảng.

    - Cũng được, nhưng cùng đừng trách ta thổi bay đầu của nhóc. - Ông chĩa khẩu súng săn về phía tôi.

    * * *

    Tôi luôn luôn cảm thấy lo lắng và bồn chồn mỗi khi nghĩ về tương lai của tôi sau này. Liệu tôi sẽ sống cô đơn một mình đến cuối đời ở một nơi nào đấy, và rồi cứ thế chết đi mà không một ai biết đến (hay không). Đó thực sự là một bi kịch khi mà ta chết trong cô đơn, không ai biết. Nghĩ đến mà thấy sợ. Tôi nhớ những hôm đứng trực ca đêm ở biên giới, tôi đã thấy rất nhiều người chết vì lạnh, hoặc chết vì đói. Nhưng đặc biệt có một lần, một ông già khi đã quá mệt không thể đi được nữa, đã tìm đến túp lều nhỏ của tôi và xin miếng cơm ăn. Tôi cũng không quá phiền khi phải chia phàn ăn ít ỏi của mình trong một tuần cho một người xa lạ dù chỉ mới gặp lần đầu, chỉ đơn giản là tôi không có nhu cầu, tôi cũng chẳng sợ chết.

    Ông già ấy thực sự là một người đáng thương, trời lạnh mà ông không hề có một chiếc áo ấm, mà già rồi mà cũng không được nghỉ ngơi. Thế còn người thân của ông đâu, sao không lo cho ông. (câu hỏi) Bao nhiêu câu hỏi khiến cho tôi cảm thấy coi thường ông già này.

    Khoảng thời gian ông ở nhờ (chỗ) tôi cũng không dài. Sau gần hai tuần ông ở với tôi thì ông phát bệnh và chết. Tôi cũng đã lo chôn cất ông đang hoàng, nhưng rồi chợt tôi lại nghĩ. (dấu phẩy) R ằng sau này liệu tôi chết thì ai sẽ chôn tôi, ai sẽ lo cúng bái, ai sẽ là người biét rằng tôi đã từng sống và từng chết ở đây. (câu hỏi) Tôi sẽ chết trong cô đơn. Ông già này cũng vậy, nếu ông không may mắn gặp được tôi thì có lẽ ông cũng sẽ chết ở một nơi nào đó, không ai biết đến, không ai quan tâm.

    Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy khi trời vẫn còn tối om, cái chuông báo thức này thực sự là kinh khủng, như là một tràng pháo tay vậy. Tôi dậy sớm là thế đấy nhưng bà còn dạy sớm hơn cả tôi. Không những thế bà còn chuẩn bị xong hết đồ ăn cho buổi trưa đồng thời một chút thức ăn lót dạ cho buổi sáng. Thấy tôi dậy rồi thì bà liền gọi tôi ra ăn. Một bữa sáng khá đơn giản: Thịt chân giò xông khói, trứng ốp, rau. Thực sự là tôi không biết tự bao giờ đã quen với bữa sáng như thế này, ngày trước còn nghĩ rằng không thể nào có ngày mình lại có được bữa sáng đang hoàng thế này, vì mọi khi chỉ có một mẩu bánh mì. Vậy nên mỗi khi tôi ăn đồ ăn (do chính) tay bà nấu (tôi) đều rất cố gắng ăn (thật) chậm và cảm nhận hương vị của nó.

    - Bà biết cháu phải dậy sớm ạ?

    - Ta biết chứ, chính ta là người đã nhờ ông ấy kéo bay ra khỏi đây (từ sớm) mà. Cố mà vạn động đi cho khỏe.

    - Hóa ra là bà, chứ không lẽ nào một người lạ mới gặp lần đầu mà lại tự nhiên đi nhờ vả những chuyện người ta không thích.

    - Lần đầu thì không phải đâu, ông (ấy) đã đem bay về đây đấy thôi.

    - Vậy ạ? - Tôi há mồm tí thì làm rơi miếng thịt ra.

    - Vậy ông ấy không nói với bay à. (câu hỏi)

    - Dạ.

    Vậy có nghĩa đấy là ông Tada mà mọi người kể trước đó. Không biết rốt cuộc thì ông ấy định lôi mình đi đâu cơ chứ. (câu hỏi) Sau nhiều ngày liên tiếp sống yên bình, nay khi không lại phải đi đâu đó với một ông già khiến tôi không khỏi khó chịu. Nhưng dù gì thì ông ấy cũng đã cứu tôi nên tôi nghĩ là tôi cần phải làm đúng bổn phận của mình.

    Sau khi tôi ăn xong, có tiếng động cơ xe và tiếng còi ở ngoài nhà. Có vẻ ông ấy đến rồi, tôi cũng nên chuẩn bị. Tôi mang theo đầy đủ tư trang của một quân nhân vì bà bảo rằng có lẽ tôi sẽ đi lên núi. (dấu phẩy) N ên đề phòng vẫn là trên hết. Tôi cũng không quên mang theo phần cơm trưa mà bà chuẩn bị sẵn cho mình. Ra đến cửa tôi nhìn thấy một chiếc xe bốn chỗ xập xệ. Tôi chất hành lí của mình lên cốp xe và leo lên xe. Thấy ông đang ngồi ở ghế tay (thừa từ) lái và đọc một tờ báo. Không biết là ông dạy sớm đến mức nào nữa, nhưng có vẻ như trái lập với sự phóng khoáng ngày hôm qua, giờ tôi lại nghĩ ông là một người có quy củ, giờ giấc, nề nếp đàng hoàng. Hành lí của ông cũng không có gì nhiều, chỉ là một bọc bánh mì, một lều bỏ túi và hai khẩu súng săn, một (thừa từ) vài ba băng đạn.

    - Vậy ta khởi hành thôi nhỉ. - ông vứt tờ báo đánh phăng một cái ra ghế sau rồi văn chìa khóa khởi động xe.

    * * *


    Ánh đèn của ô tô chiếu đến đâu thì tôi có thể thấy được vô số những hạt tuyết li ti (đến đó) , trời cũng đã tờ mờ sáng nên tôi có thể nhìn thấy xung quanh mình là những cây gỗ bạch dương khẳng khiu và trụi lá. Ở phía xa xa bên trời Đông đã có thể thấy được những tông màu đối lập với màn đêm: Màu bàng bạc như đang cố gắng le lói và đẩy lùi bóng đêm. Ngoài tiếng động cơ ra tôi còn có thể ngay thấy (thấy ngay) được tiếng suối ở đâu đó. Tôi đang thơ thẩn suy nghĩ một phần cũng vì tôi buồn ngủ, thì đột nhiên ông lên tiếng bắt chuyện:

    * * *


    Đó cũng là câu hỏi mà tôi luôn tự hỏi bản thân, tôi luôn né tránh mỗi khi nghĩ về tình hình của đất nước, tôi luôn nghĩ rằng mình có thể làm gì được cho tổ quốc. Nhưng đồng thời cùng một lúc tôi lại không muốn phải quay lại nơi đó một lần nào nữa. (dấu phẩy) T ôi muốn sống yên bình như thế này. Nơi đó là địa ngục.

    * * *


    Ông già nói rằng từ đây không thể đi ô tô lên tiếp được nữa nên sẽ bắt đầu leo núi. Ông lấy hết dụng cụ của ông ra, trong đó có một chiếc ba lô to tướng mà lúc lên xe tôi không hề nhìn thấy. Trong đó có rất nhiều các dụng cụ leo núi, ngoài ra là một cái ống giảm thanh. Ông có vẻ là một thợ săn lành nghề, cứ (thừa từ) nhìn phong thái toát lên được vẻ đẹp của một thợ săn, các động tác của ông rất nhanh, gọn và dường như không có động tác thừa. Sau khi hoàn tất, ông khoác lên mình cái ba lô và nói:

    - Bắt đầu thôi, đoạn này núi thoải nên cứ leo bình thường, tí nữa ta sẽ đưa dụng cụ cho nhóc khi nó khó leo. Mà ta cũng nói trước, nó không dễ như nhà ngươi (nhóc) tưởng đâu.

    - Ông đừng xem thường cháu, nhìn thế này thôi chứ cháu là lính tinh nhuệ đấy ạ. - Tôi nói bằng giọng khoe khoang những vẫn phải giữ đúng lễ phép.

    - Đấy, thế mới là đàn ông.

    Tôi đi theo sau ông, nhịp chân của tôi đều với của ông, ông cứ tiến một bước thì tôi cũng tiến một bước. Nhưng đấy là tôi có sức của thanh niên, còn nhìn ông thì thực sự tôi không nghĩ ông lại là một người đứng tuổi, mà cứ như là một người đàn ông đang thời kỳ sung mãn vậy. Không thỏa mãn được chí tò mò, tôi liền hỏi ông:

    * * *


    - Ờ. Bà ấylà (thừa từ) già nhất cái làng này rồi đấy. Nhưng bà ấy lại cứ thích một mình. Kể từ khi nhóc đến bà ấy mới chịu đi lanh quanh đây .

    - Ơ sao lại vậy ạ?

    - Ai biết, chắc bà đi mua đồ ăn cho nhóc.

    Tôi cũng thấy lạ là tại sao bà lại ở một mình. Ngày trước tôi có trông thấy một bức ảnh của bà chụp cũng với gia đình bà. Tôi có thấy bà đứng chung (với) một vài những (thừa từ) người khác, nhưng tôi không thể biết được quan hệ của bà đối với những người ấy là như thế nào. Thế nhưng về việc bà cất công đi vào chợ để mua đồ ăn cho tôi cũng làm tôi khá là vui. Tự nhiên trong lòng tôi cảm thấy hơi buồn, có cái gì đó nghèn nghẹn ở cổ. Tôi không biết nói cảm giác này như thế nào nữa.

    Có lẽ cũng phải một vài tiếng trôi qua rồi, trời cũng đã sáng hẳn, thế nhưng ánh nắng mặt trời vẫn không đủ sức xuyên qua được lớp mây dày đặc, thế nên bầu trời vẫn có một màu xám đặc trưng. Còn tôi thì mệt không thể nào mà đi (tiếp) được, cứ nghĩ rằng leo núi là một việc đơn giản, nhưng nó (thừa từ) thực sự nó đã bào mòn đi thể lực của tôi rất nhiều. Tôi giờ đứng còn không vững, đoạn có những hố tuyết làm chân tôi sụt xuống thì tôi không thể nào mà đứng nổi dậy, nên đành phải lết qua. Thế mà ông thì có vẻ như không hề xuống sức một chút nào cả. Nhìn thì có thể thấy ông đi rất chậm, nhưng tốc độ của ông thì bền vững từ đó đến giờ. Tôi tự hỏi liệu ông có phải là người thường. Những lúc tưởng chừng như muốn bỏ cuộc, tôi đã muốn bỏ ông lại đó, quay đầu và đi về xe phóng về nhà để ngủ. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi cứ đo theo ông.

    Mãi đến gần trưa chúng tôi mới quyết định dừng chân ven một con suối nhỏ. Số củi tôi đã gom được trên đường đến đây đem ra đốt để có lửa sưởi ấm. Ông lấy ra ở (từ) trong cặp một cái nồi bằng nhôm và lấy nước suối đổ đầy vào trong đó, đem bắc lên trên lửa để đun. Tôi cũng lấy cơm hộp do bà chuẩn bị ra để ăn trưa. Nó được bà chuẩn bị rất chu đáo và trông rất ngon mắt. Vẫn có những món như là trứng(dấu phẩy) thịt hun khói, nhưng lần này còn có cả mấy con tôm to ơi là to.

    Hai ông cháu ngồi ăn, ông không nói gì cả, cứ lặng lẽ ăn mãi đến lúc xong, ông liền lấy khẩu súng săn ra và bảo trì nó. Trong ông lau nó rất cẩn thận, còn kiểm tra xem khóa an toàn đã được đặt đúng vị trí chưa. Tôi vẫn cứ ăn và nhìn ông làm việc, nghĩ vẩn vơ:

    * * *

    - À, như nhóc thấy đấy, ở đây chúng ta không có trường trung học phổ thông, mà trung học cơ sở thì cả làng lại chỉ có mỗi hai cái. Thành ra có một số đứa nó còn bỏ cha mẹ đi lên thành phố luôn từ bé, cha mẹ (chúng) nó cũng tạo điều kiện, không muốn chúng nó phải ở một cái nơi khỉ ho cò gáy (thế) này.

    Tôi gật gù húp sì soạt nước cà chua do bà chuẩn bị. Ông như có tâm sự phiền muộn gì đó thì phải, tôi không rõ nhưng dường như có thể đoán được từ hành động và lời nói của ông. Ông hình như nhận ra được tôi đang để ý đến ông nên liền hỏi tôi về một chủ đề khác:

    - Thế trẻ như mày (bay) thì ít nhất cũng phải có một hai mối tình chứ hả? Đã bao giờ say nắng trước em nào chưa?

    - Ông cứ đùa. - tôi nói giọng mỉa mai.

    - Thật đấy chứ, hay sẵn tiện sắp đến lễ hội hàng năm rồi, để ta giới thiệu cho mày vài cô.

    - Cháu tưởng ông nói họ đi hết rồi?

    - Ta đâu có nói là tất cả. - Ông cười đầy ẩn ý.

    Tôi có nghe nói qua về phạm trù này, hình như là khi yêu con người ta trải qua ba trạng thái: Ấn tượng hay còn gọi là cảm nắng; tiếp đến là khao khát; và sau đó là gắn bó. Hầu hết mộ người đều dừng lại ở giai đoạn thứ hai. Ở giai đoạn thứ nhất, não con người chúng ta sản sinh ra một chất gọi là dopamine. Chất này giống như là một loại chất gây nghiện, có tác dụng khiền người ta hưng phấn khi gặp được người mình mong muốn. Nhưng bên cạnh đó thứ chất này còn có một tác dụng phụ chính là làm giảm khả năng tư duy của não bộ. Lúc này con người thường dễ dàng nhầm lẫn giữa các cảm xúc và rất khó để đưa ra quyết định chính xác. Thế nên ở giai đoạn này con người rất dễ rơi vào tình trang buồn và chán nản do não bộ không hoạt động thông suốt, dẫn đến trầm cảm nếu bị nặng.

    Giai đoạn tiếp theo là giai đoạn khao khát, giai đoạn này (đến) chỉ khi hai đối tượng đã tiếp xúc và chuyện trò với nhau được một khoảng thời gian rồi. Lúc này tác dụng của dopamine đã giảm đi được (thừa từ) nhiều, ví như kiểu chai lì rồi ấy. Lúc này (cơ thể) con người lúc này (thừa từ) lại tiết ra một thứ chất khác mà các nhà khoa học gọi là PEA. Chất này khiến con người ta cảm thấy ham muốn bạn đời, muốn người đó thuộc về mình, kể cả thể xác lần tinh thần.

    Giai đoạn cuối cùng thì chỉ đến khi hai người kết hôn, thì (thừa từ) từ tình yêu sẽ phát triển thành tình thương, muốn gắn bó đến đầu bạc răng long.

    Còn lí do mà đa số con người chúng ta dừng lại ở giai đoạn thứ hai thì tôi quên mất rồi. Tôi chỉ biết một điều là tôi chưa từng trải qua bất cứ một giai đoạn nào.

    Sau khi ăn xong, ông và tôi bắt đầu chuyến đi săn của mình. Khẩu súng mà ông lau nãy giờ, bây giờ tôi mới được nhìn kĩ, (dấu chấm) Tôi chợt nhận ra rằng đây không phải là khẩu súng săn, mà là một khẩu assault rilfe (in hoa ký tự đầu) đặc biệt do người Anh chúng tôi mua được từ nước Mĩ và được sử dụng trong cuộc chiến kéo dài trước đó khoảng năm thập kỉ trước, nghe nói vì độ giật của khẩu súng này là một điểm trừ nên họ đã chuyển đang dùng các loại súng cân bằng hơn như là Ak (in hoa) -47 của Nga hay AKM của Mĩ. Khẩu súng này có lẽ đã bị thất truyền từ lâu, này lại thấy nó ở trong tay ông, tôi lại một lần nữa đâm ra tò mò. Nhưng tôi quyết định là không đào sâu vào vấn đề này nữa và tập trung cho chuyến đi săn.

    Tôi thấy ông chỉ nạp đúng một viên đạn cho khẩu súng của tôi cũng như của ông. Thấy vẻ mặt khó hiểu của tôi, ông liền giải thích ngay lập tức:

    - Đối với ta thì việc đi săn giống như là sinh mạng của ta vậy, nên ta cũng trân trọng nó. Nhưng còn những con thứ khác, không phải chúng nó cũng có quyền được sống hay sao? Bởi vậy nên đây là luật do ta đặt ra, đối với mỗi một con vật, ta nhất định sẽ chỉ bắn một viên thôi. Nếu ta bắn trúng, ta sẽ thắng và có quyền sử dụng bọn chúng, nếu ta bắn trượt, bọn chúng thắng và sống. Bởi vì nhóc đi với ta nên nhóc cũng phải làm theo luật, cấm cãi!

    Đúng là một ông già kỳ quặc, thế nhưng tận sâu trong lòng, dù chỉ là một chút, tôi cảm thấy nể phục ông.

    P/s: Hnay đến đây thôi nhé! E nhớ sửa tỉ mỉ, đừng để sót. ^^
     
    Yuukirito Trịnh thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...