Gửi Âu Nhi,
Thay vì phản hồi em về nội dung tiếp sau và tình tiết của truyện, Ca sẽ kể cho Nhi nghe về bối cảnh ra đời của nó nhé.
Hy vọng là Nhi sẽ thích thú.
Chuyện là, Lão ca vào một sáng chủ nhật tẻ nhạt như mọi ngày, uể oải lê thân ra quán cóc trước nhà, mà không hề có dự định cà kê ngồi lại, chỉ muốn thật nhanh mua xong ly cafe rồi trở luôn về phòng. Vì việc của đêm qua đến mờ sáng rồi vẫn mò mẫm mãi chưa xong.
Còn công việc của Ca ấy à, nó là một mớ hỗn độn những thứ như thế này trên màn hình máy tính đây:
Tẻ nhạt lắm phải không?
Ngày hôm đó, mua cafe xong Ca cũng nhìn trời mà lãi nhãi một câu như vậy đấy. Thế là..
"Rầm," ngay lập tức ông trời trả lời ngay. Nên phái luôn một quái xế chẳng biết từ đâu, trực diện nhắm thẳng hướng Ca, biểu diễn một pha hành động ngoạn mục.
"Ò e ò e ò e"
A few moment later..
Ca tỉnh dậy, thì thấy xung quanh mình nồng nặc toàn mùi chanh tươi, nước tẩy rửa các kiểu. Tiếp sau thì một cô y tá xinh đẹp tiến đến và bảo Ca rằng:
"Anh thật may mắn!"
Ồ "may mắn." Hai từ này với Ca mà nói thì còn là một khái niệm rất xa lạ. Nhưng trong trường hợp này thì có thể ngầm hiểu ý cô ta là:
"Anh thật may mắn vì còn sống"
Nên nếu không tính đến chuyện chỉ gẫy vài cái xương sườn, toàn thân ê buốt, và bất đắc dĩ phải làm Dương Quá một thời gian dài. Thì còn lại coi như Ca vẫn ổn.
Tiếp sau đó, là lễ viếng thương bệnh binh và màn tặng hoa biếu sữa của người thân bạn bè các kiểu. Huyên náo được vài giờ thì đến trưa Ca được chuyển về phòng hồi sức.
Cố nhắm mắt mà mãi vẫn không ngủ được, lần này thì không phải vì công việc, hay bộn bề cuộc sống. Chỉ đơn giản là vì ĐAU.
Thế là, cũng như bao nhiêu người thừa sống thiếu chết khác, Ca cũng tự hỏi mình một câu very stupid kiểu như: "Nếu hôm nay là ngày cuối cùng mày sống.."
Three hours later.
Mặt thộn ra lộ rõ vẻ đần độn. Ca chẳng nghĩ ra được gì.
"Lão thiên à! Ta đúng thật là đồ phế vật."
"Cạch," cửa phòng mở, lại là cô y tá xinh đẹp. Có khi nào trời xanh nghe tiếng ta gào thét động lòng mang nàng đến bên ta động viên an ủi.
"Anh THQ báo người thân xuống đóng thêm tiền tạm ứng phí cho bệnh viện nha."
Sh**! Vừa mới đóng hồi sáng hết năm chai lại còn phải đóng thêm. Hút máu, là hút máu CMNR.
"Ủa? Lúc sáng đóng rồi mà chị?" Một vẻ mặt bình tỉnh đầy giả dối, Ca hỏi.
"Anh phải nằm viện để theo dõi điều trị thêm 7 ngày, tạm ứng viện phí thêm 3 triệu nữa nha anh."
"Bờ.. bờ.. bẩy.. ngày?" Ca hỏi mặt tái nhợt.
"Vâng," Cô ta đáp, không giải thích gì thêm, chỉ thế một mạch đi ra ngoài.
Ca thẩn thờ trông theo, cũng chỉ còn biết để những ngày tiếp theo tự nhiên tiếp diễn.
Hai ngày đầu, mang tên tuyệt vọng. Công việc trì trệ, khách hàng than phiền, rồi lần lượt hủy hợp tác. Tiền mất tật mang thì cũng chỉ đến như vậy.
Ngày thứ ba đen tối, người đến thăm thưa dần, một vài khách hàng gọi đến than phiền rằng họ mất quá nhiều thời gian với đối tác mới. Cũng đành à ừ, rồi kệ họ.
Sang đến ngày thứ tư, chuyện cũng không tới nỗi quá tệ. Bạn bè đến thăm thưa thớt dần, không còn bị làm phiền nên đột nhiên Ca thấy mình nhẹ nhõm đi nhiều. Lần đầu tiên trong đời, Ca có cơ hội để nhìn lại bản thân mình trong suốt những năm vừa qua.
Chỉ còn biết phì cười, mình thật là ngốc nghếch, khi dành cả thanh xuân cho công việc, mà chưa từng được sống một ngày nào. Đó cũng là lúc Ca quyết định mình cần phải thay đổi.
Dù thú thật khi ấy Ca cũng chẳng biết mình phải bắt đầu từ đâu nữa. Mọi thứ đến chỉ từ một ý niệm mơ hồ thôi thúc Ca phải làm một điều gì đó.
Và lần này, thay vì ngồi viết ra danh sách những việc NÊN làm theo thói quen. Thì Ca lại bắt đầu viết những việc mình sẽ KHÔNG làm.
Nhưng bằng cách nào để biết việc gì là nên làm hay không nên làm trong tương lai?
Cách tốt nhất là hồi tưởng lại quá khứ!
Và cứ như thế từng dòng, từng dòng theo mạch, Ngược dòng thành thị bản sơ thảo được viết ra.
Mỗi một nhân vật trong truyện, và những diễn biến xung quanh cuộc đời họ, đều là một sự nhắc nhở về những việc Ca "Nên làm" hay "Không nên làm," trên chặng đường tiếp theo của cuộc đời mình.
Chỉ có một chút bất ngờ Khi Tiểu Âu Nhi xuất hiện, giúp đở Ca rất nhiều trong quá trình hoàn thành tác phẩm. Hay nói đúng hơn là hoàn thiện bản thân.
Điều đó càng làm cho Ca tin tưởng rằng: Khi chúng ta dám mạnh dạn thay đổi để theo đuổi ước mơ của mình, thì sẽ không bao giờ đơn độc.
Bé con thấy Ca nói như vậy có đúng không?