Chào bạn, mình là 1 thành viên đến từ bang From To Zero, mình xin phép được góp ý tác phẩm truyện ngắn "Mang em đến hạnh phúc được không?" của bạn:
Xét về nội dung:
Đây là một câu chuyện mang nội dung nhẹ nhàng, không quá bi lụy nhưng lại man mác buồn, có chút hụt hững và cũng rất đời thường.
Cái hay trong cách mà bạn xây dựng hình ảnh nhân vật là cả hai đều có những tâm tư, tình cảm riêng biệt và hơn hết là trong bản tình ca không trọn vẹn này, cả hai người họ đều không có lỗi. Không chỉ riêng gì Nhật Hạ si tình, đau khổ mà cả Thiên Phong cũng là một chàng trai vô cùng chân thành trong tình yêu. Cả hai người họ đều có một trái tim nhạy cảm, một tâm hồn bị tổn thương. Chính sự đồng điệu ấy đã mang họ đến với nhau, dẫn đến hai tính chất song hành: Tiếc nuối và thực tế.
+ Thứ đáng tiếc là số phận không sắp đặt họ thuộc về nhau, cuối cùng người Phong yêu vẫn không phải là Hạ. Và Hạ thì vẫn mãi đợi chờ Phong trong nỗi niềm của riêng mình.
+ Thực tế trong hoàn cảnh và cách mà số phận đưa đẩy Phong đến với Hạ. Đó là điều mà chúng ta dễ dàng bắt gặp trong cuộc sống. Ta thường nghĩ rằng người ấy chính là định mệnh của mình, là do ông Trời đã an bài nên vô tình chính chúng ta đang đẩy bản thân mình vào sự tự đa tình không vốn có, để rồi khi mọi thứ diễn ra không như mong ước, ta đau lòng, tự mình suy diễn rồi cũng tự mình đau thương. Cuộc sống vốn dĩ là trớ trêu như vậy!
Đặc biệt, mình cảm thấy ấn tượng với câu kết của tác phẩm: "Từng giọt mưa xuân rơi xuống, chẳng thấy lạnh giá chỉ thấy ấm áp mùa hạ." Phải chăng cái "ấm áp mùa hạ" đó là đang ẩn ý cho một kết cục tốt đẹp phía trước rằng Phong và Hạ sẽ về với nhau, Phong sẽ tặng hạ món quà: Mang em đến hạnh phúc? Hay đó chỉ đơn thuần là sự cố chấp ngọt ngào của riêng Hạ, cô sẽ mãi chờ đợi Phong, chờ đợi trong tình nguyện, trong niềm vui mà bản thân tự tạo, dẫu cho những giọt mưa lạnh giá rơi xuống thay lời từ chối của Phong?
Về hình thức:
Lối diễn văn của bạn rất tốt và linh hoạt, khi đến đoạn vui thì lời văn sẽ trở nên tươi vui, lúc đến đoạn trầm lắng thì câu văn lại trở nên thật nhẹ nhàng.
Có lẽ là vì truyện ngắn nên mạch cảm xúc của nhân vật chưa được trọn vẹn, nếu có thể thì bạn hãy chú ý miêu tả nội tâm nhân vật sâu sắc và rõ ràng hơn để những đoạn cần cảm xúc có thể ghi điểm cho tác phẩm nhé.
Ngoài ra, còn một số chỗ lời văn chưa được mạch lạc lắm:
"Chỉ có điều họ.. bởi lúc này nếu anh đau đớn mười phần thì cô đau đớn vạn phần nhưng cô lúc này, cô không thể khóc.." -> Nếu như tách riêng "Nhưng cô lúc này, cô không thể.." thì sẽ không có vấn đề gì nhưng vì trong câu văn có xuất hiện thêm cụm từ "bởi lúc này" trước đó nên khi kết hợp cùng một vế, nó lại mang đến cảm giác lủng củng, ngắt sai nhịp -> cân nhắc bạn nhé!
"Chàng trai có đôi mắt, đầy ưu tư ấy đã cuốn hút cô." -> bỏ dấu phẩy sẽ ổn hơn.
"Cô nhớ lại bàn ấy.." ->?
Kết luận: Cảm ơn vì đã lắng nghe, hi vọng những ý góp ý này của mình sẽ giúp ích cho bạn. Thân!
Đây là một câu chuyện mang nội dung nhẹ nhàng, không quá bi lụy nhưng lại man mác buồn, có chút hụt hững và cũng rất đời thường.
Cái hay trong cách mà bạn xây dựng hình ảnh nhân vật là cả hai đều có những tâm tư, tình cảm riêng biệt và hơn hết là trong bản tình ca không trọn vẹn này, cả hai người họ đều không có lỗi. Không chỉ riêng gì Nhật Hạ si tình, đau khổ mà cả Thiên Phong cũng là một chàng trai vô cùng chân thành trong tình yêu. Cả hai người họ đều có một trái tim nhạy cảm, một tâm hồn bị tổn thương. Chính sự đồng điệu ấy đã mang họ đến với nhau, dẫn đến hai tính chất song hành: Tiếc nuối và thực tế.
+ Thứ đáng tiếc là số phận không sắp đặt họ thuộc về nhau, cuối cùng người Phong yêu vẫn không phải là Hạ. Và Hạ thì vẫn mãi đợi chờ Phong trong nỗi niềm của riêng mình.
+ Thực tế trong hoàn cảnh và cách mà số phận đưa đẩy Phong đến với Hạ. Đó là điều mà chúng ta dễ dàng bắt gặp trong cuộc sống. Ta thường nghĩ rằng người ấy chính là định mệnh của mình, là do ông Trời đã an bài nên vô tình chính chúng ta đang đẩy bản thân mình vào sự tự đa tình không vốn có, để rồi khi mọi thứ diễn ra không như mong ước, ta đau lòng, tự mình suy diễn rồi cũng tự mình đau thương. Cuộc sống vốn dĩ là trớ trêu như vậy!
Đặc biệt, mình cảm thấy ấn tượng với câu kết của tác phẩm: "Từng giọt mưa xuân rơi xuống, chẳng thấy lạnh giá chỉ thấy ấm áp mùa hạ." Phải chăng cái "ấm áp mùa hạ" đó là đang ẩn ý cho một kết cục tốt đẹp phía trước rằng Phong và Hạ sẽ về với nhau, Phong sẽ tặng hạ món quà: Mang em đến hạnh phúc? Hay đó chỉ đơn thuần là sự cố chấp ngọt ngào của riêng Hạ, cô sẽ mãi chờ đợi Phong, chờ đợi trong tình nguyện, trong niềm vui mà bản thân tự tạo, dẫu cho những giọt mưa lạnh giá rơi xuống thay lời từ chối của Phong?
Về hình thức:
Lối diễn văn của bạn rất tốt và linh hoạt, khi đến đoạn vui thì lời văn sẽ trở nên tươi vui, lúc đến đoạn trầm lắng thì câu văn lại trở nên thật nhẹ nhàng.
Có lẽ là vì truyện ngắn nên mạch cảm xúc của nhân vật chưa được trọn vẹn, nếu có thể thì bạn hãy chú ý miêu tả nội tâm nhân vật sâu sắc và rõ ràng hơn để những đoạn cần cảm xúc có thể ghi điểm cho tác phẩm nhé.
Ngoài ra, còn một số chỗ lời văn chưa được mạch lạc lắm:
"Chỉ có điều họ.. bởi lúc này nếu anh đau đớn mười phần thì cô đau đớn vạn phần nhưng cô lúc này, cô không thể khóc.." -> Nếu như tách riêng "Nhưng cô lúc này, cô không thể.." thì sẽ không có vấn đề gì nhưng vì trong câu văn có xuất hiện thêm cụm từ "bởi lúc này" trước đó nên khi kết hợp cùng một vế, nó lại mang đến cảm giác lủng củng, ngắt sai nhịp -> cân nhắc bạn nhé!
"Chàng trai có đôi mắt, đầy ưu tư ấy đã cuốn hút cô." -> bỏ dấu phẩy sẽ ổn hơn.
"Cô nhớ lại bàn ấy.." ->?
Kết luận: Cảm ơn vì đã lắng nghe, hi vọng những ý góp ý này của mình sẽ giúp ích cho bạn. Thân!
Chỉnh sửa cuối: