+ Mình chỉ làm điều mình thích cho nên truyên đọc rồi và thấy thích thì mình mới edit.
+ Thể loại truyện mình thích có hơi chút đi ngược với xu hướng thời đại nên yah~enjoy thôi.
+ Phương châm sống của mình là làm việc gì sẽ làm đến cùng! Nên chắc chắn mình sẽ không bỏ hố, tất nhiên một phần nữa là do mình edit truyên mình thích nên khó mà bỏ được.
+ Vì công việc và còn phải chơi game nên mình update chương mới vào chủ nhật.
Mọi người dựa theo Lâm Sơn bắt đầu dựng lửa trại. Bọn họ nhặt những viên đá, xếp thành vòng tròn và đặt củi lên, lửa trại đơn giản làm xong.
Nhóm của Tiêu Thư Vi dựng xong trước. Bọn họ lấy cái xoong mà giáo viên phát cho, đặt lên trên, nấu nước chuẩn bị nấu mì.
Giáo viên cũng phát cho mỗi người một cái cánh gà và một xiên thịt cừu, có thể tự mình nướng ăn, cũng rất thú vị.
Hai bạn nam trong nhóm thì phụ trách nướng thịt, còn hai bạn nữ thì phụ trách nấu mì.
Tiêu Thư Vi thấy mình không xen tay vào được, chợt nhớ tới mớ rau dại, vì vậy cô đứng lên, đi đến đống lửa bên cạnh Lâm Sơn, từ trong mớ rau lấy ra một ít rau đắng cùng một ít rau tề.
Cô đem rau đi rửa sạch, trụng rau đắng với nước sôi để loại bỏ vị đắng, sau đó vớt ra rồi để nguội.
Cô mượn chai tương ớt của một cô bạn cùng nhóm rót vào rau, sau đó dùng dao gọt hoa quả cắt nhỏ xúc xích, cho tất cả ra dĩa trộn với mì ăn liền.
Cô dùng nĩa nếm thử một miếng, mùi vị cũng không tệ.
Nhóm bên cạnh ngồi ăn mì đến phát ngán, đợi cánh gà nửa ngày vẫn chưa chín, thấy nhóm của cô đang ăn rau trộn, họ cũng rục rịch làm theo, cầm hai nắm rau dại trở về trộn, trộn xong, ăn vào vừa đắng vừa chát, không ngon gì hết.
Tiêu Thư Vi thấy vậy, phân một ít cho bọn họ, một cô bạn nhận lấy và cảm ơn. Cô bạn cầm đũa kẹp lên nếm nếm, đột nhiện hai mắt tỏa sáng ︰ "Thật ngon, không thua gì mua ở nhà hàng!"
Tiêu Thư Vi ngượng ngùng cười cười ︰ "Thật ra là nhờ chai tương ớt vạn năng á."
Cô bạn kia đưa qua cho Trần Tang Ny, Trần Tang Ny đang ăn khoai tây chiên, cô liếc mắt nhìn dĩa rau trộn một cái, cau mày nói: "Nó có sạch không đấy?"
".. Chắc là rửa sạch rồi!" Cô bạn kia rõ ràng có chút không vui, "Rau dại không có thuốc trừ sâu, cậu sợ cái gì?"
"Tôi có thói ở sạch, đồ ăn phải rửa thật là sạch tôi mới ăn." Trần Tang Ny nói.
"Vậy cậu đi ra quán ăn thì làm thế nào?"
Trần Tang Ny nhún vai ︰ "Cho nên tôi chỉ ăn KFC McDonald, Burger King, cửa hàng nước ngoài chắc chắn sạch sẽ hơn mấy cái quán ăn trong nước."
"Hơn nữa tôi chưa bao giờ ăn rau dại gì gì đó, vừa không ăn được lại không có phẩm vị, hạ đẳng giống như đồ ăn lề đường."
Giọng điệu kỳ lạ của Trần Tang Ny làm cho cô bạn kia ngạc nhiên.
Tiêu Thư Vi cảm thấy có chút không vui, bằng cái gì nói rau cô trộn không có phẩm vị?
Cô rốt cục không nhịn nổi, sâu kín nói rằng ︰ "Trong mắt của tôi, món ăn lành mạnh tốt cho sức khỏe mới là có phẩm vị, so với mấy cái quán ăn nhanh nước ngoài tốt hơn nhiều."
Trần Tang Ny liếc Tiêu Thư Vi liếc mắt, mất hứng nói ︰ "Tao thích ăn thức ăn nhanh đó, thì sao? Dù sao cũng hơn là uống dầu tái chế trong mấy cái quán ăn Trung Quốc."
Tiêu Thư Vi ︰ "..."
Cô lười cãi cọ với Trần Tang Ny, Trần Tang Ny thích ăn cái gì không có quan hệ với cô.
Cô bạn bên cạnh lại không nhìn nổi ︰ "Cô bằng cái gì nói nhà hàng Trung Quốc đều là dầu tái chế? Nhà tôi chính là mở quán ăn, chưa bao giờ dùng dầu tái chế!"
Trần Tang Ny bị nghẹn một cái, cúi đầu nói lầm bầm ︰ "Giận cái gì mà giận, tôi cũng không nói tất cả nhà hàng đều như vậy."
Cơm nước xong, dọn dẹp rác rưởi, mọi người liền ngồi xếp bằng quanh lửa trại, sau đó bắt đầu thay phiên nhau biểu diễn tài năng.
Đa số đều là hát, còn có người đọc diễn cảm thơ ca, hoặc là kể chuyện cười.
Đến phiên Tiêu Thư Vi, do quá ngại ngùng không dám lên, thế là bị mấy bạn gái trong nhóm đẩy ra.
Cô đứng ở giữa, thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, nhất thời khẩn trương đến gương mặt đều co quắp.
Cô xoa xoa khuôn mặt, thấp giọng nói ︰ "Tôi đây.. Cũng hát một bài!"
Cô hát một bài tiếng Anh tên《bigbigworld》, không phải vì để khoe khoang trình độ tiếng Anh, chỉ là hiện tại khẩn trương muốn chết, chỉ nhớ rõ có bài này.
Sau khi lên cấp ba, cô rất lâu rồi không có hát, trong điện thoại di động lưu đều là nhạc nền hoạt hình, bài hát này cũng là do giáo viên tiếng Anh cấp hai dạy cho.
Tiêu Thư Vi thanh âm nhẹ nhẹ khàn khàn, nghe rất thoải mái, cực kỳ hợp với bài hát này.
Hát xong, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Cô vừa chạy về vị trí của mình, chợt nhớ tới chưa cảm ơn mọi người, lại nhảy dựng lên cuối đầu, khiến mọi người cười vang.
Cô bạn Bạch Vi cùng nhóm cười khích lệ Tiêu Thư Vi ︰ "Hát không tệ nha! Tiếng Anh phát âm rất chuẩn luôn!"
Bạn nam bên cạnh cũng nói đùa ︰ "Có thể đi tham gia The Voice China, ha ha!"
Vẫn có một người không vui.
".. Giả bộ cái gì giả bộ, người Trung Quốc hát cái gì tiếng Anh."
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Trần Tang Ny.
Tiêu Thư Vi thật sự hết chỗ nói, Trần Tang Ny hạ quyết tâm muốn gây nhau với cô đây mà.
*
Hoạt động ngày thứ hai rất phong phú, buổi sáng là chạy bộ rèn luyện thể chất, buổi chiều tổ chức đi xuyên rừng cây và chơi trò đi tìm kho báu.
Nhóm của Tiêu Thư Vi đạt hạng hai khi chơi đi tìm kho báu, phần quà là một cái túi đựng bút. Mặc dù phần thưởng hơi nghèo, nhưng cũng hơn là bộ đề ôn thi đại học.
Chơi cả ngày, đến buổi tối, mọi người đều mệt, cũng đói bụng quá rồi.
Trên đường về, mọi người đều đang suy đoán tối nay sẽ ăn gì.
Ai biết là vừa về tới nông trại, một cái tin xấu phá vỡ mộng ăn uống của mọi người.
Chuyện là, dì Trương chạng vạng đi mua gia vị, không cẩn thận té gảy cánh tay, đã được đưa đi bệnh viện.
Có người oán trách︰ "không có người nấu ăn, chúng ta ăn cái gì bây giờ?"
Cũng có người lương tâm phát thiện nói︰ "Đừng nói như vậy, người ta đều té bị thương."
"Hay là đi quầy bán quà vặt mua đồ ăn ăn đỡ đi." Có người đề nghị.
Nhưng mà gần đây chỉ có một quầy bán đồ ăn vặt, hơn nữa rất nhiều đồ đều sắp hết hạn.
Có người gan lớn chạy đi chất vấn giáo viên ︰ "Xảy ra chuyện như vậy mấy thầy không nên chịu trách nhiệm sao?"
Giáo viên hướng dẫn bất đắc dĩ nói ︰ "Thầy sẽ nghĩ cách tìm người biết nấu cơm đến đây, vì vậy các em chờ một chút."
Giáo viên hướng dẫn vừa đi, Tiêu Thư Vi đi vào bếp, thấy nguyên liệu nấu ăn đều được dì Trương chuẩn bị xong, ngoại trừ khoai tây chỉ mới gọt da thì tất cả rau củ đều đã được cắt nhỏ.
Mười phút sau, giáo viên hướng dẫn trở về, thầy ấy vừa nhờ được một người phụ nữ biết nấu cơm ở nông trại kế bên qua đây.
Vừa vào nhà bếp, thầy lại thấy cô bé đào rau hôm trước đang vùi đầu cắt khoai tây.
Giáo viên hướng dẫn ngạc nhiên hỏi ︰ "Em đang làm gì vậy?"
Tiêu Thư Vi nhìn thấy giáo viên, có chút ngượng ngùng ︰ "Em chỉ muốn cắt cái này trước, tiết kiệm thời gian."
Giáo viên hướng dẫn cười cười ︰ "uhm, biết suy nghĩ vậy là tốt."
Thật ra Tiêu Thư Vi cũng có tính toán của riêng mình. Cô muốn nhân cơ hội này tăng độ thành thạo của "Kỹ thuật xắt rau".
Sau đó, cô còn giúp xào hai món ăn, một là Ớt Xào Khoai Tây Sợi. Một là Bông Cải Xào Thịt.
"Bọn trẻ bây giờ nếu như ai cũng chịu khó như cháu thì tốt rồi." dì phụ trách nấu cơm cười nói.
Tiêu Thư Vi sửng sốt, có người khen cô chịu khó!
Từ trước đến giờ, cô là một đứa lười đến ngay cả chăn cũng không chịu gấp.
Bây giờ không giống, cô phát hiện, thật ra bản thân rất thích nấu ăn.
Lại càng có động lực hơn khi nghĩ đến việc nấu ăn có thể nâng cấp kỹ năng sống của mình.
Nhìn thấy kết quả trước mắt mà nỗ lực, vĩnh viễn có hiệu quả hơn nhiều so với việc nỗ lực mà không có mục đích.
Lúc ăn cơm, giáo viên hướng dẫn cố ý nói cho mọi người, có hai món ăn là Tiêu Thư Vi làm.
Ở đây, hơn phân nửa học sinh là chưa nấu cơm bao giờ.
Vừa nghe nói có bạn biết nấu cơm, bọn họ đều kinh ngạc.
Còn như Trần Tang Ny, cô đã sớm cùng bạn của Cô tránh trong phòng gặm đồ ăn vặt, cho nên đã bỏ lỡ bữa cơm nóng hổi.
*
Ngày cuối cùng, buổi sáng là thi chạy tiếp sức. Buổi chiều lên xe chuẩn bị trở về.
Buổi trưa, ăn cơm xong, giáo viên hướng dẫn công bố bảng xếp hạng tổng điểm hoạt động của các nhóm. Nhóm của Tiêu Thư Vi chỉ được hạng ba, mỗi người được nhận một phần thưởng là một hộp bút dạ cùng một bao khăn giấy.
Tiêu Thư Vi còn giành được giải thưởng cá nhân duy nhất: "Giải thưởng tinh thần trại hè".
Giải thưởng này là do mọi người bình chọn, hầu như hơn phân nửa người đều bỏ phiếu cho Tiêu Thư Vi.
Cô đào rau dại được hạng nhất, còn biết nấu cơm, mọi người ấn tượng với cô sâu nhất.
Tiêu Thư Vi cho rằng phần thưởng sẽ lại là đề ôn thi đại học, không ngờ dĩ nhiên là một hộp chocolate, còn là của hãng mà cô thích nhất!
Tiêu Thư Vi nhìn chocolate dở khóc dở cười.
Cô đang giảm béo, cái chocolate này chỉ có thể nhìn không thể ăn, còn không bằng thưởng cho một bộ đề ôn thi!
Về lại thành phố, Tiêu Thư Vi xuyên qua cửa sổ, xa xa nhìn thấy mẹ mình cùng với mẹ Trần đang đứng chờ ở bến xe.
Xuống xe sau, mẹ Trần chạy đến cầm lấy túi xách của con gái mình, ân cần nói ︰ "Có mệt hay không? Có bị say xe không? Trại hè chơi được không con?"
Tiêu Thư Vi tất nhiên không có đãi ngộ này. Mẹ cô nhìn thấy cô, chuyện thứ nhất làm chính là dùng sức nhéo một cái vào mặt của cô, cười nói ︰ "Ồi ôi, teo lại không ít! Có lời nha!"
Tiêu Thư Vi cũng vô thức nhéo vào mặt mình, dường như mặt nhỏ lại thật?