

- "Đối với tôi văn chương không phải là cách đem đến cho người đọc sự thoát ly hay sư quên; trái lại văn chương là một thứ khí giới thanh cao và đắc lực mà chúng ta có, để vừa tố cáo và thay đổi một cái thế giới giả dối, tàn á, vừa làm cho lòng người đọc thêm trong sạch và phong phú hơn". (Thạch Lam)
- "Một nhà nghệ sĩ chân chính phải là nhà nhân đạo trong cốt tủy". (Sê khốp)
- "Nhà văn phải là người thư ký trung thành của thời đại". (Banlzac)
- "Văn học, đó là tư tưởng đi tìm cái đẹp trong ánh sáng". (CharlesDuBos)
- "Nhà văn phải biết khơi lên ở con người niềm trắc ẩn, ý thức phản kháng cái ác; cái khát vọng khôi phục và bảo vệ những cái tốt đẹp hơn". (Ai ma tốp)
- "Thi ca là một tôn giáo không kỳ vọng". (Jean Cocteau)
- "Văn học giúp con người hiểu được bản thân mình, nâng cao niềm tin vào bản thân mình và làm nảy nở ở con người khát vọng hướng tới chân lý". (M. Gorki)
- "Nghệ thuật không cần phải là ánh trăng lừa dối, nghê thuật không nên là ánh trăng lừa dối, nghệ thuật chỉ có thể là tiếng đau khổ kia thoát ra từ những kiếp lầm than". (Nam Cao)
- "Văn chương có loại đáng thờ và loại không đáng thờ. Loại không đáng thờ là loại chỉ chuyên chú ở văn chương, loại đáng thờ là loại chuyên chú ở con người". (Nguyễn Văn Siêu)
- "Thơ ca làm cho tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời trở thành bất tử". (Shelly)
- "Thơ là rượu của thế gian". (Huy Trực)
- "Trong tâm hồn con người đều có cái van mà chỉ có thơ ca mới mở được". (Nhêcơraxop)
- "Trên đời, có những thứ chỉ giải quyết được bằng thơ". (Maiacôpxki)
- "Niềm vui của nhà thơ chân chính là niềm vui của người mở đường vào cái đẹp, của người biết đi tới tương lai". (Pautôpxki)
- "Nhà thơ, ngay cả những nhà thơ vĩ đại nhất cũng đồng thời là những nhà tư tưởng". (Biêlinxki)
- "Tất cả mọi nghệ thuật đều phục vụ cho một nghệ thuật vĩ đại nhất là nghệ thuật sống trên Trái Đất". (Béc-tôn Brếch)
- "Thơ là sự sung mãn của tình cảm mãnh liệt". (Ban-zắc)
- "Thơ là chuyện đồng điệu". (Tố Hữu)
- "Thơ là tiếng gọi đàn". (Xuân Diệu)
- "Thơ là sự thể hiện con người và thời đại một cách cao đẹp". (Sóng Hồng)
- "Thơ sinh ra từ tình yêu và lòng căm thù, từ nụ cười trong sáng hay những giọt nước mắt cay đắng". (Raxun Gamzatôp)
- "Thơ là âm nhạc của tâm hồn, nhất là những tâm hồn cao cả, đa cảm". (Voltaire)
- "Thơ là viên kiêm cương lấp lánh dưới ánh mặt trời". (Sóng Hồng)
- "Thơ là thần hứng". (Platon)
- "Thơ là ngọn lửa thần". (Đecgiavin)
- "Thơ ca là niềm vui cao cả nhất mà loài người đã tạo ra cho mình". (C. Mac)
- "Thơ, trước hết là cuộc đời, sau đó mới là nghệ thuật". (Biêlinxki)
- "Thơ là cái nhụy của cuộc sống, nên nhà thơ phải đi hút cho được cái nhụy ấy phấn đấu làm sao cho cuộc đời của mình cũng có nhụy". (Phạm Văn Đồng)
- "Một nhà văn thiên tài là người muốn cảm nhận cái vẻ đẹp man mác của vũ trụ". (Thạch Lam)
- "Sống đã rồi hãy viết, hãy hòa mình và cuộc sống vĩ đại của nhân dân". (Nam Cao)
- "Ở đâu có lao động thì ở đó có sáng tạo ra ngôn ngữ. Nhà văn không chỉ học tập ngôn ngữ của nhân dân mà còn là người phát triển ra ngôn ngữ sáng tạo, không nên ăn bám vào người khác. Giàu ngôn ngữ thì văn sẽ hay.. Cùng một vốn ngôn ngữ ấy nhưng sử dụng có sáng tạo thì văn sẽ có bề thế và kích thước. Có vốn mà không biết sử dụng chỉ như nhà giàu giữ của. Dùng chữ như đánh cờ tướng, chữ nào để chỗ nào phải đúng vị trí của nó. Văn phải linh hoạt. Văn không linh hoạt gọi là văn cứng đơ thấp khớp..". (Nguyễn Tuân)
- "Một nhà nghệ sĩ chân chính phải là nhà nhân đạo trong cốt tủy". (Sê khốp)
- "Nhà văn phải là người thư ký trung thành của thời đại". (Banlzac)
- "Văn học, đó là tư tưởng đi tìm cái đẹp trong ánh sáng". (CharlesDuBos)
- "Nhà văn phải biết khơi lên ở con người niềm trắc ẩn, ý thức phản kháng cái ác; cái khát vọng khôi phục và bảo vệ những cái tốt đẹp hơn". (Ai ma tốp)
- "Thi ca là một tôn giáo không kỳ vọng". (Jean Cocteau)
- "Văn học giúp con người hiểu được bản thân mình, nâng cao niềm tin vào bản thân mình và làm nảy nở ở con người khát vọng hướng tới chân lý". (M. Gorki)
- "Nghệ thuật không cần phải là ánh trăng lừa dối, nghê thuật không nên là ánh trăng lừa dối, nghệ thuật chỉ có thể là tiếng đau khổ kia thoát ra từ những kiếp lầm than". (Nam Cao)
- "Văn chương có loại đáng thờ và loại không đáng thờ. Loại không đáng thờ là loại chỉ chuyên chú ở văn chương, loại đáng thờ là loại chuyên chú ở con người". (Nguyễn Văn Siêu)
- "Thơ ca làm cho tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời trở thành bất tử". (Shelly)
- "Thơ là rượu của thế gian". (Huy Trực)
- "Trong tâm hồn con người đều có cái van mà chỉ có thơ ca mới mở được". (Nhêcơraxop)
- "Trên đời, có những thứ chỉ giải quyết được bằng thơ". (Maiacôpxki)
- "Niềm vui của nhà thơ chân chính là niềm vui của người mở đường vào cái đẹp, của người biết đi tới tương lai". (Pautôpxki)
- "Nhà thơ, ngay cả những nhà thơ vĩ đại nhất cũng đồng thời là những nhà tư tưởng". (Biêlinxki)
- "Tất cả mọi nghệ thuật đều phục vụ cho một nghệ thuật vĩ đại nhất là nghệ thuật sống trên Trái Đất". (Béc-tôn Brếch)
- "Thơ là sự sung mãn của tình cảm mãnh liệt". (Ban-zắc)
- "Thơ là chuyện đồng điệu". (Tố Hữu)
- "Thơ là tiếng gọi đàn". (Xuân Diệu)
- "Thơ là sự thể hiện con người và thời đại một cách cao đẹp". (Sóng Hồng)
- "Thơ sinh ra từ tình yêu và lòng căm thù, từ nụ cười trong sáng hay những giọt nước mắt cay đắng". (Raxun Gamzatôp)
- "Thơ là âm nhạc của tâm hồn, nhất là những tâm hồn cao cả, đa cảm". (Voltaire)
- "Thơ là viên kiêm cương lấp lánh dưới ánh mặt trời". (Sóng Hồng)
- "Thơ là thần hứng". (Platon)
- "Thơ là ngọn lửa thần". (Đecgiavin)
- "Thơ ca là niềm vui cao cả nhất mà loài người đã tạo ra cho mình". (C. Mac)
- "Thơ, trước hết là cuộc đời, sau đó mới là nghệ thuật". (Biêlinxki)
- "Thơ là cái nhụy của cuộc sống, nên nhà thơ phải đi hút cho được cái nhụy ấy phấn đấu làm sao cho cuộc đời của mình cũng có nhụy". (Phạm Văn Đồng)
- "Một nhà văn thiên tài là người muốn cảm nhận cái vẻ đẹp man mác của vũ trụ". (Thạch Lam)
- "Sống đã rồi hãy viết, hãy hòa mình và cuộc sống vĩ đại của nhân dân". (Nam Cao)
- "Ở đâu có lao động thì ở đó có sáng tạo ra ngôn ngữ. Nhà văn không chỉ học tập ngôn ngữ của nhân dân mà còn là người phát triển ra ngôn ngữ sáng tạo, không nên ăn bám vào người khác. Giàu ngôn ngữ thì văn sẽ hay.. Cùng một vốn ngôn ngữ ấy nhưng sử dụng có sáng tạo thì văn sẽ có bề thế và kích thước. Có vốn mà không biết sử dụng chỉ như nhà giàu giữ của. Dùng chữ như đánh cờ tướng, chữ nào để chỗ nào phải đúng vị trí của nó. Văn phải linh hoạt. Văn không linh hoạt gọi là văn cứng đơ thấp khớp..". (Nguyễn Tuân)
Chỉnh sửa cuối: