Tác giả, tác phẩm: - Huy Cận (1919-2005) quê ở làng Ân Phú, huyện Hương Sơn, tỉnh Hà Tĩnh. - Thuở nhỏ ông học ở quê rồi vào Huế học hết trung học. - Năm 1939 ra Hà Nội học ở Trường Cao đẳng Canh nông. - Từ năm 1942, Huy Cận tích cực hoạt động trong mặt trận Việt Minh sau đó được bầu vào uỷ ban dân tộc giải phóng toàn quốc. - Sau cách mạng tháng 8, giữ nhiều trọng trách quan trọng trong chính quyền cách mạng. - Sau này ông làm Thứ trưởng Bộ Văn hóa, rồi Bộ trưởng đặc trách Văn hóa Thông tin trực thuộc Hội đồng Bộ trưởng trong chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, phụ trách các công tác văn hóa và văn nghệ. - Từ 1984, ông là Chủ tịch Ủy ban Trung ương Liên hiệp các Hội Văn học nghệ thuật Việt Nam. Ngoài ra, ông còn là Đại biểu Quốc hội Việt Nam khóa I, II và VII. - Trước cách mạng tháng 8: Lửa thiêng, Kinh cầu tự, Vũ trụ ca - Sau cách mạng tháng 8: Trời mỗi ngày lại sáng, Đất nở hoa, Chiến trường gần đến chiến trường xa.. Buồn Tác giả: Huy Cận Đã chảy về đâu những suối xưa? Đâu cơn yêu mến đến không chờ? Tháng ngày vùn vụt phai màu áo Của những nàng tiên mộng trẻ thơ. Rụng những chùm tên mấy độ bông; Phai hàng nhật ký chép song song; Chàng trai gối mộng trên trang sách Tỉnh thức, mùa xuân rụng hết hồng. Đời mất về đâu, hỡi tháng, năm? Xuân không mọc nữa với trăng rằm! Chẳng bao lâu ngủ sầu trong đất, Vĩnh viễn mùa đông lạnh chỗ nằm. Nay hẵng còn đây ấm mặt trời, Mà sao lòng lạnh tuyết băng rơi? - U sầu chắc hẳn đang nhanh bước, Lưng khọm nghìn năm đến cửa tôi. Cảm nhận về bài thơ: Bài thơ nói về tuổi trẻ sắp qua đi. Mọi kí ức về một thời non trẻ ùa về. Những ngày tháng, sức sống bừng dậy đầy đam mê, nhiệt huyết, năng nổ cắp sách tới trường cùng bè bạn, thầy cô thân yêu. Năm tháng sống với tuổi trẻ, sống với ước mơ, hy vọng lớn lao. Nhưng giờ tuổi trẻ sắp qua đi, ta sẽ chẳng còn lại gì ngoài tuổi già lưng khọm. Sức khỏe ngày một kém đi. Có ai là sống mãi với tháng năm. Thời gian trôi qua quá nhanh, mới chớp mắt tuổi già đến nhanh. Ta nắm giữ được gì khi mọi thứ quá mong manh. Bài thơ buồn đúng như tên tựa đề của tác giả Huy Cận khi nói về thời gian vô hạn, nhưng đời người hữu hạn. Hãy trân quý từng phút giây của hiện tại vì một khi mất đi rồi sẽ không bao giờ tìm lại được.