Sẽ có ngày.. Tú Bấm để xem Chắc là em buồn lắm phải không? Khi bóng tối phủ đen màu quá khứ, Em hoang mang trước muôn vàn thử thách, Chẳng biết lòng người sạch - bẩn, trắng - đen. Cuộc đời này em vội vã, bon chen Đêm lại về với xác thân mệt lả, Bao tổn thương làm tim đau rệu rã, Bỗng khát khao một người lạ chân thành. Bỗng một ngày thấy mình quá mong manh Bỗng yếu lòng trước lòng người giá lạnh, Trước người ngoài, em ép mình mạnh mẽ, Cố vững tâm, tô vẽ một nụ cười. Sẽ có ngày em gặp được một người Cùng em khóc cười, cùng vượt qua giông tố, Chỉ cần thương mình và yêu mình hơn nữa, Sẽ có ngày, người đến... Nhớ nhé em! Tú
Thơ tình không tên Tú Bấm để xem Em quên rồi, nơi chốn cũ mưa rơi Cũng đã quên nơi ta từng hẹn ước, Em chỉ giữ trong tim một vết xước, Mối tình khờ mãi khắc cốt ghi tâm. Ngày anh đến thật chậm rãi, âm thầm Bên hiên nhà, nụ tầm xuân vừa hé Cung đường nhỏ rộn ràng tiếng chim sẻ, Nét bút nghiêng, bức vẽ có hai người... Căn gác nhỏ luôn rộn rã tiếng cười Phím dương cầm và hai bàn tay ấm, Khúc tình ca nhẹ nhàng, trầm bổng, Xua tan đi những lạnh giá đời thường. Mùa thu đến, lá lặng lẽ lìa cành Ngày anh đi, phía chân trời tắt nắng, Căn gác ấm bây giờ chợt lạnh vắng, Nốt nhạc xưa rơi rớt trên phím đàn. Anh đi rồi, phố cũ vắng tiếng cười Em bước vội giữa dòng người vội vã, Cung đường cũ sao bây giờ xa lạ, Lá rơi đầy chiều ủ rũ thu sang.
Chờ ngày mưa tan Tú Bấm để xem Em gặp lại anh trên phố cũ thật buồn Chiều mưa tuôn, bao nhiêu người vội vã, Mình lướt qua như hai người xa lạ, Hai tiếng "Anh ơi" chẳng thể nói nên lời. Anh đi rồi, kí ức cứ gọi mời Bao tiếc nuối níu chân em lần nữa, Bao lỗi lầm ngày xưa chưa kịp sửa, Anh vội bỏ đi mà chẳng muốn quay về. Anh bước tiếp bởi hiện tại thật dài Em lui về quá khứ rất xa xôi, Mưa ngừng rồi, khóe mắt vẫn ướt nhem, Trời hửng nắng, sao quanh em thật lạnh? Em gượng cười nắm giữ mảnh tình xưa, Mong tạnh mưa, cầu vồng về cuối phố.
Bao lâu rồi? Tú Bấm để xem Bao lâu rồi chưa ai chúc ngủ ngon? Bao lâu rồi vì ai lòng thao thức? Sao cứ mãi trăn trở trong hồi ức? Buông đi em, chuyện qua đã lâu rồi... Bao lâu rồi, em dứt khoát nói "Thôi!" Với những người thật tâm muốn bước tới, Phải chăng em sợ những ngày chới với, Sợ nhớ thương, đau đớn của một thời... Bao lâu rồi em không nhận lời mời Để bản thân được rong chơi trên phố, Nắm tay người, ngắm hoa đào nở rộ, Hưởng ngọt ngào trên đại lộ thanh xuân. Em ơi em, để trái tim thanh thuần Sống an yên hết phần đời còn lại, Vì vận mệnh vẫn xoay vần, mãi mãi, Mở rộng lòng, đừng e ngại biệt li. Cả một thời ngồi hát khúc tình si, Bao lâu rồi chưa yêu ai, em nhỉ?
Đà Lạt miền thương nhớ Tú Bấm để xem Chợt nhớ về Đà Lạt những chiều thu Tháng năm ấy sương mù giăng kín lối, Mưa lạnh rơi cho dòng người thêm vội, Một thoáng nắng chiều rồi một thoáng đêm đen. Thành phố buồn rét lạnh buổi đầu đông Ông cụ già gánh đông sương lạnh ngắt, Bến xe cũ im lìm, đường hiu hắt, Ai lặng thầm đi nhặt ánh trăng rơi? Bao năm rồi, bao mảnh đời xa xứ Bao nụ cười xen lẫn những niềm đau, Cung đường buồn, đêm le lói ánh sao, Sương lững thững dừng chân bên cỏ ướt. Ai giữ mãi những niềm thương nỗi nhớ Đợi tình đời hàn vết xước trong tim, Nước chảy trôi, hoa cứ mãi kiếm tìm, Màu hạnh phúc giữa muôn vàn xa lạ.
Cảm thức với đời Tú Bấm để xem Thế giới nào cũng tràn ngập nỗi đau Chạy đi đâu cho đời thôi mệt mỏi, Một kiếp người với vô vàn câu hỏi, Phải sống sao cho thật giống chính mình? Khoác lên mình bộ quần áo thật xinh Mà không thể ngăn lòng thôi thương tổn, Đôi giày tốt có giúp mình chạy trốn, Tránh được chông gai trong suốt một kiếp người? Ngẩng cao đầu và vẫn cố gượng cười Để nỗi đau bị thời gian vùi lấp, Thấy mặt người nhưng không sao nhìn thấu, Thật giả trắng đen, sâu cạn tấm chân tình. Qua đau thương mong lại thấy nụ cười Sau đêm đen bầu trời lại hửng nắng, Thôi cô đơn sau bao ngày xa vắng, Chọn yêu thương, sống tiếp một thoáng này...
Tớ từng có một người bạn, không thân thiết lắm, nhưng tớ quý bạn ấy lắm. Bạn ấy là thủ thư của thư viện trường, và bằng tuổi tớ. Trường tớ nhỏ lắm, cộng sinh viên tất cả các khóa lại cũng chỉ chưa đến 200 người, thế nên ai cũng biết nhau và mọi người rất thân thiện với nhau. Bọn tớ mỗi lần vào thư viện, đầu tiên sẽ là nói chuyện với bạn ấy, rồi sau đó mới vào góc làm việc của mình đọc sách. Mọi chuyện cứ yên bình như thế cho đến một buổi sáng thức dậy, cả trường hốt hoảng báo tin cho nhau rằng bạn ấy đã mất đột ngột trong một tai nạn giao thông. Tất cả mọi người như chết điếng trong thời khắc đó. Cho đến bây giờ, mỗi lần lướt fb ngang qua trang cá nhân của bạn đó, bọn tớ vẫn thấy lòng chùng xuống đến lạ. Hôm nay đọc được bài thơ của cậu, bất giác tớ như thấy được nụ cười của bạn ấy vẫn còn phảng phất đâu đây. Cảm ơn cậu nhiều nhé, bài thơ rất hay.
Con không muốn lấy chồng Tú Bấm để xem Con mãi mãi sẽ không đi lấy chồng Để lòng mình thảnh thơi, không vướng bận, Đời có dài và tháng năm chẳng vội, Sao phải về sống kiếp vợ người ta? Con chẳng muốn sống xa mẹ, xa cha Gần nửa đời trong nhà tranh vách lá, Tình nào bằng tình con với má, Xa nhà rồi, biết dựa dẫm vào ai? Con rất sợ vào mỗi buổi sớm mai, Phải thức giấc lo ngày dài vội vã, Sống chung nhà với những người xa lạ, Phải dặn lòng, nhẫn nhịn, gọi mẹ cha. Con không muốn từ bỏ những đam mê Không vì ai mà hi sinh tuổi trẻ, Càng không muốn sinh con hay làm mẹ, Kiếp mẹ buồn, bỉm sữa, tiếng à ơi. Cuộc đời này con như lá rụng rơi Thà về cội, không chôn vùi đất khách, Chịu một chút săm soi, tọc mạch, Còn tốt hơn kiếp đất khách quê người. Mặc kệ đời, ai cười để họ cười Sao họ thấu lòng con cho kì được? Nhìn đời mẹ, con phần nào đoán trước, Lấy chồng rồi, lắm vất vả truân chuyên. Con độc thân, kiêu hãnh nở nụ cười Đi kiếm tiền, tham quan miền xa lạ, Nơi nào đó có con và có mẹ, Như một thời mẹ đã từng ước mơ.
Tuổi hai lăm Tú Bấm để xem Con của mẹ hăm lăm chưa lấy chồng Sáng chấm công, về nhà khi tối mịt, Ngày lãnh lương mua ít đồ ngon bổ Để dành tiền, lo những tháng tiếp theo. Tuổi đời con gần dốc núi cheo leo Vẫn chưa muốn yêu thương ai vội vã, Bởi con còn loay hoay vòng vay - trả, Nợ ân tình, nuôi dưỡng của mẹ cha. Con gái mẹ là người có đam mê Ngoài yêu tiền còn làm thơ, viết truyện, Mặc kệ đời xỏ xiên bao điều tiếng, Vẫn gửi lòng vào nét chữ, cơn mơ. Con gái mẹ từng sống kiếp bơ vơ Bốn năm dài bủa vây là nỗi sợ, Đã từng yêu, từng một lần tan vỡ, Khi cứ ngỡ sẽ bên nhau trọn đời. Một lần yêu, đau đớn suốt một thời Thêm đau thương ngày gia đình tan vỡ, Mẹ hi sinh nửa cuộc đời làm vợ, Đến cuối cùng lại than thở với đêm. Con đã từng uống rượu đến say mèm Rồi thức giấc và gục đầu, bật khóc, Nhớ đến mẹ vì gia đình, khó nhọc, Rồi nhận về bao lời nói chua cay. Tổn thương này theo con đến ngày sau, Xa nhà rồi vẫn đau đáu nhìn lại, Nay con đi, cha ở nhà cùng mẹ, Liệu có thuận hòa hay mâu thuẫn, đòn roi? Tuổi đời con còn dài lắm đau thương Chưa một lần đứng trước gương, nhìn lại, Con chấp nhận cho yêu thương phai nhạt, Để lòng mình vơi bớt những hiềm nghi. Trên đường đời, ai hát khúc tình si, Con mặc kệ, dù không yêu vẫn sống!
Nguyện Tú Bấm để xem Nguyện hóa thành một tia nắng ban mai Sưởi ấm đường cho ngày thôi lạnh lẽo, Song hành cùng tiếng chim ca trong trẻo Đi cùng người trong buổi sáng bình minh. Nguyện hóa thành cây cỏ buổi hoàng hôn Đắm mình trong ánh tà dương đỏ rực, Thong thả nhìn chim trời bay về tổ, Được ngắm người lúc than thở, ưu tư. Nguyện hóa thành sông nhỏ ở tứ phương Làm tấm gương cho trăng soi đáy nước, Dù êm đềm hay cuồn cuộn bão giông Qua kiếp người nhưng tâm không trầy xước. Nguyện vì người, hóa thân thành ngọn gió Để vi vu thổi mát những đêm hè, Nghe ve kêu, nhìn phượng nở đỏ trời Sống cùng người qua tháng năm vội vã, Nguyện cùng người đến những nơi xa lạ Chọn chốn dừng trên cỏ lá xanh tươi, Cùng mỉm cười trong giấc ngủ an yên Mãi êm đềm, không mong ngày thức giấc. Có kiếp sau, nguyện hóa kiếp sương mù Để tự tại chu du nơi đất khách, Mặc lòng người trắng đen hay sạch bẩn, Nắng lên rồi tan biến chẳng vấn vương.