Ánh trăng chiếu rọi ngoài khung cửa, Bóng mây lửng lờ che khuất trăng. Khuất ánh trăng, dường như tôi sống lại, Sống lại với những ký ức ngày xưa. Tôi gặp em vào một ngày đầy nắng, Thấy em cười, em múa hát thật hay. Say nụ cười, say luôn cả ánh mắt, Rượu không uống nhưng lòng mình bỗng say. Bản thân tôi là một tay họa sĩ, Thích vẽ vời, vẽ mọi thứ xung quanh. Gặp được em tôi dường như thấm rượu, Chỉ vẽ người, người con gái tôi thương. Đôi lần muốn, tỏ lòng cho em biết, Nhưng đời người thật sự rất trớ trêu. Gia đình em là gia đình gia giáo, Không chấp nhận tình yêu mà tôi trao. Tôi không muốn phải làm em khó xử, Chỉ cạnh bên, tốt hai chữ "bạn bè". Từ hôm ấy, lúc nào tôi cũng vẽ, Vẽ bóng hình, vẽ mái tóc của em. Chỉ kì lạ, không vẽ ánh mắt em, Cả bờ môi tôi cũng không hề vẽ. Sau này, có hàng nghìn bức vẽ, Chỉ vẽ em không thay đổi chút nào. Bóng dáng em vẫn mãi đẹp như thế, Nhưng nhìn vào, chẳng ai biết là em. Mây trôi đi, nhưng trăng không sáng nữa, Tranh của tôi cũng chẳng thể hoàn thành. Bức tranh ấy thiếu ánh mắt, bờ môi, Như đời tôi, thiếu tình yêu hạnh phúc. #ntq