Buổi sáng sớm, ánh nắng đầu ngày len qua ô cửa sổ căn phòng trọ 20 mét vuông ở Thủ Đức, chiếu lên bức tranh của Ánh trên tường. Nét vẽ ngây ngô – gia đình bốn người quây quần bên mâm cơm Tết – như rực rỡ hơn dưới ánh sáng, như thể giấc mơ đoàn tụ của Hùng và Lan đang được nhen nhóm từng ngày. Ngoài ngõ, tiếng xe máy vù vù khởi động ngày mới, hòa với tiếng rao "Bánh mì nóng đây!" và mùi cà phê phin thoảng từ quán nước đầu hẻm. Căn phòng nhỏ vẫn giản dị, với gác lửng, góc bàn học của Linh, và chậu cây kim tiền mà Lan vẫn chăm, như một biểu tượng cho sự kiên trì của họ giữa cuộc sống tằn tiện.
Lan đứng trước tấm gương vỡ góc, cẩn thận chỉnh lại chiếc áo sơ mi xanh nhạt – chiếc áo đẹp nhất cô có, được vá khéo đến mức không ai nhận ra dấu vết sờn. Điện thoại vừa reo, một xưởng may nhỏ ở Thủ Đức gọi mời phỏng vấn, và cô đang chuẩn bị, lòng vừa hồi hộp vừa hy vọng. Chỉ cần có việc, mình sẽ đỡ gánh cho anh Hùng. Tết này, cả nhà sẽ về với Ánh.. cô nghĩ, tay run run cài khuy áo.
Cô nhìn bức tranh của Ánh, mỉm cười: Con ơi, mẹ sẽ cố, để cả nhà mình ăn Tết như trong tranh con vẽ.. Linh, ngồi trên tấm chiếu, ôm con búp bê vải, ngẩng lên: "Mẹ ơi, mẹ đẹp quá! Mẹ đi làm hả?"
Lan cười, vuốt tóc con: "Ừ, mẹ đi làm, để mua kẹo cho Linh với chị Ánh!" Linh gật đầu, giọng bi bô: "Mẹ mua kẹo dâu nè, chị Ánh thích dâu!" Lòng Lan ấm áp: Con bé nhỏ mà đã biết nghĩ cho chị. Mình phải cố, vì hai đứa..
Hùng bước vào, áo SM xanh dương đã mặc sẵn, chiếc xe máy ngoài ngõ đợi anh bắt đầu một ngày chạy xe. Anh nhìn Lan, mắt sáng lên: "Trời, Lan hôm nay xinh thế này, xưởng may nào dám từ chối!" Anh nháy mắt, giọng dí dỏm, nhưng ánh mắt đầy động viên.
Anh nghĩ: Cô ấy lo lắm, nhưng mình tin cô ấy làm được.
Anh ngồi xuống cạnh Linh, giả vờ nghiêm giọng: "Này, cô gái nhỏ, hôm nay bố và mẹ đi làm, con đi nhà trẻ phải ngoan nhé!"
Linh cười khanh khách, ôm búp bê chặt hơn. Hùng nhìn bức tranh của Ánh trên tường, lẩm bẩm: "Ánh ơi, Tết này cả nhà về, con đợi bố mẹ nhé." Lòng anh rực sáng: Còn vài tháng, sẽ được thôi.
Cửa phòng khẽ mở, cô Hạnh – chủ nhà trọ – bước vào, tay cầm một cái bánh trung thu nhỏ gói trong giấy màu. "Lan ơi, cô cho Linh cái bánh, ăn lấy may!" cô nói, giọng hiền hậu.
Cô nhìn Lan, ánh mắt thông cảm: "Hùng nói cháu sắp đi phỏng vấn, cô chúc cháu may mắn. Tháng này tiền trọ cô giảm chút, nhà cháu vừa khó khăn, cô giúp được gì thì giúp."
Lan sững người, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn: "Cô.. cảm ơn cô nhiều lắm.." Lòng Lan dâng lên một đợt sóng ấm áp: Cô Hạnh tốt quá, như mẹ mình vậy. Sài Gòn vẫn còn nhiều người như cô, như chị Mai..
Hùng cười, cúi đầu cảm ơn: "Cô Hạnh, nhà con đội ơn cô. Mai mốt con mở tiệm sửa xe, cô qua con sửa miễn phí!"
Cô Hạnh bật cười, xua tay: "Thôi, lo cho vợ con đi, đừng hứa hão!"
Cô Hạnh nghĩ: Gia đình này tốt, chăm chỉ. Giúp được chút, mình cũng thấy vui..
Lan đứng dậy, hít một hơi sâu, ánh mắt kiên định hơn. Cô khoác túi xách, nắm tay Linh, quay sang Hùng: "Anh chở Linh đi nhà trẻ và em đi phỏng vấn nhé, tiện đường anh đi làm luôn."
Hùng gật đầu, nụ cười rạng rỡ: "Lên xe, anh chở cả thế giới đi!"
Anh bế Linh, đặt cô bé ngồi trước, còn Lan ngồi sau, tay ôm nhẹ eo anh. Chiếc xe máy điện lăn bánh, lao ra con đường Thủ Đức nhộn nhịp, hòa vào dòng xe cộ của Sài Gòn. Ánh nắng sớm chiếu lên lưng họ, như một lời chúc phúc cho hành trình phía trước. Trong phòng trọ, bức tranh của Ánh vẫn sáng bừng trên tường, như ngọn lửa nhỏ nhắc nhở rằng giấc mơ đoàn tụ không còn xa.
(HẾT)
Đọc tiếp bài thơ "Ngọn Lửa Nhỏ" lấy cảm hứng từ truyện ngắn.
Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều đọc miễn phí, không cần xu:
Tiểu thuyết:
1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)
2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)
3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)
Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu
Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !