Bài viết: 256 



BÔNG HOA TRÀ CUỐI CÙNG

Tôi chìm trong giấc mơ chập chờn. Những âm thanh quen thuộc vang vọng trong tâm trí: Tiếng ầu ơ ngọt ngào, tiếng côn trùng rả rích giữa đêm hè, và mùi hương hoa trà thoang thoảng trong gió. Tôi đưa tay cố níu giữ những hình ảnh ấy, nhưng chúng cứ mờ dần, để lại trong tôi một nỗi nhớ da diết.
Tôi giật mình tỉnh dậy giữa căn phòng nhỏ nơi phố thị. Ngoài kia, tiếng còi xe inh ỏi, ánh đèn neon nhấp nháy phản chiếu lên ô cửa kính. Tôi ngồi dậy, mở chiếc hộp gỗ cũ kỹ, bên trong là vài cánh hoa trà đã khô, những cánh hoa tôi từng hái cùng bà Tư năm nào.
Làng quê trong ký ức tôi là một bức tranh yên bình. Những con đường đất quanh co dẫn đến cánh đồng lúa trải dài, thoảng mùi thơm của rơm rạ sau mùa gặt. Con suối nhỏ róc rách chảy qua những bụi tre già, lũ trẻ con tụm năm tụm bảy nô đùa bên bờ nước trong vắt. Trên đồi cao, những khóm hoa trà nở trắng muốt, đung đưa theo gió, tỏa hương dịu nhẹ trong buổi sớm tinh mơ. Tôi nhớ những ngày theo bà lên rừng hái hoa trà, đôi tay nhỏ bé run run nâng niu từng bông hoa như sợ làm vỡ mất vẻ thanh khiết ấy.
Bà Tư là người nuôi nấng tôi từ nhỏ. Bà không chỉ là một người bà hiền hậu mà còn là một người phụ nữ mạnh mẽ, từng trải qua nhiều sóng gió. Mỗi tối, bên ánh đèn dầu leo lắt, bà kể tôi nghe những câu chuyện cổ tích, những chuyện về thời chiến tranh khốc liệt. Bà kể rằng ngày trẻ, bà từng giấu một cậu bé lạ mặt trong hầm trú ẩn sau nhà. Cậu bé đó bị thương, chỉ có một chiếc khăn tay thêu chữ "Hiếu" làm dấu tích. Bà chăm sóc cậu cho đến khi làng bị địch càn quét, rồi cậu bé biến mất, không để lại một dấu vết nào.
Bà thường bảo: "Lớn lên, dù có đi đâu, cũng nhớ về quê nhà, nhớ những ngày thơ bé con nhé."
Những năm tháng sau này, tôi rời làng lên thành phố học tập, rồi lao vào cuộc sống hối hả. Những bữa cơm quê giản dị, những đêm trăng thanh nghe bà kể chuyện dần bị thay thế bởi những buổi họp căng thẳng, những đêm dài không ngủ vì công việc. Nhưng đôi khi, giữa lòng phố thị ồn ào, tôi vẫn chạnh lòng nhớ về những ngày thơ bé, nhớ tiếng bà ru ầu ơ, nhớ bàn tay gầy guộc vuốt ve mái tóc tôi mỗi đêm.
Một ngày nọ, tôi nhận được tin bà yếu lắm. Tôi vội vã trở về, lòng hoang mang, sợ rằng mình đã quá muộn. Khi đặt chân về đến quê, tôi thấy làng quê đã đổi thay nhiều. Những con đường đất xưa đã được đổ bê tông, hàng tre già ven đường giờ chỉ còn lác đác vài cây. Cánh đồng lúa giờ đây thưa thớt, nhường chỗ cho những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi. Duy chỉ có rừng hoa trà trên đồi là vẫn còn đó, dù có phần hoang hoải hơn trước. Tôi lặng lẽ bước lên đồi, chạm tay vào những cánh hoa mỏng manh, hương thơm vẫn quen thuộc như ngày nào, nhưng lòng tôi lại trĩu nặng bởi nỗi mất mát.
Khi tôi đến nhà, bà nằm thiêm thiếp trên giường, bàn tay gầy guộc run run tìm kiếm điều gì đó trong không trung. Tôi nắm chặt tay bà, nghẹn ngào gọi:
- Bà ơi, con về rồi đây..
Bà mở mắt, nhìn tôi thật lâu rồi khẽ mỉm cười. Giọng bà yếu ớt nhưng vẫn dịu dàng như ngày nào:
- Con trai của bà.. Về là tốt rồi..
Tôi ngồi bên bà cả buổi, kể bà nghe về cuộc sống nơi thành phố. Tôi kể về những tòa nhà cao tầng, những con đường lúc nào cũng rực sáng ánh đèn, về công việc mà tôi theo đuổi, về những ngày bận rộn chẳng có thời gian ngồi thảnh thơi nhâm nhi chén trà như khi còn bé. Bà nghe, gật gù, bàn tay gầy yếu siết nhẹ tay tôi.
- Dù có bận rộn thế nào, con cũng phải giữ gìn sức khỏe. Thành phố hoa lệ nhưng cũng lắm nhọc nhằn. Chỉ cần con sống an yên, vậy là bà yên tâm rồi..
Tôi nghẹn lại, gật đầu, cố giấu đi những giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Bà bỗng nhìn ra khoảng trời ngoài cửa sổ, đôi mắt mờ đục ánh lên một tia mong chờ.
- Hoa trà trên đồi, năm nay đã nở chưa con?
Tôi khẽ siết tay bà, mỉm cười:
- Để con đi xem.
Tôi bước ra khỏi nhà, men theo con đường nhỏ quen thuộc dẫn lên đồi. Những khóm hoa trà đã bung nở, trắng muốt tinh khôi, hương thơm thoang thoảng trong làn gió sớm. Tôi chạm tay vào những cánh hoa mềm mại, lòng xao động kỳ lạ. Trở về nhà, tôi cẩn thận đặt một bông hoa trà vào tay bà.
Bà mỉm cười mãn nguyện, giọng thì thầm:
- Hoa trà vẫn đẹp như ngày nào..
Sáng hôm sau, trời đổ cơn mưa nhẹ. Tôi lặng lẽ ngồi bên mảnh vườn, nơi những bông hoa trà đang nở rộ, trắng muốt như tấm lòng bà vậy. Những cánh hoa trà rơi xuống theo từng giọt mưa, như thể trời cũng tiếc thương. Tôi cúi xuống, nhặt một bông hoa trà đặt lên mộ bà, thì thầm:
- Bà ơi, những bông hoa trà này, con hái chúng để tặng bà, mong bà an nghỉ.