Truyện Ngắn Những Bông Hoa Sơn Trà - Mèo Lạc Quan

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Mèo Lạc Quan, 14 Tháng mười hai 2020.

  1. Mèo Lạc Quan Tôi là Mèo Lạc Quan. Xin chào!

    Bài viết:
    45

    Ánh nắng vàng nhảy nhót trên những chiếc lá xanh mướt, lấp lánh tựa như những tinh linh nhỏ bé. Bầu trời năm mới vẫn còn mang vẻ u ám mùa đông, chỉ để một vài luồng ánh nắng xuyên thủng bầu trời, đáp xuống mặt đất.

    Vườn hoa rực rỡ với đủ loại màu sắc chập chờn đung đưa trong gió. Hương thơm ngào ngạt của những sắc hoa vàng, đỏ tựa như bàn tay phù thủy nhẹ nhàng phẩy một cái. Vậy là đàn ong bướm đã kéo đến hòa vào biển hoa nhấp nhô.

    Du hơi cúi người xuống, ngắt một bông hoa màu vàng lên ngắm. Cô bé khẽ mỉm cười hài lòng, vui vẻ quay sang nói với người bên cạnh.

    - Vĩ, nhìn xem những cánh hoa này nở đều chưa này!

    Một bông hoa vàng bị một bàn tay nho nhỏ khác ngắt. Cậu bé khịt mũi, giơ bông hoa trong tay mình lên.

    - Ồ, đẹp đấy. Nhưng màu đỏ đẹp hơn!

    - Nhưng nó không nở đều và hoàn hảo như bông hoa này. Bông này vẫn đẹp nhất! Và tất nhiên bông của Vĩ cũng đẹp!

    Du mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve bông hoa trong tay mình.

    Đôi mắt cô bé đen láy, lấp lánh hơn bởi ánh nắng tháng một. Mùa xuân đến đem cả một vườn hoa này nở rộ, hai đứa nó cuối cùng cũng có cơ hội được ra ngoài dạo chơi.

    Vĩ khịt mũi lần nữa, buồn phiền nghĩ. Mãi mới có dịp ra ngoài chơi cùng Du, ấy thế mà cái bệnh cảm cúm lại phá hỏng hết tâm trạng.

    Khuôn mặt Du tràn đầy sự vui vẻ hớn hở. Cô bé xoay vòng lần tìm những bông hoa mà nhóc cho là đẹp nhất.

    Oa, khóm hoa này có vẻ rất đẹp, chắc hẳn phải có bông hoa đẹp nhất!

    Du vui sướng ngồi xổm xuống và bằng một cách nhẹ nhất có thể, nhóc cẩn thận xem xét từng cánh hoa vàng yêu kiều.

    Hừm, ấy thế mà không có bông nào đạt đến tiêu chuẩn của mình.

    Du chẹp chẹp miệng, chống cằm nhìn chằm chằm bông hoa vàng chen chúc ở trước mắt.

    - Cho này!

    Những cánh hoa mang màu nắng chen lấn xuất hiện bất chợt trước mặt, kèm theo đó là một giọng nói khàn đến hỏng cổ họng.

    Du ngạc nhiên, sau đó là vui sướng ôm lấy bó hoa vào người. Đôi mắt sáng đến kinh người nhìn bóng dáng phía sau mình.

    - Trời! Đẹp quá! Oa, nhìn những cánh hoa tuyệt đẹp này xem.

    Thơm thơm và đẹp đẹp, những bông hoa này đều khiến cô nhóc thích thú.

    - Trông Vĩ thế mà cũng biết chọn hoa đẹp rồi đấy. Hái còn rất khéo nữa chứ!

    Du cười tít mắt.

    Cậu nhóc Vĩ hừ một tiếng, mặt vênh lên khiến cái mũi chỉ trời.

    Xời, tài năng của cậu nay mới nở rộ nha!

    Nhìn khuôn mặt yêu thích đến đỏ bừng của cô bé nhà bên, Vĩ gật đầu hài lòng.

    Hôm nay không uổng phí vác cái thân bệnh tàn này giày vò ngoài trời giá rét!

    Vĩ rút lấy một bông hoa, bẻ cuống rồi nhẹ nhàng cài vào mái tóc mây của cô nhóc đối diện.

    - Rất đẹp!

    Nghe Vĩ khen một câu, Du sờ sờ lên bông hoa cài trên tai mình, rất muốn biết nó trông như thế nào. Sờ tới sờ lui làm cho bông hoa tuột xuống lòng bàn tay. Du nhìn bông hoa rồi nhìn Vĩ.

    Cậu nhóc Vĩ bật cười vì vẻ mặt ngốc xít của cô nàng. Nhưng cơn ho dội đến khiến cậu phải ngừng cười lại mà ôm bụng ho dữ dội.

    Cô nhóc Du lo lắng vội vàng tiến đến nhưng bị Vĩ ngăn lại.

    - Cậu lại gần mình là bị lây bệnh đấy.

    - Vớ vẩn, Du chơi với Vĩ bấy lâu có bị sao đâu.

    Du đặt bó hoa xuống, lại gần vuốt lưng cho Vĩ.

    Bầu trời trở lại màu xám xịt. Lúc này, ngay cả một ánh nắng ấm áp cũng chẳng thể xuyên qua được.

    - Về thôi, ở ngoài lâu bệnh Vĩ nặng hơn đấy.

    Du đỡ cậu nhóc đứng dậy. Cơn ho khiến Vĩ gần như kiệt sức, nhóc chật vật thuận theo lực đỡ của Du đứng dậy.

    - Lâu rồi Du không được ra vườn hoa, ở lại thêm chút nữa rồi hãy về.

    Du cúi người nhặt bó hoa vàng tươi đẹp, lắc đầu một cách kiên quyết. Đúng thật là nhóc rất nhớ vườn hoa này và muốn ở lại chơi thêm chút nữa, nhưng mà..

    - Không có Vĩ thì ở lại cũng chẳng có gì vui.

    - Nói bậy! Chả phải trước khi tớ đến cậu vẫn ở ngoài này một mình suốt đó mà!

    - Giờ khác rồi..

    Trên con đường làng ngoằn ngoèo, cô bé đỡ một bé trai trông có vẻ gầy gò ốm yếu nhẹ nhàng đi từng bước. Tiếng nói chuyện lanh lảnh, vô tư vang vọng đến tận trời xanh.

    Quẹo trái quẹo phải, đi cũng được một lúc lâu, hai đứa nhóc dường như hết chuyện để nói khiến cho bầu không khí nhất thời tĩnh lặng.

    Vĩ lấy lại được sức, đứng thẳng người giải thoát cho cô bé bên cạnh khỏi bị gãy lưng. Nhìn vậy Vĩ thấy mình rất có lỗi.

    - Xin lỗi..

    - Xin lỗi cái gì chứ! Có phải lần đầu đâu mà xin lỗi. Du cũng là tự nguyện.

    Vĩ ngớ người nghe câu nói của cô bạn, sau cùng đỏ mặt chuyển dời lực chú ý.

    - Lần nào Du đến vườn hoa cũng hái loài hoa này, thậm chí còn chọn những bông hoàn hảo nhất. Có lí do nào à?

    Du nhìn bó hoa rực rỡ trong lòng mình, cười nói.

    - Ha ha, Vĩ tự nhận mình là học thần mà không biết loài hoa này à?

    - Biết chứ. Đây là hoa Sơn Trà.

    Vĩ trả lời ngay tắp lự.

    - Phải, đây là một loài hoa rất đẹp và rất có ý nghĩa!..

    Du định nói tiếp nhưng có giọng nói ngắt ngang.

    - Cậu chủ, cậu đây rồi. Trời còn lạnh, cậu ra ngoài nếu có mệnh hệ gì thì sao?

    Bà giúp việc nhà Vĩ không biết từ ngách nào chui ra, lo lắng thấp thỏm nhìn một lượt từ đầu tới cuối cậu chủ nhà mình.

    Vĩ bĩu môi nói.

    - Cháu chỉ muốn ra ngoài "thả gió" một chút thôi, có gì mà phải lo chứ. Du đi cùng cháu mà.

    Bà lão càng hốt hoảng.

    - Cậu chủ à, như vậy là không được. Cậu phải giữ sức khỏe thật cẩn thận, bạn bè gì đó có thể mời đến nhà, chứ không cần phải ra ngoài. Mặt cậu trắng quá! Về nhanh thôi!

    Vĩ bất đắc dĩ quay ra vẫy tay chào Du rồi chậm chạp theo bà già kia quay trở về nhà.

    Du lặng lẽ đứng bên tựa như người vô hình. Vốn dĩ cô bé định im lặng nhưng đột nhiên lại tiến lên mấy bước, một phát bắt lấy tay áo Vĩ.

    - Vĩ, cậu còn ra chơi với mình nữa không? Sẽ không còn là mấy tuần sau nữa chứ? Du sẽ kể nốt Vĩ nghe về biểu tượng hoa sơn trà. Vĩ không được tìm hiểu trước đâu đấy!

    Nhìn đôi mắt long lanh ngập nước của cô nhóc, Vĩ lập tức mềm lòng đáp ứng.

    Du mỉm cười thật tươi, buông tay áo Vĩ rồi đứng nghiêm chỉnh vẫy vẫy tạm biệt.

    Vĩ mỉm cười rồi quay đầu bước đi.

    Cậu nhìn bàn tay mình rồi nắm thật chặt.

    Chiều nay, cậu sẽ lại ra ngoài chơi với Du. Cậu muốn nghe Du kể chuyện và cài lại bông hoa cô nhóc ấy làm rớt nữa chứ..

    Chậc, đúng là cô ngốc..
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng một 2021
  2. Mèo Lạc Quan Tôi là Mèo Lạc Quan. Xin chào!

    Bài viết:
    45
    Chương 2:

    Thời gian lướt nhanh như một cơn gió, không vì bất cứ ai mà dừng lại.

    Buổi chiều ngày hè nắng đến cháy da cháy thịt. Nhạc trưởng ve sầu rất sung sức chỉ huy dàn nhạc chơi đến bến.

    Thiếu nữ đung đưa chân mình ngồi trên cành cây cổ thụ. Con ve trong tay đập cánh liên hồi muốn bay đi nhưng lực bất tòng tâm.

    Môi thiếu nữ khẽ mấp máy.

    - Ngoan nào, ngoan nào. Vào hộp đi bé cưng.

    Vậy là con ve ngoan ngoãn vào hộp đồ nghề của dân pro.

    Du vui vẻ lắc lắc hộp.

    Khá nhiều, tính ra cũng kiếm được vài đồng rồi!

    Trên con đường làng quen thuộc, Du lướt đi nhẹ nhàng như gió. Mái tóc dài được búi gọn, che lại bởi mũ rộng vành. Quần xắn đến tận đầu gối, trên người chỉ mặc cái áo thun đỏ nhạt, khoác ngoài cái áo chống nắng giản dị. Cách ăn mặc lôi thôi tiêu biểu cho một cô gái lớn lên từ vùng nông thôn.

    Khẽ ngân nga giai điệu, Du vui sướng nghĩ rằng sắp tới sẽ có được một chút "quỹ đen" để dành dụm. Tương lai sẽ rất cần đến nó!

    Trên đoạn đường quẹo phía trước, có một bóng dáng cao gầy thấp thoáng đứng đó.

    Ai vậy nhỉ?

    Khá trẻ, không giống mấy thằng trẻ trâu trong làng..

    Chắc là sinh viên thành phố mới về làng. Con ông Kiệm "tắc" hay là bà Xoan cọp nhỉ?

    Du lướt qua mấy đáp án trong đầu trong khi chân vẫn bước đi nhẹ nhàng về phía trước.

    Càng gần bóng đen đó, Du càng thấy quen mắt, đúng cái kiểu mà quen quen mà quên quên ấy.

    Ngay trong lúc Du nghi ngờ thì bóng đen đó tiến về phía cô, kèm sau đó là tiếng nói khàn khàn trầm ấm.

    - Du ơi! Đào Vân Du!

    Người đối diện gọi đầy đủ họ lẫn tên của Du khiến cô giật nảy. Cách gọi này thật sự quen thuộc.

    Phải chăng chính là..

    - Thành "tam mao"?

    Du nói thử tên. Dù gì thì tên này rất hay gọi cả họ lẫn tên người khác ra, không thể nhầm lẫn được.

    Phì!

    Có tiếng phì cười nhỏ vang lên từ người đối diện khiến Du khó hiểu. Không phải à?

    - Ngũ trọc?

    Còn tên này là một tên du côn chuyên đòi nợ, hắn ta mà gọi thẳng họ và tên ra thì có nghĩa là hắn đang hành nghề!

    Sẽ không phải hôm nay con nợ là cô nhá. Nhưng mà cô có vay tiền của ai đâu nhể?

    Dù gì thì bị hắn ta gọi tên thì cũng là có chuyện!

    Với quả tim đập bất chấp cả nhịp điệu, Du mở to mắt nhìn chằm chằm vào cái bóng đen phía trước. Trong đầu thầm tính toán xem chạy hướng nào là tốt nhất.

    Người đó tiếp tục lại gần, càng ngày càng gần.

    Du ném cái hộp trong tay cộng thêm mũ về phía đó rồi cắn răng quay đầu ba chân bốn cẳng chạy theo hướng ngược lại.

    Chạy mau!

    Đó là ý niệm duy nhất hiện giờ của cô.

    Nhưng rất nhanh cô bị người phía sau tóm được. Du hoảng thật rồi.

    Đệch mợ, đúng là dân chuyên! Sao hắn ta chạy nhanh thế?

    Du quay người, lạnh lùng vung khúc gỗ vừa tiện tay nhặt dược bên đường vào mặt người phía sau.

    Khúc gỗ bị người phía sau nắm chặt. Lần này Du mới nhận rõ mặt hắn.

    Không phải Ngũ trọc.

    Du thở hổn hển cảnh giác nhìn tên con trai trước mặt mình, gằn giọng nói.

    - Mi là ai?

    Cậu con trai kia phì cười.

    - Ôi đừng bạo lực thế chứ. Nhìn cho kĩ mặt tôi này, không phải Thành tam mao hay.. Ngũ trọc gì đó đâu. Sao cậu có thể đánh đồng một người đẹp trai cao ráo như tôi với đám đó chứ. Công chúa sơn trà đỏ nhận ra tôi chưa?

    Tên này mắc chứng tự luyến à?

    Mặc dù trông cũng đẹp đấy nhưng làm người phải có tính khiêm tốn.

    Du chớp mắt rồi lại chớp mắt, thật sự rất khó tin cái tên xuất hiện trong đầu lúc này của cô.

    Cậu con trai đối diện cao ráo gọn gàng, trông rất giống một sinh viên thành phố, nào có giống cái thằng nhóc nước mũi xanh lè, gầy gò lắm bệnh như một con mèo hen trong kí ức của cô đâu.

    Dù vậy, cô vẫn ngập ngừng nói ra cái tên vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí cô.

    - Vĩ, Đào Phượng Vĩ?

    Cậu con trai kia cười tươi, tiến đến trước mặt Du và búng một cái lên trán cô nàng.

    - Bingo! Giờ mới nhận ra sao? Cái mặt Du không thể nào ngốc hơn được nữa rồi! Ha ha ha..

    Du sững sờ nhìn người trước mặt, tay run run cầm lấy góc áo của mình.

    Trái tim đập thình thịch liên hồi cho biết cô vẫn còn đang tỉnh táo.

    Cậu ấy.. thật sự trở về rồi..

    - Này này, cậu.. khóc đấy à Du? Ôi ôi, đừng mà.. Du ơi, Du à, ngoan nào, đừng khóc..

    Vĩ hốt hoảng không biết để tay chân vào đâu khi thấy Du đột nhiên không nói gì mà khóc.

    Du đẩy Vĩ ra một cách mạnh bạo, lấy tay quẹt sạch nước mắt rồi hung hăng nói.

    - Tên Vĩ khốn nạn! Cậu.. cậu đã biết bao năm rồi không? Tại sao lại đi mà không nói một lời nào hả?

    Du hít hơi sâu kìm nén nước mắt muốn chảy ra.

    Vĩ bật cười.

    - Xin lỗi, kể từ lần đó cũng đã tám năm rồi.. Du đã lớn thành thiếu nữ.. bạo lực!

    Quả thật ai đời nghĩ được ra khung cảnh gặp lại sau tám năm lại như đánh nhau chứ!

    Du nhăn mày trừng mắt nhìn tên con trai trước mặt cười như nắc nẻ.

    Cậu đưa tay lên xoa xoa mái tóc cô nhóc thấp hơn mình cả cái đầu, tiện thể cài lên đó một thứ.

    Du bị thứ trên đầu hấp dẫn khỏi cái xoa đầu vô cớ của Vĩ. Cô sờ thử, có vẻ như đó là một bông hoa.

    - Không sờ nữa, khéo lại rơi đấy.. Rất đẹp.

    Nghe giọng nói của Vĩ, Du bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ hỗn loạn.

    Đẹp gì chứ, cô mặc một bộ đồ thể hiện phong cách lôi thôi không thể nào lôi thôi được nữa!

    Đẹp được mới là lạ!

    Du tức đến xấu hổ, cô đẩy Vĩ ra và đi về nhà.

    Vĩ ngẩn người không biết mình làm sai chỗ nào.

    Chẳng phải trên mạng nói làm như vậy sẽ khiến người mình thích có cảm tình với mình sau bao ngày gặp lại sao?

    Thật khó hiểu.

    Vĩ chạy theo cô nhóc đi như chạy phía trước.

    - Du!

    - Gì? - Du vẫn tiếp tục bước đi.

    - Khụ, mai nếu cậu rảnh thì đến vườn hoa với tôi nhé. Thật sự có nhiều chuyện cần nói rõ lắm, nha?

    Du dừng bước, ngẩng đầu nhìn tên nhóc thò lò mũi năm ấy. Tên này ăn gì mà thay đổi gớm.

    Chết tiệt! Sao hắn ta cười lên mà đẹp dữ vậy!

    - Cậu bao tuổi rồi?

    - Mười tám.

    Câu nói bình thản của Vĩ như một hồi chuông đánh mạnh vào đại não Du.

    Cái tên này ấy thế mà.. hơn cô hai tuổi.

    Năm đó cô cứ nghĩ cậu ta bằng tuổi cô cơ. Mà cũng do căn bệnh quái ác hành hạ cậu ta nữa..

    Tia sáng lấp lánh trong đôi mắt trong trẻo của thiếu nữ hấp dẫn Vĩ làm cậu biết ngay cô nàng đang nghĩ gì trong đầu.

    Cậu thấy tai mình đột ngột trở nên nóng bừng.

    - Khụ, Vĩ khỏi bệnh cũng một phần nhờ công lao của Du đó.

    Rồi cậu nở nụ cười nham hiểm, ghé sát xuống tai Du và thì thầm.

    - Nhờ những bông hoa sơn trà đẹp đến hoàn hảo của Du đó!

    Du ngẩn người, quay đầu về phía Vĩ. Cái trán không may vập vào răng cậu con trai đến đau đớn. Nhưng Du không bận tâm, cô hỏi.

    - Cậu tìm hiểu ý nghĩa hoa sơn trà rồi à?

    Vĩ cười cười, trầm ấm đáp lại.

    - Chưa hẳn. Mình vẫn còn giữ lại một ít để còn nghe Du kể tiếp mà.

    Du hừm một tiếng.

    - Vậy hả? Thế thì mai gặp nhau tại vườn hoa, tôi sẽ mở mang cho học thần biết thêm về thế giới các loài hoa này!

    Ngày mai, cô sẽ tới và nói tiếp về câu chuyện của tám năm trước. Câu chuyện dang dở của hai người..

    Hoa sơn trà ấy à, nó biểu trưng cho một tương lai tươi sáng, cho một sức khỏe tốt và tuổi thọ dài lâu.. Đặc biệt những bông sơn trà vàng mang ý nghĩa của sự khát khao mãnh liệt, cố gắng vượt qua mọi khó khăn thử thách.

    Vàng là màu mạnh mẽ nhất trong bốn màu khác của sơn trà.

    Đó là những mong ước mà cô đã ngày đêm thu thập những bông hoa, để tương lai cậu bé ấy có thể kéo dài hơn. Như vậy thì cô có thể ở bên Vĩ rồi..

    Cậu ấy trông có vẻ khỏe hơn ngày xưa rất nhiều. Đúng thật! Vừa nãy còn tóm được cô cơ mà!

    Thật may mắn. Hoa sơn trà quả thật linh nghiệm!

    Du mỉm cười vui vẻ với suy nghĩ của mình.

    - Cười gì mà vui vậy. Vừa nãy còn mới khóc đó nha!

    Nghe giọng Vĩ, suy nghĩ của Du bay biến.

    - Nghĩ rằng cậu lớn lên thành một tên tự luyến thần kinh.

    Du nghiêm mặt bước đi một cách mau chóng. Vĩ mỉm cười hà hà, lôi đủ thứ chuyện ra nói, tíu tít như một chú chim.

    Con đường làng ngoằn ngoèo lại tiếp tục vang lên tiếng nói cười của đôi bạn ngày ấy.

    * * * The End ***

    Mèo Lạc Quan
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng một 2021
  3. Mèo Lạc Quan Tôi là Mèo Lạc Quan. Xin chào!

    Bài viết:
    45
    Ảnh hoa sơn trà.

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng một 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...